Lăng Nhã mỉm cười nói:
- Khả năng phải mời đồng chí Liễu Tuấn chờ một chút rồi, thủ trưởng vừa mới nhận được thông báo, phải tham gia một cuộc họp khẩn cấp.
Liễu Tuấn ngẩn ra.
Hồng lão tổng hẹn y bảy giờ gặp mặt nhưng lại đột nhiên tham gia một cuộc họp khẩn cấp? Hơn nữa hiển nhiên thông báo này rất đột ngột, nếu không Hồng lão tổng phải thông báo trước cho y biết, hẹn một thời gian khác.
Có thể khiến cho Hồng lão tổng thất hẹn, là nhân vật cỡ nào? Chuyện quan trọng bậc nào?
Tất nhiên Liễu Tuấn chỉ thoáng ngẩn ra một chút thôi.
Không thể để cho Lăng Nhã đoán ra y đang suy đoán hướng đi của Hồng lão tổng, điều này rất thất lễ.
Lăng Nhã cũng tự rót cho mình một cốc trà, ngồi bên cạnh Liễu Tuấn mỉm cười hỏi:
- Đồng chí Liễu Tuấn, nghe nói đồng chí mới kết hôn không lâu, còn bị bỏ dở tuần trăng mật?
Liễu Tuấn cười:
- Tôi kết hôn vào tháng tư năm nay, cũng không thể nói là bỏ dở tuần trăng mật, cũng được nửa tháng nghỉ rồi mà.
Y không biết vì sao Lăng Nhã đột nhiên lại hỏi tới vấn đề này, có lẽ Hồng lão tổng đột nhiên tham dự cuộc họp, để cô lại chuyện trò với Liễu Tuấn, như thế nói về cuộc sống của Liễu Tuấn là thích hợp nhất.
Có điều Liễu Tuấn vẫn không dám sơ xuất.
Ở trưởng hợp này nói chuyện cùng với Lăng Nhã, đúng là phải "cẩn thận lời ăn tiếng nói"
- Nghe nói đồng chí và đồng chí Nghiêm Phi là bạn thanh mai trúc mã, lớn lên cùng nhau?
Lăng Nhã vẫn giữ nụ cười, giọng nói nhỏ nhẹ, có điều khuôn mặt cô hiện ra chút tò mò, cô luôn cảm thấy vị bí thư huyện ủy trẻ tuổi này có chút sắc thái thần bí.
Kỳ thực sự quật khởi của cả Nghiêm Liễu hệ đầu đầy sắc thái thần bí, Lăng Nhã và các đồng nghiệp khi tán gẫu cũng thi thoảng nhắc tới vấn đề này, hai cán bộ huyện thành nho nhỏ vô danh mười mấy năm trước, như có kỳ tích trở thành quan lớn một phương, đúng là đáng lấy ra làm đề tài nói chuyện.
- Đúng thế, chúng tôi là bạn học, từ tiểu học cho tới cao trung là bạn học, hơn nữa cùng lớn lên trong một sân vườn.
Liễu Tuấn vừa nói bất giác nhớ lại thời gian tươi đẹp ở bên Nghiêm Phi, khóe miệng hiện lên nụ cười hạnh phúc, tiểu cô nương ngây thơ năm xưa hiện giờ đã thành vợ của mình, đây cũng được coi là người có tình cuối cùng cùng thành quyến thuộc!
- Cùng lớn lên trong một sân vườn.
Lăng Nhã khẽ nhắc lại câu nói này, mặt thoáng qua một vẻ u buồn.
Liễu Tuấn lòng máy động, nhớ lại lúc ở cửa nhà Tống Trường Viễn, Vu Tề Quân có nhắc tới người chồng Trương Nghị của Lăng Nhã, lấy bọn họ ra trêu đùa, nhưng Lăng Nhã né tránh đề tài này, hiện giờ nhắc tới mình và Nghiêm Phi là thanh mai trúc mã, Lăng Nhã lại có ánh mắt này, chẳng lẽ chạm tới nỗi đau trong lòng.
Có điều Liễu Tuấn giữ gìn lễ tiết, chuyện thế này không tùy tiện nghe ngóng được.
- Kỳ thực thanh mai trúc mã cũng có rất nhiều loại, mọi người tính cách mỗi khác, một số thì thích cảm giác không suy tính gì lúc nhỏ, cho rằng như vậy là thân thiết. Nhưng cũng có người không thích, hai người quá quen thuộc rồi, cùng lớn lên, yêu nhau, kết hôn, chung sống, tất nhiên là yên ổn, nhưng đôi khi không tránh khỏi cảm giác nhàm chán.
Liễu Tuấn giống như những người bạn cũ nói chuyện với nhau, chủ động nói sâu về đề tài này.
Mặt Lăng Nhã hơi hồng lên, khóe mắt liếc nhanh về phía Liễu Tuấn, thấy y có vẻ như không phải cố ý nói về mình, mà thuận miệng nói, nên cũng bình thường trở lại.
- Đúng thế, quá quen thuộc sẽ có cảm giác nhàm chán.
Lăng Nhã cảm khái thốt lên, vừa nói ra khỏi miệng, lập tức giật mình, sao bản thân lại nói ra những lời này trước mặt Liễu Tuấn? Hai người bọn họ đây mới là lần thứ hai gặp nhau.
Có lẽ Liễu Tuấn tới làm cô có chút cảm giác tươi mới.
Làm việc trong văn phòng Hồng lão tổng, trông rất phong quang, nhưng áp lực không nhỏ, hơn nữa người trong văn phòng đều là nam giới trầm ổn ít nói, Lăng Nhã làm việc trong hoàn cảnh đó tính cách cũng theo đó mà bị ảnh hưởng.
Ban ngày công tác vô cùng căng thẳng, tất cả đều phải tuân thủ quy củ, không dám đi quá giới hạn một bước.
Về tới nhà cũng phải đối diện với "thanh mai trúc mã" trầm lặng ít nói, quen thuộc tới không thể quen hơn, cuộc sống như một cái đồng hồ quả lắc chính xác từng giây từng phút, không có chút xao động nào. Cuộc sống như vậy đối với cô gái trí thức trẻ trung như Lăng Nhã mà nói, thực sự là quá kìm nén.
Liễu Tuấn cười, liếc Lăng Nhã một cái, không nói gì.
Lăng Nhã hơi quay đầu đi, cười khẽ, có chút ý vị như tự cười nhạo mình.
- Ừm, chuyến du hành trang mật của hai người đi tới những đâu?
Lăng Nhã cầm chén trà lên uống một ngụm, trầm mặc chốc lát rồi hỏi, hai tay cô ôm lấy cốc trà màu trắng, ngón tay thon thon hồng hào đan xen vào nhau kết hợp với cốc trà tạo thành một bức tranh tinh tế đẹp đẽ.
Liễu Tuấn biết Lăng Nhã muốn hóa giải không khí ngượng ngập vừa rồi, đồng thời làm y không quá bị lạnh nhạt.
- Chúng tôi tới nước Pháp tham quan một số thẳng cảnh, và tới gặp mấy nhà thiết kế thời trang nổi tiếng, vợ tôi là nhà thiết kế thời trang.
- A, nhà thiết kế thời trang ư? Một nghề nghiệp thật lãng mạng.
Lăng Nhã mặt lộ vẻ khát vọng, giống hệt như cô gái nhỏ.
Liễu Tuấn cười:
- Chẳng có nghề nghiệp nào lãng mạn cả, thiết kế thời trang nghe rất thời thượng, kỳ thực phải phí nhiều đầu óc và sức lực, còn phải không ngừng đưa ra điều mới mẻ, theo kịp sự biến đổi của thời đại, thời gian trôi qua lâu dần cũng rất phiền. Thi thoảng phải đi ra ngoài giải khuây, thay đổi không khí. Hoàn cảnh thanh đổi rồi, tâm tư tự nhiên cũng theo đó mà biến đổi.
Câu nói cuối cùng là khéo léo khuyên nhủ Lăng Nhã.
Hai người là thanh mai trúc mã thấy "nhàm chán" sao, vậy thì thay đổi hoàn cảnh đi!
Lăng Nhã thông mình nhường nào, tất nhiên là nghe ra ý tứ kín đáo của Liễu Tuấn. Lòng sáng ra, đúng là như vậy, nếu như hai người cùng đi du lịch, thay đổi hoàn cảnh hoàn toàn xa lạ với lúc nhỏ, không chừng lại có thể mang tới hiệu quả ngoài dự liệu.
Người trẻ tuổi này thực sự là rất hiểu lòng người.
Y tiến bộ nhanh như vậy trên sĩ đồ, hẳn đây là một trong số nguyên nhân rồi.
- Liễu Tuấn, anh học Trung văn chuyên nghiệp phải không?
Bất giác, cách xưng hô của Lăng Nhã với Liễu Tuấn đã thay đổi, tự động bỏ đi hai chữ "đồng chí", nhưng vẫn rất tự nhiên, loại ngữa khí phối hợp điều hòa này cần rất có trình độ.
Xem ra người làm việc bên cạnh Hồng phó thủ tướng chẳng hề đơn giản.
Liễu Tuấn cười:
- Chuyên nghiệp văn học cồ đại.
Lăng Nhã cười nói:
- Ồ, chuyên nghiệp văn học cổ đại nhưng lại quen thuộc công tác hành chính địa phương và kinh tế như vậy, thật không đơn giản đâu.
Liễu Tuấn nhận ra ngay câu nói này đã nằm ngoài đề tài cá nhân đơn thuần rồi, hơi dính líu một chút công việc, ít nhất là một loại đánh giá của cô với y.
Ở trong hoàn cảnh này, có thể coi là đánh giá của cá nhân Lăng Nhã, nhưng sao biết được không phải là Lăng Nhã đang chuyển lời người khác với y?
- Tôi làm việc ở cơ sở, cả ngày tiếp xúc với công tác thực tế, cho nên kinh nghiệm đều có được từ trong công việc.
Liễu Tuấn cân nhắc từ ngữ, cười đáp lời.
Lúc này kiêu ngạo khẳng định là không được, nhưng khiêm tốn cũng không xong, bất kể như thế nào một trong số bảy cự đồng triệu kiến, ít nhất là một loại khẳng định khả năng của y.
Bí thư huyện ủy bình thường sao có thể đáng để Hồng lão tổng tiếp kiến chứ!
Bất kể nói thế nào, Liễu Tuấn coi như gây ra động tĩnh cực lớn.
- Liễu Tuấn, có phải công tác ở địa phương rất rắc rối, cần có sự mạnh mẽ quyết tâm rất lớn mới làm được phải không?
Lăng Nhã lại tỏ ra tò mò.
Đoán chừng sau khi tốt nghiệp xong, cô luôn làm việc ở những cơ quan lớn trong thủ đô, nên hiểu biết cơ sở rất ít, điều này có thể thấy một chút trong lần cô xuống điều tra huyện Ninh Bắc.
Có điều công hỏi này của cô , Liễu Tuấn không dễ trả lời.
- Ừm, có thể nói như vậy, công tác ở địa phương đúng là rất phức tạp, phải suy tính tới mọi phương diện. Còn về quyết tâm thì công việc nào chẳng cần, quan trọng là phải nghiêm túc làm việc, chỉ cần nghiêm túc, thì năng lực có kém một chút cũng không sao.
Liễu Tuấn đáp rất bình tĩnh.
Lăng Nhã trong mắt thoáng hiện vẻ kinh ngạc, thốt lên:
- Thủ trưởng cũng thường dạy chúng tôi như thế đó.
Liễu Tuẩn hơi giật mình, không ngờ mình thuận miệng trả lời lại hợp ý với thủ trưởng.
- Thủ trưởng tầm nhìn xa rộng, còn tôi à, chỉ là cảm khái mà nói thôi. Xuất phát điểm khác nhau, tầm cao chênh lệch quá xa.
Việc khiêm tốn này cần phải có.
Lăng Nhã hé miệng cười.
Người này trẻ tuổi thật, nhưng làm việc đúng là lão luyện trầm ổn, có điều Liễu Tuấn trầm ổn lại không khiến Lăng Nhã cảm thấy áp lực, mà mang lại một cảm giác hoàn toàn khác biệt các đồng nghiệp trong văn phòng.
Có lẽ bởi vì Liễu Tuấn là một khuôn mặt mới.
Hai người cứ ngồi đó nói cười trò chuyện, chẳng chút tịch mịch nào, bất giác thời gian cứ thế lặng lẽ trôi đi, Lăng Nhã đột nhiên hỏi:
- Liễu Tuấn, anh có đói không?
Liễu Tuấn ngẩn ra:
- Sao vậy?
Lăng Nhã nhìn đồng hồ, mỉm cười nói:
- Thủ trưởng đi họp thì thời gian vô chừng lắm, hay là tôi nấu cho anh ít mỳ nhé, tôi cũng hơi đói rồi.
Liễu Tuấn ngất luôn!
Ăn mỳ ở đây ư.
Chuyện này Liễu Tuấn chưa bao giờ nghĩ tới.
Liễu Tuấn vốn muốn nói không cần, nhưng Lăng Nhã nói mình cũng đói rồi, nên không tiện ngăn cản.
Lăng Nhã cười:
- Có gì mà lạ đâu, người làm việc bên cạnh thủ trưởng cũng phải ăn uống chứ. Đôi khi thu trưởng làm việc tới khuya, chúng tôi cũng làm chút mỳ cho thủ trưởng lót dạ, anh đợi một chút nhé, tài nghệ nấu mỳ của tôi không tệ đâu.
Lăng Nhã nói rồi đứng dậy đi vào trong gian nhà bếp nhỏ bên cạnh, bắc nồi nấu mỳ.
Liễu Tuấn cười méo xệch.
Ăn mỳ ở trong "đại nội" cũng coi như một kỳ ngộ rồi.
Lăng Nhã tay chân tay chân mau lẹ, không bao lâu sau trong phòng bếp tỏa ra từng làn hương thơm.
Chính vào lúc này bên ngoài vang lên tiếng xe, rồi có người rảo bước đi vào, cười nói sang sảng:
- Thơm quá, Tiểu Lăng lại nấu mỳ đấy à? Cho tôi một chút nhé!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...