Trùng Sinh Chi Nha Nội

- Xin lỗi Liễu bí thư, đều do tôi làm hỏng hết chuyện.

Mai Văn Hoa đứng trước mặt Liễu Tuấn, mặt đầy vẻ hổ thẹn.

Vốn hắn muốn "giết" Mao Ái Tiên lập uy, trấn áp đám "địa đầu xà" thích kéo bè kết cánh ở trấn Đại Đường, xác lập nên uy tín của bí thư trấn ủy, không ngờ rằng lại khơi lên sóng gió lớn, kinh động tới mấy phóng viên của những bài báo tầm vóc quốc gia, thậm chí là có cả phóng viên của Tân Hoa Xã.

Vào năm 95, địa vị của báo chí truyền thông còn rất cao, không tràn lan có mặt khắp nơi như sau này giống như luật sư bên Mỹ vậy.

Anh đi trên đường không may là vấp té cũng có người lập tức chạy tới nói mình là phóng viên, hi vọng được phỏng vấn "sự kiện bất hạnh", sau đó tam sao thất bản, rồi biến thành người nổi tiếng trên Internet.

Nhất là đối với huyện nghèo khó xa xôi như huyện Ninh Bắc này thì phóng viên của báo trung ương, đó là ông vua không ngai thực sự.

Cho nên áp lực tâm lý của Mai Văn Hoa lúc này nặng thế nào khỏi nghĩ cũng biết.

Chính bởi vì chuyện này mà không ngờ làm cho Liễu bí thư ngay cả tuần trăng mật chưa kết thúc đã vội vội vàng vàng chạy về.

Mai Văn Hoa thực sự áy náy từ tận đáy lòng.

Liễu Tuấn ngạc nhiên:
- Cậu làm hỏng chuyện gì?

- Tôi...
Mai Văn Hoa mấp máy môi mãi nói không ra lời.

- Cậu thanh tra những chuyện sai phạm trước kia của trấn Đại Đường là sai sao? Chỉnh đốn tác phong đội ngũ cán bộ là sai sao? Xử lý Mao Ái Tiên là sai sao?
Liễu Tuấn liên tục hỏi liền mấy câu.

Mai Văn Hoa cúi đầu xuống, nói:
- Tóm lại khiến chuyện ầm ĩ như thế đều là do tôi làm không tốt! Liễu bí thư hãy xử phạt tôi đi.

Liễu Tuấn đột nhiên nói:
- Mai Văn Hoa, cậu làm tôi rất thất vọng.

- Vâng, Liễu bí thư, tôi làm việc không tốt.


- Không phải là không làm tốt, mà là cậu hồ đồ! Không phân biệt được chuyện nào là đúng, chuyện nào là sai lầm.

Liễu Tuấn ngồi thẳng lên, nhìn thẳng vào Mai Văn Hoa nói:
- Tôi...

Liễu Tuấn nói thong thả:
- Cậu làm sao? Thanh tra nợ cũ của trấn Đại Đường không hề sai, chỉnh đốn cán bộ không sai, xử lý Mao Ái Tiên càng không sai, loại con sâu làm rầu nồi canh như thế, đáng phải loại bỏ khỏi đội ngũ! Nếu như không làm sai việc gì thì sao phải hổ thẹn.

Mai Văn Hoa chầm chậm ngẩng đầu lên, nhìn Liễu Tuấn đôi mắt đã nhòe lệ.

- Còn về phần người ta muốn cáo trạng, muốn phỏng vấn đó là quyền lợi của người ta, mặc cho người ta làm. Lòng vô tư thiên hạ rộng, chỉ cần cậu kiên trì làm việc chính xác, kiến trì phục vụ quần chúng, thì người ta muốn làm quấy phá thế nào thì mặc xác bọn chúng.

Liếu Tuấn đề cao âm điệu.
- Mai Văn Hoa, tôi coi trọng cậu không phải chỉ vì cậu có tài năng, mà còn vì cậu có tư tưởng, ở vấn đề nguyên tắc lớn không hàm hồ! Cậu nhất định phải nhớ kỹ, làm một cán bộ, nhất là làm một cán bộ tốt, là phải dám kiên trì những điều chính xác.

Mai Văn Hoa gật mạnh đầu, nói:
- Liễu bí thư tôi đã nhớ rồi! Sau này tôi cũng sẽ nhớ kỹ.

- Ngồi đi.
Liễu Tuấn khẽ gật đầu, sắc mặt hòa hoãn một chút, chỉ ghế đối diện.

Mai Văn Hoa ngồi xuống, nhưng vẫn có chút lo lắng nói:
- Liễu bí thư, những phóng viên kia...

- Phóng viên thì sao nào? Bọn họ muốn phỏng vấn thì cứ để cho bọn họ phỏng vấn.

Liễu Tuấn phất tay, nói rất bình tĩnh.

Mai Văn Hoa hơi ngạc nhiên nhìn Liễu Tuấn.

Vị này đúng là vô cùng thản nhiên, cứ như đã sớm tính toán hết rồi vậy.

Trong lòng Mai Văn Hoa bất giác tròa dâng một sự kính phục.


Lúc này Phan Tri Nhân gọi điện thoại tới nói:
- Bí thư, phóng viên Tân Hoa Xã đồng chí Phí Thanh yêu cầu gặp bí thư.

- Được, mời đồng chí ấy vào.

Lập tức phòng làm việc bị mở ra, Phan Tri Nhân dẫn một nam nhân trẻ tuổi chừng hơn ba mươi tiến vào.

- Chào Liễu bí thư, tôi là Phí Thanh phóng viên của Tân Hoa Xã.

Phi Thanh người cao gầy, mặc áo sơ mi màu xám, mặc quần jean bạc phếch, đầu húi cua, đeo một cái ba lô, trong có vẻ rất nhanh nhạy giỏi giang, đưa tay về phía Liễu Tuấn.

Liễu Tuấn mỉm cười đứng dậy, bắt tay với Phí Thanh.

- Chào Phí phóng viên! Giới thiệu với đồng chí, đây là đồng chí Mai Văn Hoa bí thư đảng ủy trấn Đại Đường, thôn Tú Khê mà các vị muốn phỏng vấn lần này chính là thuộc quản hạt của trấn Đại Đường.

Phí Thanh rõ ràng là hơi ngẩn ra một chút.

Hắn vốn đầy một bụng tức, vốn định tới "hỏi tội" Liễu Tuấn.

Bởi vì hắn đường đường là phóng viên Tân Hoa Xã cao quý, tới cái vùng đất bé xíu xa xôi hẻo lánh như huyện Ninh Bắc, không ngờ làm gì cũng bị cản trở.

Hắn đi tới đâu cũng có nhân viên cục công an theo cùng, tới hai ba ngày mà một chút tư liệu hữu dụng cũng chẳng hề có.

Mỗi lần muốn "nổi đóa" với lãnh đạo huyện chính phủ, người ta đều khách khí, hương diện tiếp đãi không hề hàm hồ, nhưng nói tới thôn Tú Khê là có chút lảng tránh, hoàn toàn chẳng lý tới. Hỏi quá thì người ta nói chuyện này do Liễu bí thư đích thân xử lý, hiện giờ Liễu bí thư đang nghỉ phép, không có cách nào trở về trả lời câu hỏi của Phí phóng viên.

Nếu là chuyện bí thư đích thân xử lý, thành viên trong ban huyện ủy không tiện nhúng tay vào, nội tình cũng không rõ lắm, không thể trả lời được.

Nhưng chuyện như thế làm ông vua không ngai Phí Thanh rất tức tối.

Hắn làm phóng viên đã lâu rồi, đi tới nơi khác, chỉ cần đưa thẻ phóng viên Tân Hoa Xã ra, thì chừng như không chuyện gì không thông, quan viên chính phủ, từ cán bộ phổ thông tới bí thư, không ai là không kính cẩn đối đãi, muốn gì được nấy, đã bao giờ gặp phải tình huống như huyện Ninh Bắc này.

Xem ra nha nội đúng là nha nội, quả nhiên rất uy phóng rất có sát khí! Cho dù ở xa ngoài muôn trùng, cùng vợ đẹp ung dung hưởng tuần trang mật, bí thư đại nhân vẫn có uy lực cực lớn, khống chế chặt chẽ cả huyện Ninh Bắc, một cây châm cũng không đâm vào được.


Cái huyện Ninh Bắc này đã bị thống trị dưới một "thổ hoàng đế" rồi.

Phí Thanh trong đám đồng nghiệp, được tính là kẻ nổi bật, cũng hết sức kiêu ngạo, cục tức này phải nín nhịn đúng là rất khó chịu.

Không ngờ vừa mới gặp mặt Liễu Tuấn đã thẳng thắn giới thiệu Mai Văn Hoa với hắn, hơn nữa nó thẳng thắn về thôn Tú Khê, làm Phí Thanh cực kỳ bất ngờ, trong lòng không có chút bất an.

Không phải là cạm bẫy gì đấy chứ?

Phí Thanh trở nên thận trọng, cẩn thận hỏi:
- Ý của Liễu bí thư là chúng tôi có thể tới thôn Tú Khê phỏng vấn.

Liễu Tuấn ngạc nhiên:
- Đương nhiên có thể rồi, Phí phóng viên là phóng viên nước ta, bất kể nơi nào trong nước đồng chí có thể đi phỏng vấn.

- Tốt lắm, tạm biệt Liễu bí thư.

Không ngờ Phí Thanh tính tình nóng vội như thế, Liễu Tuấn vừa dứt lời là đã vội vàng đi ra ngoài rồi.

Liễu Tuấn mỉm cười nói:
- Phí phóng viên xin đợi một chút.

Phí Thanh đứng tại chỗ xoay người lại, nhìn Liễu Tuấn hỏi:
- Liễu bí thư còn có chỉ thị gì nữa?

Liễu Tuấn mỉm cười nói:
- Phí phóng viên nặng lời rồi, không dám nói chỉ thị. Phí phóng viên, xét thấy các vị phóng viên tới huyện Ninh Bắc chúng tôi phỏng vấn, tôi muốn mở cuộc họp thường ủy, mới các phóng viên đều tới tham gia, mọi người cùng nhau tham khảo xem tiến hành phòng vấn thế nào được chăng?

Phí Thanh suy nghĩ chốc lát rồi gật đầu nói:
- Được, chúng tôi phục tùng sắp xếp của Liễu bí thư.

Liễu Tuấn kín đáo cau mày lại.

Tên Phí Thanh này lời nói rất chướng tai, người hơn ba mươi tuổi rồi, đáng lẽ không còn tỉnh trẻ con hung hăn nữa, nhưng nói chuyện luôn hùng hổ làm người ta khó chịu, xem ra ở Tân Hoa Xã, kẻ này là nhân vật thuộc cấp tiên phong.

Cuộc họp thường ủy huyện Ninh Bắc được mở, tất cả thành viên ban huyện ủy, thêm vào Hầu chủ nhiệm của văn phòng chính phủ, và sáu phóng viên báo chí đều tập trung đầy đủ.

Đám phóng viên ai nấy nghiêm túc, còn mang theo chút phẫn nộ.


Bọn họ mấy ngày qua được "đãi ngộ" giống như Phí Thanh, đều được "bảo vệ đặc biệt" của nhân viên cục công an, bận rộn mấy ngày liền không có lấy chút thu hoạch nào, trong lòng đặc biệt khó chịu.

Hiện giờ vị bí thư huyện ủy nghe nói là trẻ nhất toàn quốc rồi, còn thận trọng mở cuộc họp thường ủy, xem xem y có gì muốn nói.

Các thường ủy huyện Ninh Bắc cũng ai nấy mặt mày nghiêm nghị, đại bộ phận mày nhíu chặt, không hiểu Liễu bí thư đột nhiên mở cuộc họp thường ủy là có ý gì.

- Các đồng chí khoảng thời gian này tôi nghỉ phép, công tác trong huyện làm các đồng chí vất vả rồi.

Liễu Tuấn chậm rãi quét mắt qua toàn hội nghị, thong thả nói, khí thế người đứng đầu bộc lộ hoàn toàn.

Đám phóng viên trong lòng giật mình, vốn cho rằng người này tuổi trẻ được đặt trên vị trí cao chỉ là tên nha nội hoàn khố dựa vào phúc ấm ở bên trên, không ngờ lại có uy thế như vậy, ánh mắt chỉ khẽ liếc qua, mà làm cho ai nấy đều cảm thấy áp lực nặng nề.

- Tại đây, tôi đại biểu cho chính phủ huyện Ninh Bắc hoan nghênh các nhân viên công tác truyền thông, hoan nghênh các đồng chí tới huyện chúng tôi phỏng vấn.

Khâu Viên Triêu và Thạch Trọng ngồi đối diện nhau đưa mắt trao đổi, hơi có chút ngạc nhiên.

Không biết Liễu bí thư hoan nghênh thật hay giả đây!

Dựa theo tư duy của bọn họ, chuyện như thế này khẳng định phải che đậy, mặc kệ là có che được hai không cũng phải che tới cùng.

- Liên quan tới sự kiện ngày hai mươi sáu tháng chạp năm ngoái, cán bộ Mao Ái Tiêm tới thôn Tú Khê thu khoản thống trù, phát sinh ra chút mâu thuẫn hẳn là vấn đề các vị phóng viên ở đây chú ý. Tôi có một kiến nghị, trước khi các vị phóng viên tới thực địa phỏng vấn, hãy nghe qua tình huống cơ bản của chuyện này đã.

Giọng của Liễu Tuấn vẫn cứ bình tĩnh như từ trước tới giờ.

Các phóng viên đều gật đầu.

Trước tiên tìm hiểu qua chuyện này, cũng là chuyện nên làm, còn về phần tình huống huyện chính phủ giới thiệu chân thực tới đâu thì tạm thời không để ý, chi cần tới hiện trường phỏng vấn, là có thể dựa theo sự thực phản ánh.

Có thể làm phóng viên cho tờ báo tầm quốc gia, há phải dễ lừa gạt.

- Đồng chí Mai Văn Hoa, đồng chí là bí thư trấn Đại Đường, vậy đồng chí hãy giới thiệu tình huống khi đó đi.

Liễu Tuấn chẳng bận tâm tới suy nghĩ của người khác, bảo với Mai Văn Hoa.

- Vâng, thưa Liễu bí thư, các vị lãnh đạo, các đồng chí phóng viên, tình huống đại khái là như thế này...

Mai Văn Hoa sớm đã khôi phục lại vẻ trấn định, bắt đầu giới thiệu tình hình thực tế ngày hôm đó, tất nhiên trọng điểm là nói về việc Liễu bí thư xử lý chuyện này.

Các phóng viên an tĩnh nghe xong, vẻ mặt mỗi người một khác.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui