Trùng Sinh Chi Nha Nội

Bạch Dương nói nhỏ:
- Ba chị nói, muốn điều chị về thủ đô.

- Không được! Em quyết không đồng ý.
Liễu Tuấn không cần suy nghĩ gì đã làm ầm lên, bộ dạng rất cấp bách.

Bạch Dương nhìn thấy gân xanh trên trán Liễu Tuấn nổi cả lên, biết rằng tiểu ngoan đồng gấp thật rồi, trong lòng dâng lên sự dịu ngọt.

- Chị, đừng dọa em nhé! Đùa cũng đùa chuyện khác, đừng có lấy chuyện này ra đùa.
Liễu Tuấn cuống lên, nhào tới bàn làm việc nắm lấy tay Bạch Dương, mắt tha thiết nhìn cô, rất sợ Bạch Dương khẽ gật đầu một cái.

Khi ở riêng cùng với chị Bạch Dương, Liễu huyện trưởng ngày thường chững chạc, có chút khí độ thiếu niên lão thành sẽ biến thành tiểu ngoan đồng thực sự.

- Này, rốt cuộc đồng chí Liễu Tuấn hay là đồng chí Bạch Kiến Minh mới là bộ trưởng trung tổ bộ đấy? Điều động cán bộ cấp phó sở, khi nào mới tới lượt cậu đồng ý hay không đồng ý.
Bạch Dương cười phì một tiếng, nhẹ nhàng rụt tay ra khỏi lòng bàn tay thô ráp của Liễu Tuấn, dựa người vào lưng ghế, cười tủm tỉm nhìn tiểu ngoan đồng.

- Bộ trưởng trung tổ để đồng chí Bạch Kiến Minh làm là được rồi, em không thèm! Nhưng thiên kim ái nữ của ông thì phải để lại cho em, nếu không em sẽ...
Liễu Tuấn có dự cảm không lành, hình như Bạch Dương không nói đùa.

Bạch Dương chỉ vào điện thoại trênh bàn làm việc, cười nói:
- Được rồi, điện thoại đây này, cậu tự gọi điện nói với ba chị đi.

Liễu Tuấn tức thì mặt như quả mướp đắng.

- Được, đừng làm loạn nữa, chịu không đồng ý mà.
Thấy bộ dạng hết sức tội nghiệp của Liễu Tuấn, Bạch Dương đành lộ ra sự thực.

Liễu huyện trưởng lúc này mới thở phào, cảm thấy sống lưng ướt lạnh, thì ra vừa rồi toàn thân toát mồ hôi. Trong lòng ý thực sự không nỡ để Bạch Dương rời khỏi bên người mình, loại cảm giác này chỉ có khi trước kia tốt nghiệp đại học, rời khỏi thành phố Nam Phương chia tay Xảo Nhi mới có.

Bạch Dương cũng làm người ta không muốn xa rời y như vậy.


Liễu Tuấn châm thuốc rít mấy hơi liền, ổn định lại tinh thần, lúc này mới hỏi:
- Hừ, ngài Bạch bộ trưởng sao tự nhiên lại nảy ra cái chủ ý xấu xa như vậy?

- Cái gì mà chủ ý xấu xa? Ăn nói chú ý có được không? Đó là ba chị đấy!
Chị Bạch Dương không vui, lườm y một cái.

- Rồi rồi rồi, em nói sai, Bạch bộ trưởng vĩ đại quang vinh, thế đã được chưa? Có điều em nói với chị nhé, cái chủ ý này của ông cụ đúng là không được! Làm thế chẳng phải chia rẽ uyên ương sao?
Liễu nha nội thiếu chút nữa là làm ầm lên.

Bạch Dương vừa bực mình vừa buồn cười, đúng là không làm gì được kẻ vô lại này.

- Ý của ba chị là cho rằng chị cứ ở cơ sở lâu không tốt, lúc này nên phải trở về nha môn lớn của thủ đô rồi. Đương nhiên là ba mẹ chị tuổi cũng đã cao, cần có chị ở bên cạnh chiếu cố.
Bạch Dương nói thực.

Nhắc tới tiền đồ của Bạch Dương, Liễu Tuấn liền bình tĩnh lại.

Tỉnh ủy trong con mắt cán bộ cơ sở đương nhiên là nha môn lớn rồi, cán bộ nữ trẻ trung như Bạch Dương đã làm tới chức phó sở có thực quyền, sự nghiệp như mặt trời giữa trưa.

Nhưng trong con mắt người nắm quyền điều động cán bộ cả nước như Bạch Kiến Minh thì nó chẳng khác gì một cái ao nhỏ.

Bạch Dương lên chức phó sở vào năm ngoái, nếu muốn lên cấp chính sở ở kỷ ủy tỉnh thì khó lại càng thêm khó, mà công việc ở kỷ ủy lại có một số đặc thù nhất định, nữ cán bộ làm việc ở đây, có chút bất lợi tự nhiên.

Trong lòng mọi người, làm lãnh đạo chủ yếu của kỷ ủy là phải là nam giới trung niên uy nghêm vững vàng, như vậy mới có sức thuyết phục.

Bạch Dương trừ trẻ tuổi ra, còn có một điểm yếu là "quá xinh đẹp".

Nhìn thế nào cũng chẳng thấy giống bí thư kỷ ủy.

Tuy nói trong nguyên tắc bổ nhiệm cán bộ, không có điều "dựa vào dung mạo chọn người", nhưng thực tế nó lại tồn tại tron glòng mỗi người, không chỉ cán bộ cơ sở có suy nghĩ này, mà các đại lão trên cao cũng có tiềm thức đó.

Nói cách khác, vị trí chủ nhiệm phòng giám sát thứ nhất kỷ ủy tỉnh này trên sĩ đồ của Bạch Dương chỉ là một bàn đạp, cô định sẵn chỉ có thể quá độ một thời gian ở nơi này.


Thực sự muốn tiến bộ phải tới nha môn lớn ở thủ đô, như vậy dễ dàng hơn.

- Vậy bác Bạch có nói là điều tới ban ngành nào không? Trung ương đoàn ư?
Liễu Tuấn bắt đầu suy nghĩ sâu hơn về vấn đề này.

Thủ đô tuy xa, nhưng giờ giao thông phát triển, ngồi may bay tới cũng không mất bao lâu, chuyện liên quan tới tiền đồ của Bạch Dương đương nhiên là không thể xem nhẹ.

Bạch Dương trước kia làm việc ở đoàn, trước nữa là phóng viên báo tỉnh, điều về trung ương đoàn là rất thích hợp.

Giống như bí thư trung ương đoàn hiện nhiệm Hàn Giang, cũng chỉ có hơn bốn mươi đã là quan lớn cấp phó bộ, khi Hàn Giang lên tới cấp chính sở, hình như còn chưa tròn bốn mươi.

Bạch Dương nếu như tới trung ương đoàn, làm việc hai ba năm, thuận thế tiến bộ, lên tới cấp sính ở là hết sức hợp lẽ, khả năng không cần Bạch Kiến Minh chỉ thị, người ta cũng sẽ chủ động làm như thế.

- Trung ương đoàn chỉ là một lựa chọn, ngoài ra còn có bộ thống chiến, bộ tuyên truyền trung ương cũng rất tốt, nếu như muốn tìm hiểu thêm về phương diện chính sách kinh tế, thì thể cải ủy cũng được.

***Thể cải ủy: Ủy ban cải cách thể chế .
Một bộ phận cấu thành quốc vụ viện, là cơ cấu chuyên môn mang tính tổng hợp điều hòa và chỉ đạo cải cách thể chế kinh tế.

Liễu Tuấn vuột miệng nói:
- Nếu như nhất định phải đi thì tới thể cải ủy đi!

Bởi vì y biết, ủy ban cải cách và phát triển quốc gia về sau quyền lực cực lớn, chính là ủy ban cải cách thể chế quốc gia hiện nay, giông như ủy ban kế hoạch quốc gia ngày đầu lập quốc, có danh xưng là "tiểu nội các".

Bạch Dương nhướng mày lên, trêu:
- Cậu là đồ mê quan! Vừa nói tới làm quan, đã đồng ý buông tay rồi.

Nói xong câu này mặt chị Bạch Dương đã đỏ bừng.


Trong câu nói của cô có vấn đề mà, đã tự nhận mình là "đồ" của tiểu ngoan đồng rồi, điều về thủ đô cũng cần y buông tay mới được.

Nhưng Liễu nha nội không chịu.

Sao có thể nói như vậy được.

Liễu nha nội một lòng trù tính cho cô, nhưng chuyện đến nơi thì đánh giá như vậy, Liễu nha nội "nổi giận" nói:
- Thế ư? Em mê quan ư? Em mê quan thì đã không vừa sáng sớm chạy lật đật tới kỷ ủy thành phố đi xin xỏ cho Bành Thiếu Hùng rồi.

- Cậu đi xin cho Bành Thiếu Hùng?
Lần này Bạch Dương sửng sốt, không ngờ rằng Liễu Tuấn tới kỷ ủy thành phố là để nói tốt cho Bành Thiếu Hùng.

- Đúng! Chị cho rằng em đi làm gì, giậu đổ bìm leo à? Em là hạng người như vậy chị có thèm để mắt không.
Liễu Tuấn thực sự hơi giận rồi.

Lưu Hòa Khiêm không hiểu, Đường Hải Thiên không hiểu, Đào Nghĩa Âu càng không hiểu, thế cũng thôi đi, những người này dù sao là trưởng bối, thuần túy là suy nghĩ theo quy tắc quan trường, rất khó lý giải được hành vi của Liễu Tuấn, thậm chí Đào Nghĩa Âu còn hoài nghi cho rằng Liễu Tuấn có điểm yếu gì bị Bành Thiếu Hùng nắm trong tay, sợ Bành Thiếu hùng chơi trò "cá chết lưới rách" với y.

Nhưng Bạch Dương là người kề bên gối của y, mà cũng không hiểu làm Liễu Tuấn rất thương tâm.

Bạch Dương cười dịu dàng nói:
- Được rồi, đừng giận nữa, coi như chị nói sai được chưa?
Bạch Dương cười rất đặc biệt, không phải ngọt ngào lắm, nhưng làm người ta luôn cảm thấy dễ chịu như tắm trong gió xuân.

Chị Bạch Dương khẽ cười làm Liễu nha nội lòng khoan khoái, nói:
- Em cũng có suy nghĩ giống như chị, Bành Thiếu Hùng có khuyết điểm, cách cục không đủ, thích dây dưa ở chuyện nhỏ, năng lực nắm toàn cục có thiếu sót. Điều này khả năng liên quan tới việc hắn xuất thân là thư ký trong văn phòng chính phủ.

Bạch Dương gật đầu.

Bành Thiếu Hùng vốn không có chỗ dựa vững, chỉ nhờ vào cẩn thận, làm việc tỉ mỉ mà được Quan Minh Kiệt nhìn trúng, dần dần đề bạt lên.

Tính cách như vậy làm thư ký tất nhiên là rất tốt, mặt nào cũng chu toàn, nhưng chấp chính một phương, đặc biệt là tốt chất của người đứng đầu, thì cách cục và quyết đoán không đủ.

Nếu như không phải có một người cộng tác tinh thông kinh tế như Liễu Tuấn, thì sự thay đổi kinh tế của huyện Ninh Bắc ngày hôm nay quả thực là nằm mơ cũng chẳng có được.

Liễu Tuấn nói:
- Nhưng đó chỉ là sự thiếu sót về năng lực, không phải là vết đen về phẩm cách đạo đức, đối với phậm hạnh cá nhân của Bành Thiếu Hùng em luôn rất tán thưởng, vì thế ở trong huyện em rất khối hợp với hắn.


Bạch Dương hé miệng cười, trêu chọc:
- Hóa ra cậu ngang ngược độc đoán, úp tay làm mưa ngửa tay làm mây ở huyện Ninh Bắc còn là giữ thể diện cho Bành Thiếu Hùng đấy hả? Nếu như mà không nể mặt, chẳng phải là ức hiếp người ta tới không ngẩng đầu lên nổi.

Liễu Tuấn đau đầu lắm.

Không ngờ chị Bạch Dương cũng lấy y ra làm trò vui rồi, mà hình như những hồng nhan bên cạnh y, cùng với thời gian theo y lâu, tâm thái bất tri bất giác trở nên trẻ hơn.

Trước kia Bạch Dương còn chưa có quan hệ "vợ chồng" với y, luôn làm ra vẻ đàn chị, chiếu cố bảo vệ y, rất ít khi lộ ra vẻ tinh nghịch của cô gái nhỏ, còn hiện giờ ngày càng trở nên "tinh nghịch" rồi.
Cũng không biết là tốt hay xấu đây.

- Hi hi, nói thật nếu hắn thực sự không ra gì, lấy công việc ra chơi với em, thì hắn chẳng ở được huyện Ninh Bắc làm việc tới ngày hôm nay đâu.
Liễu Tuấn không khiêm tốn chút nào.

- Được rồi, biết cậu lợi hại rồi.
Bạch Dương lại lườm y một cái.

Liễu Tuấn nghiêm túc nói:
- Nói ra thì phẩm hạnh của Bành Thiếu Hùng còn khá được, chịu tin lần này dứt khoát là hắn bị Hình Hán Quý lừa rồi, nếu như thực sự vì việc này mà xử phạt hắn thì không công bằng, sẽ làm cho cán bộ cơ sở càng thêm ngang ngược.

Bạch Dương gật đầu:
- Đúng thế, thân là bí thư huyện ủy mà sơ xuất một chút đã mất chức, còn phải truy cứu trách nhiệm, đúng là có chút ý bị hãm hại rồi.

- So ra mà nói thì Bành Thiếu Hùng còn là một cán bộ lãnh đạo hợp cách, lòng không có ham muốn riêng, có thể kiên trì nguyên tắc, trong vấn đề phải trái, hắn cũng không hàm hồ. Chỉ cần làm được điều này thì bất kể hắn là ai, em cũng ra sức biện hộ cho hắn.

Liễu Tuấn khẳng định chắc chắn.

Bạch Dương nhoẻn miệng cười, trong mắt nhìn Liễu Tuấn đầy vẻ diẹu dàng yêu thương.

Cô không nhìn lầm nam nhân này, cũng không yêu thương nhầm.

Bạch Dương dù thân ở trong quan trường, nhưng về bản chất rất có chính nghĩa, là người lương thiện.

- Có điều chuyện này sợ rằng không dễ giải quyết như vậy.
Liễu Tuấn lại khẽ thở dài


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui