- Bởi cá nhân tôi cho rằng, Bành Thiếu Hùng có thể coi là một cán bộ liêm khiết kỷ luật, đồng chí này có lẽ còn có khuyết điểm này nọ, nhưng về phẩm hạnh cá nhân thì không tệ. Nếu như chỉ một lần sơ xuất, mà định luật thiếu khách quan, tôi cho rằng là không thích hợp. Điều này không đúng với tôn chỉ chữa bệnh cứu người của đảng chúng ta.
Liễu Tuấn thong thả nói.
Có điều hiện giờ người nghe nhiều thêm hai vị nữa, trừ Lưu Hòa Khiêm còn có Đảo Nghĩa Âu và Đường Hải Thiên.
Lưu Hòa Khiêm nghe Liễu Tuấn phản ánh tình huống xông rất coi trọng, đích thân đi tim Bành Thiều Hùng nói chuyện, xác nhấn một số vấn đề Liễu Tuấn suy đoán, cảm thấy vụ án tương đối đặc thù liền báo cáo cho Đường Hải Thiên.
Đường Hải Thiên nghe xong cũng hết sức ngạc nhiên hỏi một câu:
- Liễu Tuấn chủ động tới tìm anh à?
- Ừm! Vừa mới tới giờ làm đã đến phòng làm việc của tôi rồi.
Lưu Hòa Khiêm gật đầu.
Đường Hải Thiên suy nghĩ chốc lát rồi nói:
- Trao đổi với đồng chí Đào Nghĩa Âu đi!
Đào Nghĩa Âu giật mình, ngạc nhiên hơn cả Đường Hải Thiên và Lưu Hòa Khiên, có điều hắn tu vi thâm hậu, không để lộ ra chút nào, hỏi Lưu Hòa Khiêm:
- Bí thư Lưu, Liễu Tuấn còn trong phòng làm việc của anh không?
- Còn, tôi bảo đồng chí ấy chờ một chút.
- Vậy mời đồng chí ấy tới chỗ tôi một chuyến, chúng ta cùng đồng chí ấy nói chuyện.
Đối diện với ba vị lãnh đạo chủ yếu của thành phố Đại Ninh, Liễu Tuấn vẫn kiên trì quan điểm của mình.
Nghe Liễu Tuấn nói, ba người Đào Nghĩa Âu dùng ánh mắt giao lưu với nhau.
Đào Nghĩa Âu hỏi:
- Đồng chí Liễu Tuấn, đồng chí xác định hiểu Bành Thiếu Hùng?
- Vâng, bí thư Đào, tôi và bí thư Bành Thiếu Hùng cùng làm việc hai năm, đối với tác phong làm việc của đồng chí ấy tương đối hiểu. Tôi cho rằng đồng chí này ở phương diện kinh tế khá cứng rắn, chuyện này chỉ là nhất thời không để ý, Bành Thiếu Hùng nếu như biết trong thuốc lá có bốn vạn đồng, tuyệt đối sẽ không tùy tiện đặt ở thư phòng.
Liễu Tuấn một lần nữa nêu lại lý do.
Đảo Nghĩa Âu trầm ngâm rồi hỏi:
- Vừa rồi đồng chí có nói Bành Thiếu Hùng cũng có khuyết điểm này nọ, vậy đồng chí cho rằng Bành Thiếu Hùng có khuyết điểm chủ yếu ở phương diện nào?
Liễu Tuấn trở nên cẩn thận, nếu như chỉ có Đường Hải Thiên và Lưu Hòa Khiêm ở đây, y có lẽ sẽ nói thẳng, chỉ ra khuyết điểm của Bành Thiếu Hùng như không đủ quyết đoán, thiếu cách cục, không am hiểu kiến thiết kinh tế lắm.
Nhưng Đào Nghĩa Âu luôn được coi là cán bộ thuộc hệ Hồ Vi Dân, Liễu Tuấn cần phải cần thận, chẳng may để "đánh giá" của y với Bành Thiếu Hùng truyền đi, sẽ dân tới hiểu lầm không cần thiết.
- Đào bí thư, ai cũng có khuyết điểm cả, khuyết điểm của Bành bí thư là quá tin tưởng cán bộ cấp dưới, ví như tên Hình Hán Quý kia, chính là phần tử xấu. Có điều vàng không trọn vẹn, nhân vô thập toàn, khuyết điểm ai cũng có, quan trọng khuyết điểm này không phải là phương diện phẩm cách cá nhân, như vậy có thể bao dung. Tin rằng sau sự việc lần này, đồng chí Bành Thiếu Hùng sẽ chú ý hơn.
Liễu Tuấn cân nhắc từ ngữ đáp.
Đào Nghĩa Âu lại trầm ngâm một chút rồi nói:
- Đồng chí Liễu Tuấn, vẫn đề của Bành Thiếu Hùng tôi tin kỷ ủy thành phố sẽ điều tra rõ ràng. Trong quá trình Bành Thiếu Hùng phối hợp với công tác điều tra, việc ở huyện Ninh Bắc tạm thời do đồng chí chủ trì.
Điều này có nghĩa là hắn tiếp nhận một phần đề nghị của Liễu Tuấn, nhưng kết quả cuối cùng thế nào còn chưa kết luận được.
Đào Nghĩa Âu lại thêm một câu.
- Trong khoảng thời gian này đồng chí phải đảm bảo ban huyện ủy Ninh Bắc vận hành bình thường.
Liễu Tuấn không tùy tiện hứa hẹn, nghĩa một lúc mới nói:
- Chỉ thị của Đào bí thư, tôi đương nhiên sẽ theo đó chấp hành đầy đủ. Đào bí thư yên tâm, ban huyện ủy Ninh Bắc sẽ không bị ảnh hưởng quá lớn, nhưng tôi hi vọng kỷ ủy thành phố và thành ủy, có thể làm rõ vấn đề của đồng chí Bành Thiếu Hùng thật sớm, dù sao thời gian dài, uy tín của đồng chí ấy cũng sẽ bị ảnh hưởng nhất định, không có lợi cho công việc sau này.
Đào Nghĩa Âu cau mày lại nói:
- Đồng chí Liễu Tuấn, là cán bộ đảng viên, đồng chí có quyền đưa ra kiến nghị, nhưng vấn đề của Bành Thiếu Hùng không phải một cá nhân có thể kết luận được, cần phải thâm nhập tìm hiểu tỉ mỉ, sẽ đưa ra kết luật dựa trên sự thực. Nhiệm vụ của đồng chí là duy trì vận chuyển bình thường của ban huyện ủy Ninh Bắc.
Lời này đã mang theo ý tứ phê bình rồi.
Quyền uy của bí thư thành ủy, dù sao không phải là có thể tùy tiện khiêu chiến được.
Rời khỏi tòa nhà thành ủy, Liễu Tuấn không vội về huyện Ninh Bắc mà tới phòng giám sát thứ nhất kỷ ủy thành phố.
Vừ từ nhà thành ủy ra, Liễu Tuấn nhận được điện thoại củ Bạch Dương.
- Ở đâu thế?
Giọng nói của Bạch Dương rất nhu hòa, mang theo ý vị khó diễn tả lên lời.
- Vừa mới ở tòa nhà thành ủy ra.
Liễu Tuấn cười đáp, không cần gặp mặt Bạch Dương, chỉ cần mỗi lần nghĩ tới dáng vẻ xinh xắn và dịu dàng cùng với ánh mắt "yêu chiều" của Bạch Dương, tâm tình của Liễu Tuấn bất giác trở nên khoan khoái.
- Cậu tới thành ủy rồi à? Vì chuyện của Bành Thiếu Hùng sao?
Bạch Dương thoáng chút ngạc nhiên.
Cô là bí thư tiền nhiệm huyện Ninh Bắc, Bành Thiếu Hùng xảy ra chuyện tất nhiên biết được tin rất nhanh.
- Đúng.
Bạch Dương hơi nhíu mày, ước chừng cô cũng giống mọi người, cho rằng Liễu Tuấn giậu đổ bìm leo rồi. Trước kia tiểu ngoan đồng ý chí mạnh mẽ, đầy sức tiến thủ đều là điều Bạch Dương thích, nhưng lần này biểu hiện quá nóng vội rồi.
Đương nhiên Bạch Dương sẽ không chỉ trích Liễu Tuấn, như vậy bằng với nghi ngờ nhân phẩm của tiểu ngoan đồng rồi, là điều vượt qua khỏi giới hạn.
- Tiểu Tuấn này, Bành Thiếu Hùng sao có thể làm ra chuyện đó được? Bằng vào hiểu biệt của chị với anh ta, người này tuy cách cục không đủ, tầm nhìn không xa, nhưng vấn đề kinh tế trước nay luôn rất giữ gìn. Chẳng lẽ lên làm người đứng đầu rồi liền trở nên phóng túng?
Bạch Dương khéo léo đề xuất ý kiến "phản đối".
Liễu Tuấn ngồi trong xe Santana, mỉm cười nói:
- Chị có trong phòng làm việc không? Em tới nói chuyện với chị nhé!
- Ừ, cậu tới cũng được, có điều...
Bạch Dương không ngờ trở nên do dự.
Liễu Tuấn làm ra vẻ không vui:
- Có điều làm sao?
- Có điều cậu phải quy củ, không cho phép quấy rối, đây là kỷ ủy tỉnh đấy.
Bạch Dương thực sự có hơi sợ cái tính "háo sắc" chẳng biết kiêng nể gì của Liễu Tuấn, người này trước kia ở phòng làm việc bí thư huyện ủy dám động chân động tay rồi, đừng để tới tỉnh ủy cũng không biết kiềm chế như thế thì phiền phức to.
Liễu Tuấn chỉ cười hi hì không đáp rồi cúp điện thoại, khởi động xe đi thẳng tới kỷ tủy tỉnh.
Tòa nhà kỷ ủy tỉnh cũng nằm trong khu tỉnh ủy, là một khu vực độc lập, ẩn mình trong hàng ây xanh um, như ẩn như hiện, đá hoa cương đen to lớn làm cả khu văn phòng nổ bật vẻ trang nghiêm, cán bộ ngoại vi qua lại nơi đây không khỏi trở nên cẩn thận.
Khu làm việc của phòng giám sát thứ nhất ở lầu hai phía tây bắc, bên trong cùng là văn phòng của chủ nhiệm Bạch Dương, gian ngoài trải thảm xen lẫn màu lam và trắng, toàn bộ khu văn phòng kỷ ủy đều lấy sắc lạnh làm chủ, ngược lại rèm cửa lại là màu vàng tươi.
- A Liễu huyện trưởng.
Trương Hiểu Mạn thấy Liễu Tuấn rất vui mừng, vội đứng dậy đi tới đón.
Từ sau khi Trương Hiểu Mạn theo Bạch Dương điều tới kỷ ủy tỉnh, bạn học cũ với nhau số lần gặp mặt không được nhiều lắm nữa.
Cho dù cuối tuần Trương Hiểu Mạn trở về đoàn tụ với Dịch Hàn cũng sẽ không tùy tiện tới gian phòng số ba nhà khách Thiên Nga bái phòng.
Nơi ở tạm thời dù sao cũng không có cảm giác ở nhà.
- Hiểu Mạn này, cô béo lên rồi, có phải không cẩn thận trúng tên rồi không?
Liễu Tuấn liền nói đùa với với Trương Hiểu Mạn.
- Trúng tên cái gì? Á, ý cậu nói tôi... Hừ còn là huyện trưởng cơ đấy!
Trương Hiểu Mạn hiểu ra, tức thì rất xấu hổ, hung dữ trừng mắt nhìn Liễu Tuấn, thoáng có thể thấy bộ dạng đanh đá trước kia khi còn đi học.
- Cô và Dịch Hàn kết hôn cũng mấy năm rồi còn gì? Nên phải có con rồi.
Liễu Tuấn lại nói.
- Không thèm nói với cậu nữa.
Nghe Liễu Tuấn chọc ghẹo, Trương Hiểu Mạn vẫn có chút xấu hổ, đi thẳng tới nhấc điện thoại lên thông báo với Bạch Dương.
Khi Liễu Tuấn đi vào, đồng chí Bạch Dương chủ nhiệm phòng giám sát thứ nhất kỷ ủy tỉnh rất uy nghiêm ngồi sau bàn làm việc, không hề có ý đứng dậy bắt tay Liễu huyện trưởng.
Trương Hiểu Mạn đang pha trà hơi ngạc nhiên, sao Bạch Dương lại làm bộ quan cách trước mặt Liễu Tuấn rồi?
Kỳ thực Trương Hiểu Mạn không biết, Bạch chủ nhiệm làm thế cũng là bất đắc dĩ thôi, nếu không làm ra chút uy nghiêm trấn áp tiểu ngoan đồng, nói không chừng Trương Hiểu Mạn chân trước vừa bước ra khỏi phòng, chân sau y đã tới sấn tới ôm lấy cô rồi.
Kẻ này cơn "háo sắc" nổi lên thì chuyện gì cũng làm ra được.
Nhưng cho dù chị Bạch Dương hết sức uy nhiêm, hết sức quan cách, lại chẳng có chút tác dụng nào, quả đúng như cô dự liệu, Trương Hiểu Mạn vừa mới bước ra khỏi cửa, Liễu Tuấn đã đột nhiên xuất hiên bên ghế của cô, động tác nhanh tới mức khó có thể hình dung, giống hệt "quỷ mị" trong những tiểu thuyết võ hiệp.
- Đừng...đứng có quấy...
Bạch Dương la hoảng.
Kết quả đôi môi kiều diễm đỏ mọng của cô vẫn cứ bị cách môi nóng cháy của Liễu Tuấn áp lên, đôi tay y còn không ngoan ngoãn sờ soạng khắp nơi, làm cho bộ đồng phục phẳng phiu gọn gàng của Bạch Dương xộc xệch hết cả.
- Cậu... Cậu là đồ bại hoại.
Bạch Dương vùng vẫy một trận Liễu Tuấn mới quyến luyến buông tay ra, ngồi xuống đối diện với bàn làm việc, cười hì hì nhìn nàng như còn chưa tận hứng làm người ta thấy ghét.
- Đây là kỷ ủy tỉnh cậu không biết sao? Nếu bị người ta nhìn thấy thì phải làm thế nào.
Bạch Dương hoảng hốt chỉnh trang lại y phục, khuôn mặt trắng muốt đỏ bừng bừng, hậm hực nhìn liễu tuấn trừng trừng, nghiến răng nói, tim vẫn đập thình thịch, chưa bình tâm lại được.
- Em biết đây là kỷ ủy tỉnh! Song dù có là trung kỷ ủy, cũng không thể cấm em âu yếm người mình yêu chứ?
Liễu Tuấn cười hì hì, có chút rất vô liêm sỉ.
- Cậu chỉ biết nói linh tinh.
Bạch Dương lại trừng mắt nhìn y một cái, đột nhiên tỏ ra có chút khó nói.
- Làm sao thế?
Liễu Tuấn hỏi, chẳng hề phát hiện ra có gì khác thường.
Ai ngờ một câu tiếp theo của Bạch Dương làm y nhảy dựng lên
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...