- Huyện trưởng, suy nghĩ thành lập công ty quản lý sản phẩm nông nghiệp tôi thấy rất đúng.
Bành Thiếu Hùng tỏ thái độ ủng hộ.
Đây là ở trong văn phòng bí thư huyện ủy, Liễu Tuấn nói chuyện riêng với Bành Thiều Hùng, thương thảo một số vấn đề.
Đương nhiên chủ yếu là liên quan tới xóa khu gộp xã, thông qua một khoảng thời gian dán bảng công bố, căn cứ vào tố cáo của quần chúng, kỳ ủy huyện đã tra ra ba nhân tuyển dự tính bổ nhiệm làm người đứng đầu xã thị trấn, có người do Bành Thiếu Hùng tiến cử, cũng có người do Liễu Tấn tiến cử.
Trong đó có hai người vấn đề khá nghiêm trọng, kỷ ủy huyện đã đề nghị cơ quan kiểm sát tham gia vào, bắt đầu đi vào trình tự tư pháp, một người còn lại mặc dù tình huống khá nghiêm trọng nhưng chưa tới mức bỏ tù, kỳ ủy huyện đề nghị xử ý trong nội bộ đảng, giảm cấp bậc hành chính.
Tất nhiên người đó là phải lui khỏi danh sách chính chức xã thị trấn rồi.
Như lời Chu Quốc Trung đã nói, huyện Ninh Bắc không thiếu cán bộ, trống ra ba vị trí, lại khơi lên một cuộc tranh đoạt, cuối cùng vẫn do Bành Thiếu Hùng và Liễu Tuấn lựa chọn ba cán bộ dự bị thay vào.
Nhưng dư chấn của chuyện này còn chưa hết, nghe nói còn có kẻ muốn giở trò.
Còn về phần trò gì thì tạm thời chưa biết được.
Liễu Tuấn nói với Bành Thiếu Hùng ý nghĩ thành lập công ty quản lý sản phẩm phụ nông nghiệp, Bành Thiếu Hùng tất nhiên không phản đối, công ty này rõ ràng có lợi cho việc kiến thiết kinh tế toàn huyện, Về phần Long Pháp Bằng đảm nhiệm giám đốc số một, Bành Thiếu Hùng cũng không phản đối.
Dù nói như thế nào, Long Pháp Bằng là cán bộ hắn nhìn trúng khi làm huyện trưởng, có thể coi là người thuộc hệ của hắn rồi.
- Ngoài ra tôi muốn để đồng chí Giang Vân Hiệp tới công ty quản lý sản phẩm phụ nông nghiệp này một một chút để rèn luyện. Đồng chí này mặc dù còn trẻ, lại là nữ giới, nhưng rất thông minh, rất có đầu óc, là một hạt giống tốt.
Liễu Tuấn đẩy Giang Vân Hiệp ra, khẩu khí như một người trung niên trưởng thành chững chạc nói về một người trẻ tuổi đời sau, làm Bành Thiếu Hùng phải cười thầm.
Làm như vị này không phải người trẻ tuổi vậy.
- Vậy thì huyện trưởng định an bài như thế nào?
Bành Thiếu Hùng hỏi, mang theo nụ cười.
Những lời đồn ám muội về Liễu Tuấn và Giang Vân Hiệp, tất nhiên Bành Thiếu Hùng không để ý lắm, thực sự "sói tới rồi" quá nhiều lần, cũng làm người ta nghe phát trơ ra rồi.
Theo lý bất kể giữa Liễu Tuấn và Giang Vân Hiệp có gì mập mờ hay không, thì ban pháp chế và công ty quản lý sản phẩm phụ nông nghiệp đều thuộc về sự quản lý của chính phủ, Liễu Tuấn muốn an bài một người vào hoàn toàn không cần phải thương lượng trước với hắn, đánh tiếng với lão Long một cái là được, chả lẽ Long Pháp Bằng còn dám chống lại sao?
Có điều nếu như Liễu Tuấn đề xuất ra, Bành Thiếu Hùng cũng không tiện nói không bàn, ít nhất cũng cũng thể hiện một loại tôn trọng của đồng chí huyện trưởng với bí thư đại nhân mà.
Liễu Tuấn thong thả nói:
- Ừm, ý của tôi là bố trí một chức phó giám đốc, cấp bậc hành chính điều chỉnh làm phó khoa.
Điếu thuốc giữa hai ngón tay Bành Thiếu Hùng rõ ràng run lên, ngạc nhiên nói:
- Phó giám đốc ư? Đồng chí Tiểu Giang còn quá trẻ mà? Mới chưa tròn hai mươi ba tuổi, tham gia công tác còn chưa được hai năm đã an bài như thế?
Liễu Tuấn liền cười.
Bành Thiếu Hùng rất hiều tình huống của Giang Vân Hiệp đấy, ngay cả người ta đã tròn 23 tuổi hay chưa cũng biết rõ ràng, xem ra trong tòa nhà chính phủ này, không chỉ có mỗi mình Liễu huyện trưởng chú ý tới mỹ nhân.
Kỳ thực Liễu Tuấn cũng hiểu điều này quá nửa nguyên nhân là vì Liễu huyện trưởng y.
Thời gian gần đây y và Giang Vân Hiệp qua lại mật thiệt một chút, người ta khó mà không chú ý được.
- Tuổi trẻ không phải là vấn đề, chỉ riêng tuổi tác mà nói, bí thư và tôi cũng được tinh vào phái trẻ tuổi chứ?
Liễu Tuấn mỉm cười hỏi lại.
Câu này Bành Thiếu Hùng không tiện phản bác, so với Liễu Tuấn, Bành Thiếu Hùng đúng là có chút cảm thán "già rồi", nhưng nhìn khắp toàn thành phố, thậm chí toàn tỉnh, bí thư huyện ủy trên ba mươi tuổi cũng không nhiều, tuyệt đối có thể coi là phái trẻ tuổi.
Dù sao loại quái thái như Liễu nha nội, toàn tỉnh chỉ có một người mà thôi, không thể coi là đại biểu được.
- Đồng chí Tiểu Giang này nếu như được huyện trưởng coi trọng như thế, nhất định là rất có bản lĩnh.
Bành Thiếu Hùng chỉ hơi khựng lại một chút, rồi lập tức khôi phục trấn định, rít một hơi thuốc nói.
- Bản lĩnh hiện giờ cơ bản chỉ bình thường, nhưng rất có tiềm lực, công ty quản lý sản phậm phụ nông nghiệp này, đồng chí ấy và đồng chí Long Pháp Bằng có rất nhiều nội dụng nhất trí với nhau, đây là điều làm người ta tán thưởng.
Liễu Tuấn không hề che dấu thiện cảm của mình với Giang Vân Hiệp.
Bành Thiếu Hùng bắt đầu suy nghĩ.
Liễu Tuấn là người trẻ tuổi, thich dùng cán bộ tuổi trẻ cũng là điều hợp lý, nhưng Giang Vân Hiệp hiện giờ chưa tới hai mươi ba lại là nữ đồng chí, vừa mới điều tới ban pháp chế không lâu lập tức lại thăng cấp phó khoa, hơn nữa lại vào cơ cấu khá có thực quyền như công ty quản lý sản phậm phụ nông nghiệp, đảm nhận người phụ trách, không thể không làm đầu óc Bành Thiếu Hùng suy nghĩ.
- Huyện trưởng, việc ảnh hưởng vẫn phải chủ ý một chút, sau khi xóa khu gộp xã, rất nhiều cán bộ còn chưa được an bài.
Bành Thiếu Hùng uyển chuyển nhắc nhở.
Nếu như bình thường, cậu muốn đề bạt Giang Vân Hiệp cho dù dẫn tới nghi kỵ, nhưng chung quy vấn đề không nghiêm trọng, nhưng hiện giờ rõ ràng đang sư nhiều cháo ít, lại cố làm như vậy, sẽ có thể làm nhiềungười bất mãn.
Phải nói lời nhắc nhở này của Bành Thiếu Hùng rất có thiện ý.
Liễu Tuấn thì lại chẳng nghĩ vậy, hờ hững nói:
- Sử dụng cản bộ chủ yếu dựa vào năng lực, phẩm hạnh cá nhân, luận tư cách kinh nghiệm thì khỏi nói. Lần xóa khu bỏ xã này, chẳng những phải giải quyết vấn đề cơ cầu kồng kềnh, cùng phải phá vỡ quy tắc sử dụng cán bộ. Nếu không bình mới rượu cũ thì ý nghĩa không lớn.
Bành Thiếu Hùng cau mày lại.
Vị cộng sự trẻ tuổi này ở vấn đề sử dụng cán bộ lúc nào cũng "hung hăng" như vậy, làm Bành Thiếu Hùng không được thoải mái cho lắm.
- Huyện trưởng, chuyện này để tôi suy nghĩ thêm đã nhé!
Bành Thiếu Hùng cũng không muốn chơi tâng cầu với Liễu Tuấn.
Liễu Tuấn gật đầu không nói thêm.
Nhưng y biết rằng Bành Thiếu Hùng sẽ đồng ý, nguyên nhân là do lời đồn y và Giang Vân Hiệp có mắc míu, nếu như Bành Thiếu Hùng tin vào lời đồn này sẽ không thể phản đối bổ nhiệm Giang Vân Hiệp.
Bởi vì điều này liên quan tới sĩ diện của một nam nhân.
Ví như lần trước Long Diễm Lệ bị Hồng Nhạc Tụng phủ quyết cá nhân tiên tiến, kết quả đã khơi lên một trận giông tố, trên tỉnh thanh lọc đội ngũ hàng loạt, Hồng Nhạc Tụng bị mang xử phạt của đảng mới thoát hiểm được.
Cho dù là Nghiêm Ngọc Thành ra tay, nhưng ai có thể khẳng định ở phía sau không có Tiểu Liễu giật giây?
Vị nha nội này, đúng là dám làm ra chuyện "phẫn nộ vì hồng nhan".
Bành Thiếu Hùng sẽ không trở mặt với Liễu Tuấn vì việc này.
Vì một Giang Vân Hiệp mà toàn diện quyết liệt với Liễu nha nội trừ khi Bành Thiếu Hùng là đồ ngốc.
Bành Thiếu Hùng làm như vậy bất quá là bảo vệ uy nghiêm của một bí thư huyện ủy mà thôi!
Liễu Tuấn cậu có uy thế đến đâu, thì việc bộ nhiệm cán bộ cấp phó khoa phải thông qua tôi mới có hiệu quả.
Nếu không đề nghị này căn bản không thể đưa lên cuộc họp thường ủy.
Là người đứng đầu có quyền lực quản lý cái mũ trên đầu cán bộ.
Liễu Tuấn đứng dậy cáo từ:
- Vậy thì tôi không quấy rầy bí thư nữa.
…………..
Lúc này điện thoại trên bàn làm việc bỗng vang lên, là điện thoại bảo mật.
Bành Thiếu Hùng cười với Liễu Tuấn rồi đi tới nhận điện thoại, chỉ có điều nói được một câu, sắc mặt Bành Thiếu Hùng đã trở nên nặng nề, thoáng hiện chút phẫn nộ và khẩn trương.
Bành Thiếu Hùng bị kỷ ủy thành phố mời đi uống trà rồi.
Tin tức này truyền đi như một cơn gió lốc, quan trường huyện Ninh Bắc chấn động, tuyệt đối không kém gì một trận động đất.
Từ trước tới này huyện Ninh Bắc liên tục xảy ra vấn đề, nhưng đại đa số là dính líu tới Liễu Tuấn mà ra.
Xuất thân và tuổi tác của Liễu Tuấn định sẵn y sẽ trở thành trung tâm của vòng xoáy.
Nhưng làm người ta bất ngờ là lần này người xảy ra vấn đề lại là Bành Thiếu Hùng.
Cuộc điện thoại lúc Liễu Tuấn rời khỏi văn phòng Bành Thiếu Hùng chính là do phó bí thư thành ủy kiêm bí thư kỷ ủy thành phố Lưu Hòa Khiêm gọi tới.
Lưu Hòa Khiêm là thư ký tiền nhiệm của Long Thiết Quân, trên người mang dấu ấn Nghiêm hệ cực kỳ rõ ràng, hơn nữa là loại đáng tin cậy nhất.
Đáng tiếc tuổi của Lưu Hòa Khiêm khá lớn, không ít hơn Liễu Tấn Tài bao nhiêu, đoán chừng ở vị trí chính sở này cho tới hết quãng đời còn lại rồi.
Chính bởi vì như thế ông ta nắm giữ bí thư thành ủy Đại Ninh, uy lực hơn cả người tiền nhiệm.
Không ham muốn lòng sẽ vững.
Lưu Hòa Khiêm không còn bao nhiêu không gian đề tiến bộ nữa, cho nên không phải cố kỵ nhiều, phạm là ai đụng tới ông ta, thì có ba phần kiêng dè.
- Huyện trưởng, Bành bí thư liệu có...
Trong phòng làm việc, Phan Tri Nhân thận trọng hỏi.
Bành Thiếu Hùng đột nhiên bị mời đi uống trà, Phan Tri Nhân cũng cảm thấy chấn động, cho dù là thành viên cốt cán của Liễu hệ, nhưng hắn cũng có vài phần kính phục Bành Thiếu Hùng, vì ở vấn đề kinh tế Bành Thiếu Hùng khá liêm khiết.
Đương nhiên, hắn cũng quan tâm tới hướng đi của chính cục huyện Ninh Bắc sau này.
Cho dù hiện giờ còn chưa thể xác định được Bành Thiếu Hùng có vấn đề hay không, nhưng kỷ ủy thường thì không tùy tiện mời người ta đi uống trà, nhất là nhân vật quyền có chức trọng như bí thư huyện ủy, không có chứng cứ nhất định thì cần phải làm việc cần thận.
Càng chưa nói tới đứng ở đắng sau lưng Bành Thiếu hùng là Quan Minh Kiệt.
Nếu như bị mời đi rồi thì chúng minh kỷ ủy có chứng cứ nhất định.
Chẳng may Bành Thiếu Hùng không về được thì cái ghế bí thư huyện Ninh Bắc thuộc về ai sẽ là tiêu điểm người ta chú y nhất.
Liễu Tuấn thân là huyện trưởng, rất có khả năng thuận thế tiến thêm một bước, nhận chức bí thư huyện ủy.
Nghĩ tới đây trong lòng Phan Tri Nhân lại kích động.
Xem ra vị lãnh đạo mình đi theo này, vận khí cực tốt.
Liễu Tuấn cau mày lại, khoát tay với Phan Tri Nhân, không lên tiếng.
Tình huống này quá bất tình lình, Liễu Tuấn nhất thời khó đưa ra được phán đoán rõ ràng.
- Huyện trưởng!
Lúc này phó huyện trưởng thường vụ Thạnh Trọng và chủ nhiệm văn phòng huyện ủy Trần Lỗi cũng đã tới phòng làm việc của Liễu Tuấn.
Hai người bọn họ cách cách đây gần nhất, nghe được tin tức này là chạy ngay tới xin chỉ thị.
Không bao lâu sau trưởng phòng tuyên truyền Thư Kinh Hán và trưởng phòng tổ chức Truân Chí Quang cũng vội vội vàng vàng tới nơi.
Bí thư chính pháp ủy kiêm cục trưởng cục công an huyện Khâu Viên Triêu làm việc ở cục công an huyện cho nên tới muộn nhất.
Liễu Tuấn cau mày lại, rất là không vui.
Cho dù như thế nào, bọn họ làm thế này là có thái độ vui mừng trên tai họa của người khác rồi.
"Ring ring ring"
Liễu Tuấn còn chưa nói gì thì điện thoại trên bàn đã vang lên.
- A lô, tôi là Liễu Tuấn đây.
- Liễu Tuấn, tôi là Lưu Hòa Khiêm
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...