Liễu Tuấn đích thân tới nhà lão Tần, hơn nữa còn dân theo "nữ luật sư" Giang Vân Hiệp của ban pháp chế nói muốn lần nữa khởi kiện cho nhà họ Tần.
Tin tức này ngay trong ngày hôm đó truyền đi nhanh như gió trong quan trường của huyện Ninh Bắc.
Mỗi một lời nói của Liễu huyện trưởng vốn đã khiến cho người ta chú ý rồi, huống chi lại còn đích thân nhúng tay vào trong một vụ án như thế này.
Trong phòng khách nhà họ Chu, Chu Quốc Trung ngồi yên một chỗ rầu rĩ hút thuốc, nếp nhăn trên mặt cằng hằn sâu thêm, vợ ông ngồi ở bên cạnh hầm hầm hừ hừ, thì thoảng lại liếc ông chồng già của mình, mấy lần muốn nói nhưng rồi lại thôi.
- Này, thế nào ông cũng phải nói một tiếng chứ! Bị người ta cưỡi cả lên đầu mà ỉa rồi đấy.
Qua chừng mười phút nữa, bà vợ cuối cùng không nhịn được lên tiếng.
Chu Quốc Trung chẳng nói chẳng rằng, cũng chẳng nhìn bà ta lấy một cái.
- Hừ! Tôi biết ông là cái hạng thế mà, trước kia ở thời Phương Triêu Dương cũng bị người ta cưỡi lên đầu, giờ thị hay rồi, bị một cái thằng nhãi con hai mươi mấy tuổi đẩu bắt nạt, vẫn không dám nói một lời.
Bà vợ làu bàu càng nói càng tức giận, giọng cũng lớn dần lên.
- Bà câm mồm đi!
Chu Quốc Trung bực bội quát một tiếng.
Bà vợ giật mình ngẩn ra, nhưng lập tức nhướng mày đang chuẩn bị lý luận với lão chồng già thì tiếng chuông cửa vang lên.
- Ai đấy?
Bà vợ quát lớn:
- Chị cả là em đây.
Bên ngoài vang lên tiếng của Lý Hoài Khanh.
Bà vợ liền chạy ra mở cửa, hai vợ chồng Lý Hoài Khanh cùng tới còn mang theo một vài thứ.
Đây là quy củ của Lý Hoài Khanh, hai vợ chồng hắn tới nhà anh rể không có lần nào mà đi tay không cả.
Ở trong huyện mặc dù Chu Quốc Trung không có quyền lực lớn lắm, nhưng lại luôn ngồi vững vàng trong ghế thường ủy huyện ủy, chỉ riêng bằng điều này thôi những ban ngành liên quan làm ăn qua lại với Lý Hoài Khanh đã phải chiếu cố cho hắn rất nhiều, những người bạn làm ăn trên thương trường cũng nể mặt ba phần.
Lý Hoài Khanh dựa vào thủ đoạn quan hệ xã hội hơn người mà dần dần phất lên.
Hắn tới nhà họ Chu cho dù chỉ mang một chút loại hoa quả bánh trái, nhưng thế nào cũng làm người ta phải nhận ân tình.
- Anh rể.
Lý Hoài Khanh đi tới trước ghế sô pha rồi mới lên tiếng chào, cho dù Chu Quốc Trung đang ngậm điều thuốc trong miệng nhưng vẫn đưa tới một điếu Trung Hoa.
Chu Quốc Trung nhận lấy bảo hắn ngồi xuống.
- Anh rể, anh nói xem thằng Liễu Tuấn đó có ý gì? Sao lại dồn chúng ta vào đường cùng như thế?
Người nói câu này là vợ của Lý Hoài Khanh.
Mụ ta tính giống như chị chồng, mồm cứ oang oang lên không biết ý tứ gì.
Chu Quốc Trung nhìn mụ ta một cái, lạnh nhạt nói:
- Dồn đến đường cùng như thế nào? Người ta đóng cửa hiệu của cô hay là tịch thu hàng hóa của cô hả?
Vợ của Lý Hoài Khanh tức thì cứng họng.
Bà vợ tiếp lời em dâu làm ồn:
- Cho dù thế nào thì tòa án đã phán quyết rồi, Hoài Khanh cũng đã bồi thường năm vạn hai rồi, Liễu Tuấn bằng vào cái gì mà đi sai họ Tần kia kiện cáo? Cho rằng chúng ta dễ bắt nạt thế à?
Chu Quốc Trung hừ một tiếng nói:
- Vậy cũng phải xem con gái của nhà họ Tần tinh huống cụ thể ra sao, nếu như là điên thật thì không thể phất tay bỏ mặc.
- Rốt cuộc là ông nói giúp ai vây? Đừng có nói là điên, cho dù chết rồi thì cũng liên quan gì tới nhà ta chứ? Hừ, tòa án phán xét cũng không là cái gì, không theo quy củ của thằng Liễu Tuấn đó là không được sao? Y là huyện trưởng mà còn to hơn cả pháp luật đấy.
Bà vợ Chu Quốc Trung càng bênh vực em mình.
Chu Quốc Trung lạnh lùng nói:
- Người ta có định quy củ không? Có hạ lệnh cho các người cấp tiền không? Bảo người ban pháp chế giúp đỡ kiện lên toàn án chính là làm theo quy định của pháp luật đấy.
- Ông...
Bà vợ lại lần nữa nghẹn cứng.
Lý Hoài Khoanh vẫn cẩn thận hơn vợ và chị, lên tiếng nói:
- Anh rể, thư ký Phan Tri Nhân của Liễu Tuấn đã tới tìm em.
Chu Quốc Trung liền trở nên trịnh trọng hỏi:
- Người ta nói như thế nào?
- Hắn muốn thương lượng với bọn em bỏ tiền chữa bệnh cho Tần Phượng! Những mà vừa mở mồm ra đã đỏi ngay mười vạn!
- Mười vạn! Thế mà thằng đó cũng nói ra khỏi mồm được, cho rằng tiền của chúng ta là đi ăn cướp đấy à? Cho dù là ăn cướp về cũng mang nuôi chó còn hơn là cho con dĩ nhà họ Tần kia, nó hại Quốc Khánh nhà ta như thế mà còn chưa đủ hay sao?
Không đợi cho Chu Quốc Trung lên tiếng, bà vợ đã nhao nhao lên rồi.
Về mặt kinh tế Chu Quốc Trung tương đối tự kiềm chế giữ mình, nên mười vạn đồng này với vợ ông ta mà nói, là một con số to lắm rồi, kích động một chút cũng là chuyện hợp tình hợp lý.
- Bà không nói thì không được à? Làm cho người ta nhức cả đầu.
Chu Quốc Trung rất bực mình quát vợ.
- Chị à, chuyện lớn như thế này nên nghe lời anh rể đi.
Lý Hoài Khanh rất uyển chuyển khuyên nhủ chị mình.
Bà vợ hậm hực ngậm miệng lại quay đầu đi.
Chu Quốc Trung nhìn Lý Hoài Khanh hỏi:
- Vì sao cậu không đồng ý?
Lý Hoài Khanh bị chọc đúng nọc nói:
- Em phải đồng ý à? Dù sao tòa án đã phán xử như vậy rồi, về lý chúng ta không thua! Hơn nữa, anh rể em nói thật với anh nhé, em rất hận đứa con gái kia của nhà họ Tần.
Chu Quốc Trung gật đầu.
Ông ta có thể hiểu được tâm tư của Lý Hoài Khanh, dù sao hiện giờ Lý Quốc Khánh đang ngồi trong ngực giam chờ chết kia.
Cho dù có thông qua một số quan hệ để giảm hình phạt, thì ít nhất cũng phải ngồi tù mười mấy hai mươi năm mới ra được, tới lúc đó cũng gần bốn mươi tuổi, đời này coi như xong rồi.
Nếu như có thể, Lý Hoài Khanh sẽ không chút do dự giết chết Tần Phượng.
Lúc này bảo hắn bỏ mười vạn ra mà chữa bệnh cho Tần Phượng thì thật đúng là khác gì nói chuyện mơ mộng.
Chu Quốc Trung nhắc nhở:
- Hoài Khanh, phải nhìn xa ra một chút.
Lý Hoài Khanh cười mang chút cay đắng:
- Anh rể, em còn cần nhìn xa nhìn gần gì nữa chứ? Em chỉ có một đứa con trai này thôi.
Vợ Lý Hoài Khanh không kìm được nước mắt, vợ Chu Quốc Trung mắt cũng ướt nhòe, đối với đứa cháu bà ta nhìn lớn lên từ bé xíu này, bà ta rất cưng chiều.
Lòng Chu Quốc Trung cũng buồn bã.
Nếu như là chuyện khác, Liễu Tuấn phái thư ký tới tận nhà, Lý Hoài Khanh có lấy ra mười vạn cũng không chút do dự nào, mười vạn mà có thể kết giao được với huyện trưởng không phải là đắt.
Huống hồ lại là một nha nội huyện trưởng có tiền đồ vô hạn như vậy, bao nhiêu người mơ mộng được nịnh hót mà còn chẳng được kia.
Vấn đề là chính như lời Lý Hoài Khanh đã nói hiện giờ đứa con duy nhất của hắn bị phán hoãn tử hình hai năm, hắn còn đi lấy lòng Liễu Tuấn làm cái gì? Tiền kiếm nhiều hơn nữa cũng có ý nghĩa gì chứ?
Khi người ta đã không còn hi vọng vì thì đứng nói là huyện trưởng, có là tỉnh tỉnh trưởng cũng chẳng để vào trong mắt.
- Hoài Khanh, tầm mắt phải nhìn xa ra một chút , Quốc Khánh hiện giờ còn trong thời gian hoãn thi hành án đó.
Chu Quốc Trung nhắc rất khéo léo.
- Anh rể, anh nói Liễu Tuấn sẽ không tàn độc tới mức đó chứ? Chúng ta và y trước nay đâu có thù oán gì với nhau?
Lý Hoài Khanh kinh hãi.
Cái gọi là án tử hình hoãn thi hành hai năm, tức là nói trong thời gian hai năm đó nếu như biểu hiện tốt có thể không giết mà đổi thành tù chung thân hoặc là tù hai mươi năm.
Nếu như trong thời gian đó mà ngoan cố không chịu hối cải, thì không cần đợi tới hai năm có thể lôi ra giết bất kỳ lúc nào.
Đó là một sáng tạo độc đáo của luật pháp trong nước, toàn thế giới không có một quốc gia thứ hai có cái quy định nào như vậy.
Ý tứ của Chu Quốc Trung là nếu như chọc giận Liễu Tuấn, thì y có muốn lấy tính mạng Lý Quốc Khánh cũng chẳng khó khăn gì. Trước kia chỉ mấy câu nói của Liễu Tuấn đã có thể hoãn tử hình cho Lý Quốc Khánh rồi.
Nếu như Liễu Tuấn có thể cứu hắn, thì cũng có thể giết hắn.
- Vẫn nên cẩn thận một chút gì hơn! Người ta tuổi còn trẻ lại có chỗ dựa, cho nên phương diện tính cách tương đối cứng, đừng có cứ đối lập với người ta mãi, chẳng có lợi gì đâu.
Chu Quốc Trung lại nhắc nhở.
- Chuyện này....
Lý Hoài Khanh vẫn cứ ấm ức nói:
- Thách y cũng không dám làm như thế, y làm thế thì em liều cái mạng này cũng phải sống chết với y.
- Hồ đồ!
Chu Quốc Trung không khỏi tức giận quát:
- Có cần thiết phải như vậy không? Mười vạn đồng này mua lấy mạng hai cha con cậu đấy!
Lý Hoài Khanh cũng cương lên:
- Nhưng em vẫn không cam tâm.
Chu Quốc Trung đứng dậy, vỗ vai hắn nói:
- Cứ suy nghĩ cho kỹ càng đi.
…….
- Ôi cha, là Chu chủ nhiệm, mau mau mời vào!
Đối với việc Chu Quốc Trung tới thăm, Bành Thiếu Hùng cảm thấy rất bất ngờ.
Cho dù cả hai người đều ở trong khu thường ủy huyện, cách nhau có mấy chục mét, nhưng chỉ ngày lễ tết qua lại thăm hỏi mang tính xã giao, ngày thường Chu Quốc Trung tuyệt đối không tới chơi.
Chu Quốc Trung rất cẩn thận giữ sự trung lập giữa Bành Thiếu Hùng và Liễu Tuấn.
Phải nói Chu Quốc Trung có thể ngồi vững trên quang trường ở huyện Ninh Bắc là rất có đạo lý của nó.
Chu Quốc Trung cười nói:
- Bành bí thư, muộn thế này rồi mà còn đến quấy rầy thật là ngại quá.
- Đâu có đâu có, Chu chu nhiệm nói như thế là quá xa cách rồi, Mau mau mời ngồi đi, em ơi mau pha trà đi.
Bành Thiếu Hùng luôn miệng mời Chu Quốc Trung ngồi xuống, rồi sai vợ Trương Tĩnh đi pha trà, cười rất niềm nở.
- Làm phiền hai người rồi.
Chu Quốc Trung cười nói, rồi phân chủ khách cùng Bành Thiếu Hùng ngồi xuống phòng khách, Trương Tĩnh khẩn trương đưa trà nóng lên.
- Chu chủ nhiệm, gần đây sức khỏe vẫn tốt chứ.
Bành Thiếu Hùng mỉm cười hỏi, vẫn rất quy củ.
Đối với nguyên nhân tối nay Chu Quốc Trung tới nhà chơi, Bành Thiếu Hùng tất nhiên là hiểu rõ trong lòng, nhưng Chu Quốc Trung muốn biểu đạt ý tứ gì thì khó nắm bắt.
Những kẻ lão luyện quan trường cáo già như Chu Quốc Trung tâm tư rất khó suy đoán, nhưng Chu Quốc Trung không tới tìm Liễu Tuấn mà lại tới tìm hắn ta bản thân nó tựa hồ đã nói lên một số vấn đề rồi.
- Bình thường thôi, tuổi già rồi chẳng còn ra làm sao nữa.
Chu Quốc Trung vỗ vỗ mái tóc trên đầu, nói với chút cảm khái.
Bành Thiếu Hùng mỉm cười gật đầu.
Hai người lại tán gẫu một lúc, Chu Quốc Trung tựa như rất tùy ý nói:
- Bành bí thư, tôi thấy công tác pháp chế của huyện chúng ta cần phải tăng cường.
Bành Thiếu Hùng chỉ ầm ừ coi như đã nghe, mà không tỏ thái độ.
- Liễu huyện trưởng vì vụ án của Tần Phượng mà đích thân hỏi tới, bận trước bận sau, quan tâm là đúng. Có điều cũng làm tốn không ít thời gian. Dù sao trong huyện có rất nhiều chuyện lớn cần huyện trưởng để ý, công tác pháp chế cụ thể phải do nhân viên chuyên nghiệp đi làm thì thỏa đáng hơn.
Bành Thiếu Hùng gật đầu:
- Đề nghị này của Chu chủ nhiệm rất chính xác, nên đề xuất ra ở cuộc họp văn phòng bí thư, có điều huyện trưởng quan tâm tới tình huống của người dân là nên làm.
Chu Quốc Trung chỉ cười không nói tới đề tài này nữa mà nhắc tới chuyện bổ nhiệm cán bộ, nói chuyện này nên tranh thủ thời gian thực thi không thể trì hoãn nữa.
Bành Thiếu Hùng mỉm cười gật đầu biểu thị tán đồng
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...