“Liễu Tuấn, cậu sao thế?”
Bạch Dương ôn tồn hỏi.
Đây là ký túc xá của Bạch Dương, sau khi đi làm về đã thấy Liễu Tuấn ở đó, lại đang ngồi trên ghế sofa hút thuốc. Từ khi Điền Hồng Quân và Vương tổng đơm đặt ra chuyện giữa Bạch Dương và Liễu Tuấn cái gọi là “Phong hóa cử báo”, cho nên việc qua lại giữa hai người cũng khá ít, nhưng không phải là đoạn tuyệt toàn bộ mối liên hệ.
Liễu Tuấn không phải là để ý đến những câu nói truyền miệng, mà với địa vị trong chốn quan trường muốn không bị người khác đâm sau lưng, là hoàn toàn không có khả năng.
Một vụ án hiếp dâm của Lý Quốc Khánh vốn chẳng có liên quan trực tiếp với Liễu Tuấn. chỉ là vì thời gian đầu Liễu Tuấn đến bệnh viện tìm hiểu vấn đề thì bị người ta gọi đó là có quan hệ không trong sáng với Tần Phượng, vụ việc này cũng khá phức tạp. Liễu Tuấn hiện nay đang làm việc tại huyện Ninh Bắc, quyền cao chức trọng cho nên những lời đồn đại thì nhiều vô cùng. Và được chia ra làm hai phe. Một bên thì yêu quý Liễu Tuấn, cùng trí hướng, ủng hộ Liễu Tuấn, nhận được rất nhiều sự đồng tình của toàn thể nhân dân, nhưng còn có một phe khác thì vì sự liêm khiết, không có cách tiếp cận để đem lại lợi ích cho họ vậy nên họ vô cùng “Căm ghét” Liễu Tuấn, tóm lại sau lưng anh ta có rất nhiều những lời đồn thổi.
Những nhân viên mà truyền đi những thông tin thế này cũng biết rõ ràng rằng, dựa vào thủ đoạn này muốn đè ép hay lật đổ Liễu Tuấn là hoàn toàn không thể. Dựng chuyện này thành thật coi đó là trò mua vui cho mình.
Liễu Tuấn cũng chỉ có thể để kệ họ mà thôi.
Bạch Dương trông thấy Liễu Tuấn, cảm thấy vô cùng kinh ngạc, nhưng ngay sau đó lại cảm thây vô cùng vui mừng, thấy thần sắc của anh ta hơi trầm ngâm trong lòng cảm thấy có chút lo lắng xen lẫn chút đau lòng. Vội vàng tiến lại gần ngồi xuống cạnh Liễu Tuấn, kéo tay Liễu Tuấn hỏi.
“Chị..em dựa vào chị một lát..”
Liễu Tuấn từ từ ôm lấy Bạch Dương, nói nhỏ. Chỉ nhẹ nhàng nói một câu, đã đủ làm cho nước mắt của Bạch Dương chảy ra, Bạch Dương ôm lấy Liễu Tuấn, nhẹ nhàng xoa xoa từng góc cạnh trên khuôn mặt của Liễu Tuấn, ôn tồn nói: “Em nghỉ ngơi một chút đi”
Từ trước tơi nay, Liễu Tuấn luôn xuất hiện trước mặt mọi người dù trong công việc, cuộc sống hay tranh đấu đều đứng vào thế chủ động, oai phong lẫm liệt, chưa từng thể hiện ra sự mệt mỏi của mình, nhưng xem ra hôm nay, tiểu tử của Bạch Dương thật sự cảm thấy mệt mỏi. Không phải mệt về thể xác mà là mệt về tâm hồn.
Kì thực Liễu Tuấn cũng không biết tại sao lại cảm thấy mệt như vậy.
Phải nói là dạo này công việc khá thuận lợi, cho dù là việc xóa khu hợp xã hay là kiến thiết kinh tế đều được tiến hành đúng theo kế hoạch. Nửa năm sau khi thực hiện chế độ phân thuế, nông nghiệp của toàn tỉnh trong đó có khu vực trực thuộc thành phố đều có những thay đổi khác nhau về tình hình tài chính. Huyện Ninh Bắc vì có sự lãnh đạo, tính toán của Liễu Tuấn mà việc thu thuế và thu nhập tài chính của huyện tăng hơn 30 % so với cùng kỳ năm trước. Cho dù tốc độ tăng trưởng kinh tế có hơi thấp, nhưng so với những huyện khác trong tỉnh thì có thể nói là đã lập lên được một kỳ tích. Đường Hải Thiên trong các kỳ họp đều nhắc đến những thành công mà huyện Ninh Bắc có được, coi đây như là một tấm gương để các huyện khác học tập vậy .
Còn về “Đoàn đại biểu đi học hỏi kinh nghiệm” thì không thể thiếu được, bình thường không phải là đoàn bí thư cử đi mà chính là lãnh đaọ của các khu vực huyện, chạy đến huyện Ninh Bắc để học hỏi kinh nghiệm của họ, với những lãnh đạo ở các khu vực khác, Bành Thiếu Hùng và Liễu Tuấn đương nhiên không thể xem nhẹ được, cần đối đãi tử tế, tận tình giới thiệu về kinh nghiệm của bản thân.
Liễu Tuấn không thật thích cách mời chào này, nhưng cũng không thể từ chối Bành Thiếu Hùng được, mối quan hệ với mọi người trong thành phố vẫn cần chú ý, và nắm cho chắc, không thể tùy tiện đắc tội với ai được.
Thế cục rất tốt, Liễu Tuấn lại cảm thấy rất mệt mỏi, chẳng nhẽ, huyện trưởng Liễu lại ghét công việc này đến vậy? ngay cả Liễu Tuấn cũng không hiểu nổi, mỗi khi như thế này, Liễu Tuấn liền nghĩ đến tấm lòng của những hồng nhan tri kỷ, đặc biệt là Bạch Dương. Mỗi lần Liễu Tuấn và Bạch Dương ở cùng nhau, đều cảm thấy rất ấm áp, rất bình yên và vui vẻ.
“Tiểu Tuấn, công việc không thuận lợi à?”
Bạch Dương hỏi nhỏ.
“Không, công việc rất tốt”
Liễu Tuấn nằm trong lòng của Bạch Dương, được cảm nhận sự ấm áp nơi Bạch Dương, được gửi thấy mùi thơm nhẹ nhàng mà quyến rũ, trong lòng cảm thấy rất thoải mái dường như mọi cảm giác mệt mỏi khó chịu đều tan biến đi.
“Thế, có phải là vì vụ án kia không?”
Bạch Dương tuy đã rời huyện Ninh Bắc, nhưng vẫn rất quan tâm tới tình hình của huyện này, không chỉ vì có Liễu Tuấn ở đó, mà còn là vì huyện Ninh Bắc là nơi đầu tiên chị đảm đương công tác, thời gian cũng không dài nhưng lại tập trung rất nhiều tâm huyết, nó giống như đứa con của Bạch Dương, hy vọng có thể trông thấy nó trưởng thành, hiểu được tâm sự này của Bạch Dương, Hiểu Mạn đã liên tục lấy thông tin từ bên của Dịch Hàn báo cáo lại cho Bạch Dương. Gần đây việc làm náo loạn của Lý Quốc Khách Bạch Dương cũng đã nghe kể lại.
“Ừm, có chút!:
Nghe Bạch Dương nhắc đến, Liễu Tuấn cũng cảm thấy đó cũng là nguyên nhân.
“Thế nội tình của sự việc rốt cuộc là như thế nào, cậu nói cho chị nghe đi”
Bạch Dương không phải thực sự quan tâm đến vụ án hình sự này, chẳng qua lúc này muốn nói chuyện nhiều hơn với Liễu Tuấn, làm phân tán sự tập trung của Liễu Tuấn , cũng chính là muốn Liễu Tuấn quên đi những phiền muộn đang làm Liễu Tuấn mệt mỏi.
Liễu Tuấn vẫn nằm như vậy, gối đầu lên chân của Bạch Dương. Đây chính là phong cách của Liễu nha nội!
Bạch Dương cười, điều chỉnh lại tư thế, dựa vào tay ghế sofa, để Liễu Tuấn nằm thấy thoải mái hơn, hai tay vẫn xoa xoa khuôn mặt của Liễu Tuấn.
Liễu Tuấn kể lại tình hình của vụ án đó, ngay cả chấp thuận của mình với Thiệu Anh cũng kể.
“Lý Quốc Khánh là tên đáng ghét, em muốn giết hắn”
Liễu Tuấn căm hận nói.
Thực sự rất ngạc nhiên, chỉ về việc này mà đau đầu, cảm thấy Lý Quốc Khánh đáng chết. vì đủ các kiểu nguyên nhân lại không thấy thỏa đáng, đồng ý với Thiệu Anh, để lại cho hắn một con đường sống. Đây cũng coi như là một sự đấu tranh giữa lý tính và tình cảm?
Bạch Dương là người thông minh ngay lập tức hiểu được tâm sự của Liễu Tuấn. Tiểu tử này thật là mạnh mẽ đến hồ đồ rồi, chỉ vì có ý “Giết” mà cảm thấy đau thế ư!
“Là cậu không muốn giết anh ta, sao phải tức giận chứ?”
Bạch Dương an ủi!
“Em không muốn giết hắn? tại sao em không muốn giết hắn?”
Liễu Tuấn rất không thoải mái.
“Hi hi, nếu cậu muốn giết hắn ta, ai cản nổi cậu? Thiệu Anh? Chu Quốc Trung?”
Bạch Dương cười.
Liễu Tuấn suy nghĩ, thực sự có chuyện như thế. Kì thực muốn giết Lý Quốc Khánh chẳng cần Liễu Tuấn nói gì, chỉ cần Liễu Tuấn không nói gì là được. Cơ quan pháp luật của thành phố Đại Ninh rất có khả năng khép Lý Quốc Khánh vào tội chết, Thiệu Anh không yêu cầu Liễu Tuấn nói nhẹ mà yêu cầu anh ta mở lời, xin Lương Quốc Cường để cho Lý Quốc Khánh 1 con đường sống.
“Lý Quốc Khánh rất độc ác, xử chết hay chung thân cũng đủ với hắn ta rồi. Dù sao cha mẹ hắn cũng đã mất công nuôi dạy hắn 20 mấy năm trời, giam hơn 20 năm trong tù rồi thả ra, đến 40 tuổi được thả ra thì cuộc đời này cũng như đã mất gần hết, để lại cho hắn ta một con đường sống chính là một niềm an ủi cho cha mẹ hắn đó!”
Bạch Dương nói.
“Ừm”
Liễu Tuấn đồng ý đáp.
Bạch Dương nhẹ nhành nói đã thuyết phục được Liễu Tuấn.
Nhổ được cái gai này Liễu Tuấn liền cảm thấy vô cùng thoải mái, kì thực Liễu Tuấn cần một lý do đê thuyết phục bản thân mình. Trong lòng thấy thoải mái Liễu Tuấn liền quay ngườì lại, tìm lại nơi ấm áp trong lòng Bạch Dương.
Bạch Dương cười lộ ra những nét ôn tồn, ấm áp, cũng chẳng biết làm thế nào với người này. Việc nam nữ, Bạch Dương không phải quá quan trọng, chị cũng thuộc tuyp người muốn được quan tâm, cho rằng nam nữ thích nhau, nhất định có sự kết hợp cả về thể xác lẫn tinh thần. dù sao cũng chỉ là giải quyết vấn đề sinh lý mà thôi.
Kết hợp với tiểu tử này nhiều lần đều làm cho Bạch Dương cảm thấy thoải mái. Dù sao chị cũng rất yêu thương Liễu Tuấn, người đàn ông có thể trêu nghẹo mình.
Đương nhiên ,cũng có những khi khác, chị Bạch Dương cũng chẳng để tâm nhưng thực sự không quan tâm tới cũng không được.
Điều này không liên quan đến yêu thương, chỉ là “Cưng chiều”
Đối mặt với một tiểu tử mãnh liệt, chị Bạch Dương vừa cảm nhận phải “đề phòng”
“Được, em giúp chị tắm!”
Tiểu ngoan đồng nói.
“Nói cái gì thế?” Bạch Dương ngay lập tức đỏ mặt.
Việc Bạch Dương và Liễu Tuấn đã có quan hệ thể xác cũng đã lâu rồi, nhưng với yêu cầu “Đặc biệt” này của Liễu Tuấn, thì vẫn kháng cự theo bản năng. Tên tiểu tử này muốn thử những kiểu rất “Quái”
Bạch Dương thấy với dáng vẻ đó thực sự là không thể quen được.
Với kiểu “Hậu tiến”, Liễu Tuấn yêu cầu rất nhiều lần, Bạch Dương lại không muốn, nhưng khi đến cao chào. Liễu nha nội lại coi từ chối là “Tiếp tục hợp tác” để trao đổi, Bạch Dương mới đành đồng ý.
Nhưng Bạch Dương cũng biết rất rõ rằng, chị rốt cuộc sẽ có ngày không kháng cự được, và sẽ tiếp nhận sự “Yêu cầu vô định” của Liễu Tuấn.
Với tình hình này, tiểu tử làm người khác kinh ngạc, người này da mặt rất dày, “Không đạt được mục đích thì không chịu nghỉ”.
Nhưng, câu nói có thể kháng cự được bao lâu thì được bấy nhiêu! Hoặc hứng thú cũng là kiểu kháng cự rồi đắm chìm, tiếp tục kháng cự lại tiếp tục đắm chìm, đây thực sự là một quá trình lâu dài.
Một chút thế giới nội tâm của mình đều phơi bày ra trước mặt người đàn ông đáng yêu, cũng là một kiểu hưởng thụ rất lớn. Cho dù trong kiểu hưởng thụ này có thêm rất nhiều những hỗn tạp khác!
Bạch Dương với một tay “Phong Nguyệt lão luyện” như Liễu Tuấn, cũng là một quá trình “Chinh phục”, cảm nhận sự cực lạc lớn nhất. Mỗi lần Bạch Dương bị Liễu Tuấn “Bắt nạt” là một lần cảm nhận một điều mới từ anh, Liễu nha nội đều cảm thấy đó là một cảm giác “Thành công”!
Người phụ nữ này sau khi “Thẳng thắn tương đối” thì còn có thể làm cho người đàn ông có rất nhiều lần cảm thấy sự chinh phục của mình, thực sự không thể lột tả bằng lời được. nhưng có một điểm chính là Bạch Dương cũng thuộc loại thượng hang.
Lần này, Liễu Tuấn hạ quyết tâm phải “Gột rửa” được khắc chế này! Mặc cho Bạch Dương phản kháng Liễu Tuấn vẫn bế vào trong nhà tắm.
“Không, không được”
Bạch Dương sợ hét ầm lên. Đương nhiên chẳng từ nào lọt vào tai của Liễu Tuấn cả!
đôi tay trắng ngần cứ thế đập vào tấm lưng to lớn của Liễu Tuấn, với sức của người phụ nữ thế này nó cũng chỉ đủ ngãi ngứa cho Liễu Tuấn mà thôi! Cho dù cố gắng thế nào thì Bạch Dương cũng không thể thoát ra khỏi vòng tay đó được.
“Uỳnh”
Liễu Tuấn lấy chân đá cánh cửa tắm ra, sau đó mở hoa tửu trong tiếng kinh ngạc của Bạch Dương.
……
Trên con đường phồn hoa nhất của thủ đô, Liễu Tuấn xuất hiện với một dáng vẻ không khác gì những sinh viên đại học của thủ đô, từ trang phục cho đến chiếc kính dâm đen, hai tay thi thoảng còn đút vào túi quần.
“Ài, sao chị càng nhìn càng thấy cậu giống một tên lưu manh, những đại ca đường phố trên tivi của Hông Kông?”
Hà Mộng Doanh nhìn Liễu Tuấn cười không ngớt.
Liễu Tuấn nhìn Hà Mộng Doanh cũng bật cười.
“Tiểu thái muội!”
Hà đại tiểu thư xuất thân từ một gia đình giàu có của thủ đo nhưng cách ăn mặc thì chẳng giống như vậy chút nào, tóc cắt ngắn, đeo đôi hoa tai to, còn cả chiếc kính mát nữa, mặc chiếc áo phông bó vào người, kết hợp với chiếc quần bò đã bạc màu làm lộ ra đôi chân dài thon rất chi cuốn hút của mình.
Dường như thời gian gần đây những cô gái tầm 20 tuổi đều có cách ăn mặc như vậy. Đương nhiên những cô gái nữ tính, học hành chăm chỉ nằm ngoài số này.
“Giả bộ!”
Hà Mộng Doanh bĩu môi nói
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...