Điền Hồng Quân uất tới phun ra máu.
Được tin Liễu Tuấn ở cuộc họp thường ủy đề xuất cách chức mình, hơn nữa hình thành quyết định, Điền Hồng Quân đổ xụp xuống đất, nửa ngày trời không hồi phục lại tinh thần, tiếp đó mở miệng mắng chửi Tôn Nguyên Hán thậm tệ.
Mày tự ý mở mỏ than, kiếm được không ít, còn đồ đem tặng thì tao trả hết cho mày rồi, lão Điền tao không chấm mút được tí lợi nào, không ngờ lại làm ra sự kiến chống người thi hành công vụ.
Nếu không có sự kiện này, phòng chừng Tiểu Liễu cho dù không ưa gì mình, cũng không tới mức lập tức ra tay tàn nhẫn.
Chửi một trận thỏa thuê, Điền Hồng Quân nghĩ dù chửi cho Tôn Nguyên Hán lăn ra chết, cũng chẳng được việc gì, phải mau chóng nghĩ cách vãn hồi nguy cơ, một người quen làm lãnh đạo, đột nhiên phát hiện ra cái mũ ô sa trên đầu không còn nữa, chẳng khác gì từ trên trời ngã xuống đất.
Điền Hồng Quân lập tức gọi điện thoại cho Thạch Trọng.
Là cán bộ trung tầng lão thành ở huyện Ninh Bắc, Điền Hồng Quân hiểu, nếu cuộc họp thường ủy đã ra quyết định, là không thể vãn hồi, vị trí cục trưởng này chắc chắn là của người khác rồi, nhưng quan chức ở huyện Ninh Bắc đâu chỉ có một cục trưởng, không làm được chức này thì làm chức khác.
Không ngờ Thạch Trọng hoàn toàn không muốn nói chuyện với hắn, vừa nghe thấy giọng của hắn là dập điện thoại luôn.
Điền Hồng Quân toát hết mồ hôi lạnh.
Thái độ này của Thạch Trọng, mới thực sự làm cho hắn tuyệt vọng.
Điền Hồng Quân không cam tâm, từ phòng làm việc chạy ra tới thẳng khu làm việc của thường ủy, ánh mắt của nhân viên trong cục nhìn hắn, đủ làm Điền Hồng Quân nhớ suốt đời.
Những ánh mắt đó sao mà hả hê khoái trá đến thế.
Điền Hồng Quân chạy tới phòng làm việc của Thạch Trọng, bị thư ký chặn lại, nói Thạch huyện trưởng đang tiếp khách, không có thời gian gặp hắn.
Thấy Điền Hồng Quân mặt như đưa đám, đầu đầy mồ hôi, đứng đó không chịu đi, thư ký của Thạch Trọng vừa giận vừa thương hại.
Thư ký có ý tốt nhắc nhở:
- Điền cục trưởng, tôi thấy anh hãy về trước đi, nơi này người qua người lại, để người ta thấy không hay, Thạch huyện trưởng sẽ rất bị động.
Điền Hồng Quân tức thì tỉnh ngộ.
Mình cứ ở lỳ ra đây chẳng được tích sự gì, còn làm Thạch Trọng phản cảm, nếu không may bỉ "tiểu tiếu diện hồ" Liễu Tuấn nhìn thấy thì đại thế mất hẳn rồi.
- Cám ơn, cám ơn.
Điền Hồng Quân luôn mồm cám ơn, ủ rủ rời đi, vội vàng về nhà, lấy sổ tiến kiệm ra, tới ngân hàng rút năm vạn đồng bỏ vào lòng, chờ tới khi trời tối.
Mãi trời mới chịu tối cho, Điền Hồng Quân không tha thiết ăn uống gì, cơm tối không đụng tới một hạt, đã vội chạy tới bái phỏng Thạch Trọng rồi.
Điền cục trưởng số không tệ, Thạch huyện trưởng đang có mặt ở nhà.
Khu nhà thường ủy huyện Ninh Bắc được xây cuối những năm 80, do Phương Triêu Dương xây khi còn tại chức, ba gian hai sảnh, một trăm tám mươi mét vuông, rất rộng rãi, trang trí xa hoa.
Phương Triêu Dương quản lý địa phương rất tồi tệ, chỉ biết tiêu tường hưởng thụ, xây cho những thường ủy khu nhà xa hoa, tất cả đồ dùng trang thiết bị đều vẹn toàn, đó cũng là một thủ pháp lôi kéo các thường ủy, Phương Triêu Dương rớt đài, nhưng phòng không thể rỡ được, thế là làm lợi cho người đến sau.
Điền Hồng Quân đi vào thì Thạch Trong đang xem thời sự, vừa thấy Điền Hồng Quân lập tức nghiêm mặt lại:
- Lão Điền đến đây làm cái gì?
Ngữ khí của Thạch Trọng vô cùng kiếm khắc, ý tứ xua đuổi rất rõ ràng.
Điền Hồng Quân lưng gập xuống, mặt tươi cười, chạy mau tới.
- Thạch huyện trưởng cứu tôi với, tôi tới kiểm điểm, đều do tôi hồ đồ.
Thạch Trọng cau mày lại, rất khó chịu nói:
- Lão Điền, anh không cần kiểm điểm với tôi, muốn kiểm điểm thì đi tìm Bành bí thư! Cách chức của anh, là quyết định của tập thể thường ủy.
Điền Hồng Quân ngẩn ra, lắp ba lắp bắp thăm dò:
- Thạch huyện trưởng, sao, sao tôi nghe nói là do Liễu huyện trưởng...
- Nói bậy!
Thạch Trọng quát át đi, cắt ngang lời nói của Điền Hồng Quân, nghiêm khắc trừng mắt nhìn hắn.
- Không phải tôi đã nói rồi sao, đây là quyết định của tập thể! Đảng chúng ta theo chế độ lãnh đạo tập thể, ngay điều này anh cũng không nhớ sao? Anh là cán bộ trung tầng của huyện, không phải một người nói cách chức là cách chức được.
- Thạch huyện trưởng, tôi nói sai rồi.
Điền Hồng Quân mồ hôi đầm đìa, không ngừng đưa tay ra lau.
Thạch Trọng là thân tín của Liễu Tuấn, ở chuyện này tất nhiên phải đóng miệng mở miệng nói "quyết định tập thể rồi", cái oán hận này sao có thể quy hết lên đầu Liễu Tuấn.
Thạch Trọng mặc dù năng lực làm việc bình thường, nhưng quy tắc quan trường rất tinh thông, biết phải giữ gìn uy tín lãnh đạo cấp trên thế nào.
Thấy bộ dạng đáng thương của Điền Hồng Quân, Thạch Trọng cũng hơi mềm lòng, bất kể nói như thế nào, Điền Hồng Quân cũng được tính là người khá hiểu chuyện, ở thời đại Phương Triêu Dương, hắn rất là phong quang, không ngờ Phương Triêu Dương vừa ngã xuống, thay bằng ba lãnh đạo chủ yếu Bạch Dương, Bành Thiếu Hùng và Liễu Tuấn, lại không có ai tham tiền, tức thì làm Điền Hồng Quân thành "anh hùng không có đất dụng võ"
Thường ngày Điền Hồng Quân đối đãi với Thạch Trọng không tệ, giờ đột nhiên mất mũ ô sa, Thạch Trọng không thể ngoảnh mặt làm ngơ hoàn toàn.
Thạch Trọng hòa hoãn ngữ khí rồi mới nói:
- Lão Điền, chuyện này anh làm thực sự quá không ra sao rồi, Liễu huyện trưởng bảo anh đi tra xét đóng cửa mỏ than, sao anh lại trốn ở nhà phái người khác đi?
Thạch Trọng mặt rất không vui:
- Có phải là anh đã thu lợi gì của Tôn Nguyên Hán rồi, nên không dám gặp hắn?
Điền Hồng Quân giật bắn mình, rất xấu hổ lắp bắp nói:
- Thạch huyện trưởng, quan lại quan hệ bình thường thì có, nhưng tôi thực sự không nhận tiền bạc gì của hắn, điều này tổ chức có thể điều tra.
Thạch Trọng hỏi tới:
- Thực chứ?
- Chính xác vạn phần.
Điền Hồng Quân lúc này nào dám nói không phải, huống chi đúng là hắn đã trả lại tiền rồi.
- Thạch huyện trưởng, tôi biết việc này là tôi không đúng, là tôi hồ đồ, nể tình tôi là đảng viên lâu năm, huyện có thể giơ cao đánh khẽ, cho tôi một cơ hội không?
Điền Hồng Quân vừa nói vừa quan sát sắc mặt của Thạch Trọng, thấy Thạch Trọng vẻ mặt không còn nghiêm khắc như lúc đầu, liền móc ra cái phòng bì nặng trịch kia, khẽ đặt lên bàn đẩy tới trước mặt Thạch Trọng.
Thạch Trọng tức thì cau mày, quát:
- Lão Điền, anh làm cái trò gì thế này?
Điền Hồng Quân vội cười nói:
- Thạch huyện trưởng, mấy năm qua được anh quan tâm chiếu cố, đây chỉ là chút ít biểu thị tấm lòng của tôi mà thôi.
- Khốn..khốn kiếp! Còn không mau thu lại đai!
Thạch Trọng vừa tức vừa hận.
Tên Điền Hồng Quân này, ngu hay là đần mất rồi, lúc này còn đút tiền cho mình? Không biết nhìn xem, Liễu Tuấn tức giận, Thạch Trọng nào dám ra tay đỡ Điền Hồng Quân?
Làm thế chẳng phải tự hủy tiền đồ sao?
Điền Hồng Quân còn cho rằng Thạch Trọng làm cho ra vẻ, vội nói:
- Thạch huyện trưởng, tôi thực sự không có ý gì khác, chỉ là chút tâm ý cám ơn anh đã quan tâm thôi.
Thạch Trọng nghiêm khắc quát:
- Thu lại ngay.
Điền Hồng Quân kinh hãi, sợ tới toàn thân run lên, vội vàng thu lại phong bì, mồ hôi lạnh vã ra như tắm.
- Lão Điền, tôi nói rõ ràng cho anh biết, lần này chức cục trưởng anh mất là cái chắc rồi! Có giữ được việc cùng đảng viên hay không còn chưa nói được đâu.
Thạch Trọng không vòng vo với Điền Hồng Quân nữa, nói thẳng thừng luôn.
- Sao?
Điền Hồng Quân chết đứng.
Hắn vốn muốn cấu Thạch Trọng nói đỡ cho hắn, điều tới ban ngành khác tạm thời an nhàn một thời gian, đợi chuyện này qua đi, Liễu huyện trưởng nguôi giận rồi, lại tiếp tục hoạt động, rồi đông sơn tái khởi.
Không ngờ Thạch Trọng nói ra những lời như vậy.
Thế này thế này là dồn hắn vào chỗ chết mà!
Tiểu Liễu cũng quá tàn nhẫn rồi!
Không phải chỉ vì mình không đích thân đi đóng cửa mỏ than thôi sao, cần gì phải làm tới thế!
- Thạch huyện trưởng, không nghiêm trọng như thế chứ?
Kinh hãi hồi lâu, Điền Hồng Quân lấy lại tinh thần, nói chuyện không lắp bắp nữa, giọng nói không run nữa, con người một khi lâm vào tuyệt cảnh, sẽ vứt toàn bộ sự thận trọng sang một bên, lộ ra vẻ "lợn chết không sợ nước sôi".
Thạch Trọng thở dài, nói có chút thương hại:
- Liễu huyện trưởng từ khi nhậm chức tới nay, luôn nghiêm khắc kiến thiết đội ngũ cán bộ, trong các hội nghị nhiều lần nhấn mạnh, xây dựng một đội ngũ cán bộ vững mạnh, còn quan trọng hơn cả phát triển kinh tế địa phương, lần này anh húc đầu vào nòng súng rồi.
- Nói như vậy, là muốn xử lý tôi tới cùng rồi hả?
Giọng nói Điền Hồng Quân trở nên hiểm ác:
- Tôi ở huyện Ninh Bắc bốn mươi năm nay, tham gia công tác cách mạng cũng hai mươi năm rồi, chỉ vì không đích thân đi đóng cửa một mỏ than, mà cách chức của tôi, lại còn khai trừ khỏi đảng và đuổi việc, thế này không phải là phục vụ cho một cá nhân sao? Thế nào cũng phải nói chút đạo lý chứ!
Thạnh Trọng nhướng mày, lạnh nhạt nói:
- Lão Điền, anh nói thế là có ý gì?
Điền Hồng Quân lộ vẻ lưu manh:
- À, tôi chẳng có ý gì khác đâu, thỏ bị ép còn cắn lại người mà! Nếu người ta đã ép tôi vào đường cùng, thì liều mạng một phen.
Thạch Trọng tức thì uất nghẹn.
Lời này Điều Hồng Quân nói như muốn nhắm vào Thạch Trọng, bình thường Điền Hồng Quân cùng một đám cán bộ trung tầng như Thạch Trọng thường xuyên chén tạc chén thù, thỉnh thoảng còn đánh bài, mỗi lần Thạch Trọng cũng thắng chút đỉnh, giờ nghe ý tứ của Điền Hồng Quân muốn làm lớn chuyện, để chết chùm cả mẻ rồi.
Kỳ thực kết thục cuộc họp thường ủy, Thạch Trọng đã tìm Liễu Tuấn nói chuyện qua rồi, muốn thăm dò lưu lại đường lui cho Điền Hồng Quân, song ấn tượng của Liễu Tuấn với Điền Hồng Quân quá tệ, hoàn toàn không có đường xoay chuyển.
Thạch Trọng lạnh lùng nhắc nhở Điền Hồng Quân:
- Lão Điền, anh nên nhớ! Đây là huyện Ninh Bắc.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...