Hai vị nha nội có "chuyện riêng" muốn nói, Bành Thiếu Hùng liền thức thời đứng dậy cáo từ trước. Trong phòng làm việc, Liễu Tuấn không dám quá phóng túc, chỉ nắm bàn tay mềm mại của Bạch Dương nhẹ nhàng xoa nắn.
Bạch Dương mặt hơi hồng lên, nhỏ giọng nói:
- Trong phòng làm việc đó, đứng đắn chút ...
Cho dù hai người đã đột phá chường ngại cuối cùng rồi, nhưng giữa ban ngày ban mặt tình tứ trong phòng làm việc, Bạch Dương vẫn có vài phần thẹn thùng, có điều chỉ nhắc nhở một câu, không rút tay ra.
Liễu nha nội lắc đầu thở dài:
- Cái số của em không tốt.
Bạch Dương hé miệng cười nói:
- Cậu mới chừng đó tuổi đã làm huyện trưởng rồi, còn nói số không tốt?
Liễu nha nội nghiêm mặt nói:
- Em không nói chuyện đó, em nói chuyện hai ta cơ, vừa mới uyên ương ân ái chẳng bao lâu, đã phải chia tay rồi..
- Cút đi...ai ..ai cùng với cậu...
Bạch Dương tức thì mặt đỏ dừ, vùng vẫy rút tay lại, quay đầu đi, nhưng lại cười khúc khích, Liễu Tuấn suy nghĩ một chút, lại trở nên vui vẻ, cười nói:
- Như vậy cũng tốt, đỡ phải mỗi này nơm nớp lo sợ trong phòng số một..
Bạch Dương khó khăn lắm mới nhịn được cười, nói:
- Được rồi, nghiêm chỉnh chút nào, ừm, chị định đưa Hiểu Mạn đi, rèn luyện một hai năm nữa.
Trương Hiểu Mạn ở phương diện kinh nghiệm đùng là có thiếu sót, theo bên Bạch Dương rèn luyện một thời gian cũng tốt, Liễu Tuấn gật đầu nói:
- Chị, lần này trọng tránh không dễ gánh vác.
Bạch Dương lườm y một cái, làm ra vẻ nổi giận:
- Chủ ý là do cậu đưa ra, hiện giờ lại còn nói lời mát mẻ à? Đừng có hất nước lạnh, cung đã bắn đi không quay đầu lại được nữa, cậu phải cổ vũ chị chị mới đúng.
Liễu Tuấn cười nói:
- Phải phải, cổ vũ cổ vũ.
Bạch Dương nói:
- Chuyện của chị cậu không cần lo, cậu nên suy nghĩ nhiều hơn về chuyện ở huyện đi, không phải cậu từ sáng tới tối om sòm muốn làm huyện trưởng sao? Hiện giờ làm rồi đó, vậy thì phải làm kinh tế huyện Ninh Bắc phát triển cho tốt.
Liễu Tuấn phất tay:
- Cái này không cần lo, chuyện vặt...
Bạch Dương thần sắc trở nên trịnh trọng căn dặn:
- Chị biết cậu có năng lực, nhưng trị quốc đại sự như đi trên băng mỏng, mọi việc không thể quá xem nhẹ.
Liễu Tuấn cười, đột nhiên cực nhanh hôn lên cánh môi đỏ mọng của Bạch Dương một cái, Bạch Dương có chút bất lực, biết muốn tiểu ngoan đồng nghiêm túc trước mặt cô là rất khó, hai người còn chưa phát triển tới ngày hôm nay, tiểu ngoan đồng đã chẳng kiêng dè gì rồi, giờ chướng ngại đã bị đạp đổ hết, càng không hi vọng gì nữa.
Bất quá chị Bạch Dương cũng biết, tiểu ngoan đồng quấy phá thì quấy phá, nhưng chuyện nghiêm túc chưa bao giờ hàm hồ, huyện Ninh Bắc có một huyện trưởng như vậy, phải nói là may mắn rồi.
Liễu Tuấn nói:
- Chị này, em thấy nên thương lượng qua với chủ nhiệm Trần Lỗi, đưa cả Ngân Hoa đi theo luôn đi.
Bạch Dương nghĩ một lát rồi gật đầu:
- Cũng được, Ngân Hoa là người chững chạc thực tế, chị cũng rất thích.
Kỳ thực đó chỉ là một phương diện, điều Liễu Tuấn suy tính tới là một khi Bạch Dương tiếp nhận chức vụ mới, sẽ lập tức đối diện với một cuộc đấu tranh gian khó, người bên cạnh, nên dùng người biết rõ gốc gác rồi thì tốt hơn, đỡ tốn thời gian tìm hiểu làm quen.
Trước khi văn kiện của thành ủy chính thức phát ra, Bạch Dương, Bành Thiếu Hùng, Liễu Tuấn được Đào Nghĩa Âu và Đường Hải Thiên tiếp kiến.
Khi tiếp kiến Bạch Dương thì Đào Nghĩa Âu và Đường Hải Thiên cùng xuất hiện, tiếp đó Đào Nghĩa Âu nói chuyện với Bành Thiếu Hùng, Đường Hải Thiên thì gặp Liễu Tuấn.
Gặp mặt Bạch Dương chỉ là việc lễ số, tỉnh ủy và thành ủy Đại Ninh phân thành hai hệ thống khác nhau, Bạch Dương không còn là cán bộ của Đại Ninh nữa, sau lưng lại có chỗ dựa và Bạch Kiến Minh, mà vị "sự kiện Tạ Vạn Lợi", Đào Nghĩa Âu đã nhận sự ủy thác của Hồ Vi Dân "uy hiếp" Bạch Dương, mặc dù không phải là nhắm thẳng vào Bạch Dương, nhưng dù sao cũng không ổn lắm, Đào Nghĩa Âu tỏ thái độ này là muốn cùng Bạch Dương dàn hòa, hai người đứng đầu thành ủy gặp mặt Bạch Dương, hàn huyên mấy câu, nói vài lời khích lệ, tất cả chỉ là lời xã giao bề ngoài, còn tới thời cơ thích hợp, nhà họ Bạch có đưa ra chút chuyện gì làm khó Đào bí thư hay không thì đó là chuyện về sau rồi.
Tiếp kiến Bành Thiếu Hùng và Liễu Tuấn thì mới là bàn chuyện nghiêm túc, Đào Nghĩa Âu nói chuyện với Bành Thiếu Hùng đương nhiên cũng khích lệ một phen, rồi hỏi tới việc bố trí ban bệ huyện Ninh Bắc có kiến nghị gì.
Bành Thiếu Hùng rất kích động, dây là ủng hộ lớn nhất của lãnh đạo cấp trên rồi, không ngờ Đào bí thư có tình có nghĩa như vậy, sau khi thảo luận qua với Bạch Dương và Liễu Tuấn, về việc bố trí phó bí thư chuyên chức và trưởng phòng tổ chức huyện, trong lòng Bành Thiếu Hùng có tính toán, liền nói ra nhận xét với Truân Chí Quang, cho rằng đồng chí này có thể tiến một bước thành trưởng phòng tổ chức, nói thực trong lòng Bành Thiếu Hùng chẳng có thiện cảm gì với Truân Chí Quang, không phải người theo mình mà.
Song hắn lại không thể không tiến cử Truân Chí Quang, bởi vì Đào Nghĩa Âu và Đường Hải Thiên tiếp kiến Bạch Dương trước, nhất định đã hỏi ý kiến Bạch Dương rồi, ba người đã thương lượng xong, Bành Thiếu Hùng không thể nói lời nuốt lời, như thế sẽ hoàn toàn đắc tối với người ta. Bành Thiếu Hùng chẳng dễ dàng gì mới leo lên được chức này, không muốn lập tức đối đầu quá gay gắt với Liễu Tuấn, ngược lại mọi người hợp tác sẽ có lợi hơn.
Đào Nghĩa Âu gật đầu, đồng ý với sự tiến cử của Bành Thiếu Hùng, mỉm cười nói: - Xem ra đồng chí Truân Chí Quang này không tệ, cả đồng chí Bạch Dương cũng có ấn tượng rất tốt với đồng chí này.
Bành Thiếu Hùng biết mình suy đoán không sai, Bạch Dương quả nhiên đã tiến cử trước một bước rồi.
Đào Nghĩa Âu cười nói tiếp:
- Bạch Dương đồng chí còn có kiến nghị, đó là bố trí thêm cho huyện Ninh Bắc một phó bí thư đảng ủy, đòng chí Truân Chí Quang kiêm chức quá nhiều sẽ không có lợi cho việc triển khai công tác.
- Đào bí thư anh minh.
Bành Thiếu Hùng vội nịnh bợ ngay.
- Ha ha, lời khách sáo không cần nói nữa, về chức phó bí thư này, đồng chí có nhân tuyển nào không?
Ngữ khí của Đào Nghĩa Âu rất ôn hòa.
Bành Thiếu Hùng sớm đã nghe nói thị trường Đường Hải Thiên rất uy thế, Đào Thư Ký không dễ sống chút nào, hiện giờ xem ra lời đồn chẳng sai, Đào bí thư nổi tiếng nghiêm khắc, mà phải khách khí với người đứng đầu một huyện như thế, tất nhiên là muốn tranh thủ thêm nhiều tiếng nói. Trừ cuộc họp thường ủy ra, Đào Nghĩa Âu thể hiện năng lực khống chế địa phương, chính là nằm ở trình độ nắm giữ những người đứng đầu ban ngành quan trọng ở các huyện.
- Đào bí thư, tôi không có ý kiến gì, xin nghe an bài của tổ chức.
Bành Thiếu Hùng trả lời rất cẩn thận. Đào Nghĩa Âu gật đầu, rất hài lòng với thái độ của Bành Thiếu Hùng.
Đem so với không khí khẩn trương nghiêm túc trong văn phòng bí thư, thì cuộc nói chuyện giữa Liễu Tuấn và Đường Hải Thiên thoải mái tự nhiên hơn nhiều, giống như nói chuyện thường ngày vậy, thư ký vừa đưa trà nước lên rồi lui ra, Liễu Tuấn liền mời Đường Hải Thiên một điều thuốc. Đường Hải Thiên nhận lấy châm lửa rồi cười nói:
- Tiểu Tuấn, làm huyện trưởng cảm giác thế nào?
Liễu Tuấn cười:
- Bác Đường, bác muốn nghe lời nói thật hay nói dối.
Đường Hải Thiên cũng rất thoải mái:
- Nói dối trước đi, nói dối dễ nghe hơn một chút.
Liễu Tuấn ngạc nhiên, không Đường Hải Thiên trời sinh nghiêm nghị cũng biết nói đùa. Liễu Tuấn cười hì hì nói:
- Vâng, cảm tạ lãnh đạo thành ủy , cũng như Đường thị trưởng đã tín nhiệm tôi, huyện Ninh Bắc cơ sở nghèo nàn, vốn liếng ít, nhân khẩu lại nhiều, tôi tuổi còn trẻ, không có kinh nghiệm gì, sợ làm phụ lòng kỳ vọng của tổ chức.
Đây chính là "tuyên ngôn nhậm chức" vô cùng chính thức, nếu không khiêm nhường một chút, sẽ bị lãnh đạo nói là không hiểu quy củ.
- Được rồi, giờ thì nói thật đi!
Đường Hải Thiên tâm tình rất tốt nói: Liễu Tuấn đĩnh đạc nói:
- Lời thực ạ, thế không khiêm nhường nữa, cái chức huyện trưởng này sớm đã phải để cháu làm một năm trước đó rồi, nếu thế huyện Ninh Bắc đã thoát nghèo sớm một năm.
Không ngờ Đường Hải Thiên cau mày lại, rất là không vừa lòng:
- Chỉ có chút chí hướng thế thôi à?
Liễu Tuấn lại ngẩn ra, hỏi:
- Vậy ý của bác là ?
Đường Hải Thiên nói không chút khách khí:
- Cháu đã sắp thành con rể nhà họ Nghiêm rồi, cha vợ của cháu phóng khoáng nhường nào, sao không học được chút gì? Vấn cữ chỉ suy nghĩ nhỏ hẹp như thế, mắt chỉ chăm chú vào hai chữ "thoát nghèo", thật không có tiền đồ gì cả.
Liễu Tuấn gật đầu, vị thị trưởng của thành thị cấp tỉnh, quả nhiên là rất khí phách.
- Ta cho cháu một điều kiện trước đây, trong vòng ba năm, kinh tế huyện Ninh Bắc trong ba khu năm huyện của Đại Ninh, ít nhất phải xếp từ giữa trở nên, nếu không cứ ngoan ngoãn ở lại huyện Ninh Bắc đi, đừng hòng đi đâu nữa.
Đường Hải Thiên tức thì đưa ra "giá trên trời".
Liễu Tuấn há hốc mồm.
Thế này quá ác độc rồi.
Liễu Tuấn rất không phục:
- Bác Đường, thế này quá vô lý rồi.
- Hà, đừng có trách ta, đây là nguyên văn lời của cha vợ đại nhân của cháu đấy. Ông ấy nói, tên nhóc đó bản lĩnh thì có, nhưng thích giấu của, nếu mà không ép nó, thì nó không chịu móc ra đâu.
Đường Hải Thiên cầm chén trà lên cười nói: Xét thực tế Liễu Tuấn tuổi quá trẻ đã làm huyện trưởng, Đường Hải Thiên nhất định phải trao đổi với Liễu Tuấn Tài và Nghiêm Ngọc Thành, không ngờ Nghiêm Ngọc Thành lại cho Đường Hải Thiên một "chiêu độc" như thế.
- Đứng nói chuyện sao biết mỏi.
Liễu Tuấn nhỏ giọng làu bàu, rất bất mãn với Nghiêm Ngọc Thành.
- Ha ha ha, những lời này, có cần ta báo cáo cho Nghiêm bí thư không?
Đường Hải Thiên cười giống một con hồ ly rồi, Liễu nha nội giật mật, cuồng quít xua tay:
- Bác Đường, đừng có dọa người khác như thế chứ.
Kỳ thực ý tứ của Đường Hải Thiên và Nghiêm Ngọc Thành thế nào, Liễu Tuấn hiểu cả, huyện trưởng hai mươi tư tuổi dứt khoát là có một không hai trong toàn quốc rồi, nếu không mau chóng làm ra chút thành tích, thì sao có thể làm kẻ khác phục được.
- Được rồi, từ giữa trở nên thì từ giữa trở lên, ai sợ sai chứ? Có điều, bác Đường, nếu có người chơi khó cháu thì sao?
Đường Hải Thiên cười nói:
- Điều này càng không cần hỏi ta, trước kia kẻ làm khó cháu còn ít sao? Cháu đã làm thế nào, thì giớ cứ như vậy mà làm là được.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...