Hà Mộng Doanh và Liễu Yến vừa ra ngoài, Cao Tương Hoành liền lộ ra cái vẻ bất cần đời, móc ra bao thuốc gấu mèo được phân phối đặc biệt chia cho mọi người.
Liễu Tuấn cũng chẳng khách khí, nhận lấy rít mấy hơi.
- Liễu Tuấn, tao nói chuyện này huyện bọn mày làm không đúng.
Cao Tường Hoành hút thuốc, liếc mắt nhìn Liễu Tuấn.
Liễu Tuấn nhìn hắn, mặt rất bình tĩnh.
- Nói thế này đi, Tạ Vạn Lợi là người của tao, mấy năm nay đi theo hầu cũng bỏ không ít công sức, bọn mày làm vậy với hắn là không đúng. Người ta tốt xấu gì cũng là giám đốc, lại bốn mấy tuổi đầu rồi, hành hạ người ta làm gì, muốn tiền cũng dễ nói chuyện mà.
Cao Tương Hoành cũng rất sảng khoái, chẳng che dấu gì.
Liễu Tuấn cười, cảm thấy vị Cao nhị thiếu gia rất thú vị, miệng nói đầy giọng giang hồ, nếu chẳng phải chính Hà Mộng Doanh giới thiệu, Liễu Tuấn còn chẳng tin nhà họ Cao có thể sinh ra cái loại như thế này.
- Này Nhị Tử, sớm nói như thế thì chuyện chẳng phải đã xong hết rồi sao, sớm trả tiền người ta còn giam lão Tạ làm gì?
Hà Thắng Lợi thấy Liễu Tuấn không nói gì, sợ rằng chọc giận Cao nhị thiếu gia, liền tiếp lời.
Không ngờ Cao nhị thiếu gia vẫn nổi giận thật, bất mãn hừ một tiếng:
- Liễu Tuấn, tao nói chuyện với mày đấy!
Liễu Tuấn gật đầu, rít một hơi thuốc rồi mới thong thả nói:
- Tương thiếu gia, về Tạ Vạn Lợi, cục công an huyện Ninh Băc chúng tôi đã thả người rồi!
Cao Tương Hoành liền sầm mặt xuống, tức giận nói:
- Liễu Tuấn, đứng có rượu mời không muốn muốn uống rượu phạt, người ngay không làm chuyện mờ ám! Mày lừa ai chứ?
Công an huyện Ninh Bắc thả người rồi nửa đường lại bắt Tạ Vạn Lợi về giấu đi, bí mật thẩm vất, chuyện "che trời vượt biển" này sao Cao Tương Hoành chẳng hiểu?
Liễu Tuấn lắc đầu, bình thản nói:
- Tôi nói thả rồi là thả rồi, Tương thiếu gia không tin cứ đi gọi điện thoại cho hắn mà hỏi.
Cao Tương Hoành ngẩn ra, thấy Liễu Tuấn khẳng định như thế cũng hơi tin, bất quá vẫn không vui nói:
- Vậy vì sao hắn chưa về thủ đô?
Liễu Tuấn cười đáp:
- Vậy thì tôi không biết, chân mọc trên người hắn, hắn thích đi đâu ai mà quản được.
Cao Tương Hoành bất giác nản lòng.
Lần gặp mặt này kỳ thực an bài rất khéo, chẳng thể nói là ai chủ động để xuất muốn gặp mặt đối phương, đều do Hà Mộng Doanh làm trung gian. Cô không muốn làm quan hệ giữa Liễu Tuấn và Cao Tương hoành đi vào hoàn toàn không cởi bỏ được, hơn nữa bí mật bắt người, cũng chỉ có thể giấu được nhất thời, chẳng phải là kế lâu dài, Liễu Tuấn chẳng thể nhốt người ta cả đời.
Muốn nhốt cũng phải để tòa án nhốt.
Chuyện này sớm muộn cùng bị phơi bày, tới lúc đó với bên Liễu Tuấn sẽ rất bị động, phải hành động dứt khoát tránh đêm dài lắm mộng.
Đồng thời bên Cao Tương Hoành cũng mong như vậy.
Dù sao món nợ ba triệu là có thật, Cao Tương Hoành cũng biết không ít "tin mật", biết Bạch Dương là con gái của Bạch Kiến Minh, không thể coi thường được.
Vì tranh hơi mà cố đi tới cùng cũng không phải là cách hay.
Vì thế Cao Tương Hoành cũng ỡm ờ nửa từ chối nửa đồng ý tới cuộc hẹn.
Bất quá trước khi tới, Cao Tương Hoành đúng là đầy một bụng tức, muốn cho Liễu Tuấn, tên nhãi không biết trời cao đất dày đó một bài học đáng nhớ.
Vốn Liễu Tuấn không quản chuyện này, Cao Tương Hoành khó trút hận lên đầu y.
Nhưng Tạ Vạn Lợi gần như cuộc điện thoại nào cũng nói tới tên Liễu Tuấn, nói người này ngang ngược ra sao, coi thường nhà họ Cao thế nào, nên bị Cao Tương Hoành ghi nhớ rồi.
Kẻ thao túng đằng sau chính là vị công tử tỉnh trưởng này.
Điều này lại hợp tâm ý của Cao nhị thiếu gia.
Tìm là phải tìm chính chủ, chẳng thèm đấu nhau hạng nữ nhi như Bạch Dương.
- Liễu Tuấn, đừng vòng vo nữa, đưa ra điều kiện đi, muốn giải quyết chuyện này như thế nào?
Cao Tương Hoành bắt đầu mất kiên nhẫn rồi.
Liễu Tuấn lạnh nhạt nói:
- Điều kiện rất đơn giản, trả tiền! Chỉ cần tiền tới nơi, đưa vào sổ sách của công ty than huyện Ninh Bắc, những chuyện khác chúng tôi không truy cứu nữa.
- Cái gì?
Cao Tương Hoành thiếu chút nữa nhảy dựng lên, mặt tím tái như gan lợn:
- Mày còn muốn truy cứu truyện khác à? Đúng là nực cười, có chuyện gì khác cho mày truy cứu chứ?
Liễu Tuấn cau mày, chẳng hiểu sao Cao Tương Hoành kích động như thế.
- Thiếu nợ trả tiền, hết sức công bằng.
- Này Liễu Tuấn, tao nói cho mày biết, đừng tưởng mình ghê gớm lắm, trên đời này người hơn mày nhiều lắm, cũng chưa có ai dám đối chọi với Cao Tương Hoành tao như vậy.
Cao Tương Hoành sắp bị "tên nhà quê" này làm cho tức ngất xỉu rồi.
Liễu Tuấn lại cay mày, hỏi:
- Vậy điều kiện của Tương thiếu gia là gì?
Cao Tương Hoành trước tiên hừ một tiếng, hai mắt nhìn Liễu Tuấn trừng trừng.
- Tao nó rõ cho mày biết, nếu chẳng phải nể mặt Thắng Lợi và nhà họ Vũ, tao chẳng thèm dài dòng với mày. Nể mặt mày rồi mày lại muốn được đằng chân lân đằng đầu à? Thả Tạ Vạn Lợi ra, đặt một bàn tiệc xin lỗi ở câu lạc bộ Trường Thành thì chuyện này coi như xong, tao không so đo với mày nữa.
Mặt Liễu Tuấn trầm xuống.
Cao nhị thiếu giá còn chưa hiểu rõ tình hình.
Trong con mắt Cao Tương Hoành, chuyện Tạ Vạn Lợi quịt nợ huyện Ninh Bắc chẳng có gì đáng nói, nhưng vì chuyện vặt này Cao Tương Hoành điều động tới cả phó thị trưởng Đại Ninh, cuối cùng kinh động tới cả thường ủy tỉnh ủy, bí thư Đại Ninh mà không dẹp yên được chuyện này, đã là rất mất mặt rồi.
Dùng lấy một câu nói kinh điện trong phim ảnh là, Tương thiếu gia nổi giận, hậu quả rất nghiêm trọng.
Nhưng Liễu Tuấn còn đòi tiền hắn, còn dám uy hiếp hắn! Đối với Cao Tương Hoành mà nói, đúng là hoàn toàn không biết sống chết.
Xem ra đối với tâm thái của đám nha nội chân chính như thế này, Liễu Tuấn còn chưa hiểu lắm.
Liễu Tuấn tuy là nha nội chính tông, nhưng thực chất là "nha nội giả" hoàn toàn không hiểu nổi cái thế giới này có phương thức tư duy trắng đen lẫn lộn như vậy.
Trong đám nha nội hoàn khố, đạo lý bình thường căn bản không thể nói được.
Tư duy logic của bọn chúng đơn giản lắm: Tao là nha nội hoàn khố, tao có cha tốt, bất kể ai cũng phải nể mặt tao!
Còn về có hợp lý hay không hợp lý, chẳng liên quan gì.
Vừa nghĩ tới đây Liễu Tuấn có chút cảm khái, xem ra cả đời này mình không thành nha nội hoàn khố chân chính được rồi.
Hình như cái tư duy chết tiệt này, mình không sao dùng được.
Liễu Tuấn lắc đầu, cầm lấy cá túi hồ sơ bên cạnh ném cho Cao Tương Hoành, sau đó dựa vào lưng ghế hút thuốc.
Cao Tương Hoành ù ù cạc cạc cầm lấy túi hồ sơ, rút mấy tờ giấy ra xem, lập tức biến sắc mặt, quát lớn:
- Liễu Tuấn, mày có ý gì?
Trước khi lên thủ đô, Liễu nha nội làm hai việc, một là xin phép Bạch Dương, hai là đi gặp Lương Quốc Cường.
Cuộc gặp này tiến hành trong phòng bao của khách sạn Thu Thủy, có ba người, Liễu nha nội, Lương bí thư thêm vào Trình phó cục trưởng.
Liễu Tuấn cầm chén rượu lên, mỉm cười hỏi:
- Sư phụ, Tạ Vạn Lợi khai chưa?
Lương Quốc Cường gật đầu.
Trình Tân Kiến cười nói:
- Thằng oắt già đó sợ tới té đái vãi phân, còn dám không khai sao? Chả nhẽ muốn chết.
Huyện Ninh Bắc thả Tạ Vạn Lợi ra, bất quá trên đường bị bắt lại, nhưng lần này người bắn hắn không lộ rõ thân phận, giống như "bắt cóc" vậy, làm cho đồng chí giám đốc Tạ giống như Trình Tân Kiến đãnói, sợ tè ra quân.
Người ta báo ra thân phận bắt hắn thì không hề gì.
Chuyện trong thể chế, Cao nhị thiếu gia có thể đối phó.
Nhưng không biết thân phận thì giám đốc Tạ nguy rồi, nếu hắn không khai, rất có khả năng một đi không về, Tạ Vạn Lợi lọc lõi giang hồ, lập tức biết ngay mình đang ở trong tình thế cực kỳ nguy hiểm, trừ bản thân hắn ra, không còn ai cứu nổi hắn nữa.
Điều phải khai thì khai, điều không nên khai, cũng phải khai.
Đem so với cái mạng già của bản thân, chẳng có cái gì đáng hay không đáng nữa.
Hiện giờ Liễu Tuấn cho Cao Tương Hoành xem, là một phần lời khai của Tạ Vạn Lợi, Liễu Tuấn chỉ chọn ra một số tài liệu có sức sát thương nhât, nhưng đủ cho Cao nhị thiếu gia nổi điên rồi.
Li Tuấn chỉ lạnh nhạt nói hai chữ:
- Trả tiền.
Cao Tương Hoành nghiếng răng rít lên:
- Tao không trả thì sao?
Liễu Tuấn đứng dậy nói:
- Anh Chính Hiên, Thắng Lợi, chúng ta về thôi.
Nói rồi đi ngay chẳng thèm nhìn Cao Tương Hoành một cái.
- Liễu Tuấn, mày đứng lại.
Cao Tương Hoành quát tháo vỗ bàn rầm rầm, nhưng trong giọng nói rõ ràng không tự tin lắm.
- Cao Tương Hoành hãy về mà suy nghĩ cho kỹ đi, nghĩ kỹ rồi hãy lại hẹn gặp tôi. Bất quá tôi nhắc trước, thời gian của tôi rất quý giá, bắt đầu từ bây giờ chỉ còn có mười bốn tiếng suy nghĩ nữa thôi.
Liễu Tuấn chẳng thèm quay đầu lại, chỉ lạnh lùng ném lại một câu.
…
Đến đêm, Hà Mộng Doanh và Liễu Tuấn quấn lấy nhau, cô nhẹ nhàng nói:
- Chuyện này thực ra không khó giải quyết, ba triệu với Cao lão nhị chẳng phải con số to tán gì, hắn chỉ để ý tới thể diện thôi.
Nơi này là "tổ ái tình" mà Hạ Mộng Doanh bí mật thiết lập cách câu lạc bộ Trường Thành không xa, hiện giờ thời gian cô ở lại thủ đô chẳng ít hơn ở Nam Phương, Liễu tuấn gần như hai ba tháng tới kinh thành một chuyến, mãi chỉ "tương kính như tân", nhìn mà không ăn, là chẳng thể được.
- Thể diện của hắn chỉ có ba triệu thôi, nhưng đây là hai vạn tấn than, chị có biết tỉ lệ tử vong quốc gia cho phép trong một vạn tấn than là bao nhiêu không?
Ngữ khí của Liễu Tuấn lạnh lại:
- Số than này, nói không thổi phồng chút nào, là dùng mạng người mà đổi lấy, hắn muốn nuốt không trả, phải giết Liễu Tuấn này trước đã!
Hà Mộng Doanh giật mình, kinh ngạc nhìn y, rồi ánh mắt dần dần trở nên hết sức dịu dàng, vừa tràn ngập tình yêu vừa đầy tôn trọng.
Cô phát hiện ra cho dù hai người đã ân ái như vợ chồng, nhưng cô vẫn không hiểu y hoàn toàn, chảy trong người Liễu Tuấn là dòng máu chính nghĩa và bất khuất.
Có lẽ chính bởi vì đặc điểm ẩn dấu bên trong này, mới làm cô yêu y khắc cốt ghi lòng như vậy.
- Đừng lo, nếu như Cao lão nhị dám giở trò gì, họ Hà cũng chẳng phải dễ chơi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...