Thấy Liễu Tuấn đi vào, Bạch Dương lập tức quay người đi không thèm nhìn, có thể nhìn ra Bạch Dương đúng là hơi giận rồi, người này càng ngày càng không coi ai vào đâu, chuyện lớn như thế không ngờ chẳng nói trước, có coi bí thư huyện ủy ra cái gì nữa không!
Bất quá chị Bạch Dương cũng biết làm thế này chẳng có tác dụng gì, tiểu ngoan đồng nhất định sẽ đứng trước mặt cô, dù là cô đi về phía sau, quay mặt vào tường, thì thân hình to lớn của tiểu ngoan đồng cũng sẽ chen vào giữa cô và bức tưởng.
Không ngoài dự đoán, Liễu phó bí thư đã đã tới sau lưng ghế tựa, đưa tay chơi đùa mái tóc mềm mại của Bạch Dương, ngón tay còn như vô tình lướt qua gò má sáng bóng, thậm chí còn dừng lại lại ở bên vành tại, khẽ nhéo một cái.
- Đừng nghịch!
Bạch Dương hầm hừ, đưa tay muốn gạt bàn tay không ngoan ngoãn của tiểu ngoan đồng ra:
- Cậu thả hắn ra, ba triệu kia phải đi tìm ai để đòi? Còn cuộc đàm phán bên ngân hàng thì phải làm sao?
Bạch Dương dâng tới tận cửa, tiểu ngoan động sao chịu bỏ qua cơ hội tốt, thuận thế nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn đó, cười tủm tỉm nói:
- Cứ tìm em, ba triệu nho nhoi, có đáng làm Bạch đại tiểu thư lo lắng sao?
Bạch Dương hoàn toàn cứng họng, cô phát hiện nói chuyện tiền bạc với một triệu phú, phương thức tư duy đúng là không theo kịp.
- Chị yên tâm đi, Tạ Vạn Lợi không trả ba triệu lại hắn không về được thủ đô.
Liễu Tuấn nói chắc chắn.
Bạch Dương tức thì mở to mắt nhìn Liễu Tuấn chằm chằm.
- Này cậu đừng có làm liều đấy.
- Hừ hừ, chẳng lẽ chỉ có phép quan phủ đốt lửa, không cho phép dân chúng thắp đèn hả?
Liễu Tuấn đã nói đúng.
Cục công an huyện Ninh Bắc mặc dù đã thả Tạ Vạn Lợi, nhưng Tạ Vạn Lợi lại thực sự không về được thủ đô mà đã mất tích.
Ba ngày sau, Bạch Dương nhận được điện thoại từ phòng làm việc của thành ủy bí thư Đảo Nghĩa Âu, bí thư của Đào Nghĩa Âu nói hắn muốn đồng chí Bạch Dương lên thị một chuyến, Đào bí thư muốn nói chuyện với cô.
Đối với việc Đào Nghĩa Âu đột nhiên tiếp kiến, Bạch Dương mặc dù nói có chuẩn bị tâm lý nhân địch, nhưng ít nhiều vẫn có chút bất ngờ.
Thân phận của Đào Nghĩa Âu khác xa đám Vương Thịnh Đức và Ngô Ba, là cấp trên quản lý trực tiếp huyện Ninh Bắc.
Vạn lần không thể xem nhẹ.
- Tiểu Tuấn, Đào bí thư bảo chị lên thành phố một chuyến.
Trước khi lên đường, Bạch Dương theo thói quen gọi điện thoại cho Liễu Tuấn.
Liễu Tuấn mỉm cười nói:
- Cũng tới lúc hắn xuất hiện rồi! Bất quá em vốn tưởng rằng Hồ Vi Dân sẽ tìm chị.
Liễu Tuấn đoán như vậy cũng không phải không có nguyên nhân, bất kể là Vương Thịnh Đức hay Ngô Ba đều là người hệ Hồ Vi Dân, từ đó có thể thấy hậu thuẫn của Tạ Vạn Lợi là nhân vật lớn trong hệ phái Hồ Vi Dân tham gia.
Đương nhiên, không nhất định là bản thân đại lão, quá nửa là nhân vật có tiếng nói trong đám hậu sinh thôi, rất có khả năng là nha nội, cái hạng như Tạ Vạn Lợi chắc chưa đủ tư cách để các đại lão để ý tới. Ví dụ như hai vị lão gia trong nhà của y, loại thương nhân không tuân theo quy củ như Tạ Vạn Lời, sao có thể lọt vào mắt của Liễu Tấn Tài và Nghiêm Ngọc Thành, đại lão ở kinh thành kiến thức chỉ càng cao hơn một bậc, chỉ riêng bằng vào nha nội mà có thể chỉ huy được Hồ Vi Dân thì lai lịch không phải chuyện đùa.
Liễu Tuấn không cho rằng nha nội nhà nào cũng có thân phận đặc thù như y.
Dù là y cũng chẳng thể đi chỉ huy những đại tướng trong Nghiêm Liễu hệ như Dung Bách Xuyên và Đường Hải Thiên.
Còn Đào Nghĩa Âu mặc dù bị quy vào hệ Hồ Vi Dân, thực chất giữa hắn và Hồ Vi Dân đa phần chỉ là một loại hợp tác, nếu như có khác biệt lớn về lợi ích, loại quan hệ này có thể tan vỡ bất kỳ lúc nào. Bởi thế Liễu Tuấn phân tích, cuối cùng sẽ tới lượt Hồ Vi Dân ra mặt.
Không ngờ lại là Đào Nghĩa Âu.
Có lẽ Hồ Vi Dân cũng tính tới thân phận thành ủy bí thư Đại Ninh của Đảo Nghĩa Âu.
Bạch Dương có chút bất an:
- Sẽ không xảy ra chuyện gì chứ.
Cô giống với Nghiêm Phi, là những đại tiểu thư thực sự, từ nhỏ sinh ra trong gia đình cán bộ, tiếp xúc với xã hội tầng thấp không nhiều, đối với thủ đoạn "giang hồ" đầy tính thổ phỉ, mà Liễu Tuấn thi thoảng dùng tới không yên lòng lắm.
Liễu Tuấn an ủi:
- Không sau đâu mà, chị yên tâm đi, chuyện này em đã nói qua với sư phụ rồi, bọn Tiêu Kiếm sẽ trực tiếp nhúng tay vào.
Bạch Dương không hỏi thêm nữa.
Chạy xe tới thành ủy , đi lên phòng làm việc ở tầng năm, bí thư của Đào Nghĩa Âu đã đợi sẵn, nhìn thấy Bạch Dương tới, chào hỏi rất khách khí:
- A xin chào, Bạch bí thư tới thật nhanh.
- Đào bí thư triệu kiến sao dám chậm trễ được.
Bạch Dương cũng rất khách khí.
Đào Nghĩa Âu dùng phòng làm việc nguyên của Liễu Tấn Tài, Liễu Tấn Tài từ nơi này đi thẳng tới vị trí tỉnh trưởng, có thể thấy nơi này phong thủy rất tốt.
- Xin Bạch bí thư đợi một chút.
Bí thư đi vào thông báo cho Đào Nghĩa Âu.
- Mời đồng chí ấy vào.
Trong ngữ khí bình hòa của Đào Nghĩa Âu mang theo sự uy nghiêm.
Bạch Dương đi vào, hơi khom người với Đào Nghĩa Âu sau bàn làm việc:
- Chào Đào bí thư .
Đào Nghĩa Âu đứng dậy, chủ động đưa tay ra với Bạch Dương.
Theo lời bán tán của những "người già" trong thành ủy chính phủ, khi Đào Nghĩa Âu làm thị trưởng, quan cách còn lớn hơn cả Liễu Tấn Tài, những cấp dưới thường khi vào phòng hắn, thì chưa từng đứng dậy tiếp đón, chỉ gật đầu. Còn có thể để hắn đứng dậy bắt tay, trong các vị cấp phó, chỉ có phó bí thư Lưu Nham và kỷ ủy bí thư Bộ Thanh trước kia.
Hắn phá lệ với Bạch Dương, non nửa là vì Bạch Dương là cô gái trẻ tuổi xinh đẹp xuất chúng, già nửa là nể mặt Bạch Kiến Minh.
Bạch Dương đi tới hai bước, bắt tay Đào Nghĩa Âu, hai bên hàn huyên mấy câu, Đào Nghĩa Âu liền chỉ vào ghế đối diện bàn làm việc nói:
- Tiểu Bạch, ngồi xuống đi.
- Cám ơn Đào bí thư .
Bạch Dương tự nhiên ngồi xuống, lưng ưỡn thẳng.
Đào nghĩ Âu khen ngợi khen ngợi:
- Tiểu Bạch này, huyện Ninh Bắc triển khai công tác khá lắm, có dáng có vẻ rồi đấy!
- Đào bí thư quá khen rồi, công tác của chúng tôi còn có rất nhiều chỗ chưa được như ý muốn, nhất là kinh tế huyện phát triển chưa đủ nhanh, tôi rất xấu hổ.
Bạch Dương chẳng "nể mặt" lấy ngay chuyện kinh tế ra nói.
Đào Nghĩa Âu hơi cau mày lại rất khó nhận ra, rồi lập tức mỉm cười nói:
- Kiến thiết kinh tế không phải là chuyện một sớm một chiều, phải kiên nhẫn làm từ từ, không nên quá gấp, huyện Ninh Bắc là vùng tương đối lạc hậu của Đại Ninh, đối với việc phát triển kinh tế của huyện, thị cũng sẽ hỗ trợ nhất định.
- Vâng cám ơn Đào bí thư ủng hộ công tác của chúng tôi.
Đào Nghĩa Âu gật đầu, tiếp tục hỏi tới một số công việc ở huyện, Bạch Dương tập trung 120% tinh thần, thận trọng ứng phó.
- Tiểu Bạch này, nghe nói trước đây không lâu các đồng chí dùng lực lượng cảnh sát đi bắt một người làm ăn?
Đào Nghĩ Âu hỏi rất tùy ý, nhưng hai mắt nhìn Bạch Dương lại quắc lên.
Bạch Dương cũng trở nên trịnh trọng, gật đầu đáp:
- Vâng Đào bí thư , đúng là có chuyện này, người đó tên Tạ Vạn Lợi, có qua lại thương nghiệp rất mật thiết với công ty than mới thành lập của chúng tôi, tổng cộng đã nợ gần ba triệu tiền hàng không trả, có hiềm nghi lừa đảo.
- Hiềm nghi lừa đảo à?
Đào Nghĩa Âu tỏ ra hơi kinh ngạc:
- Sao tôi nghe được lại là tranh chấp kinh tế bình thường thôi? Nếu là như thế, điều động cảnh sát đi bắt người là không ổn lắm đâu.
Bạch Dương nói:
- Đào bí thư , tôi không biết ai phản ánh tình huống với bí thư , nếu như người đó báo cáo như vậy, không phải không hiểu vụ án thì cố ý nhẫn lẫn. Bí thư cũng biết tình hình huyện Ninh Bắc rồi, nhân khẩu nhiều, căn cơ mỏng, khó khăn lắm mới bắt đầu có chút khởi sắc lại gặp phải chuyện này, chúng tôi đều hết sức tức giận. Ba triệu với một công ty mới thành lập mà nói là một con số rất lớn, quan trọng hơn nữa là, trong kế hoạch đầu tư 500 triệu của công ty bên Hồng Kông, đã có 300 triệu tới nơi. Chuyện này tại thành ảnh hưởng rất xấu, giám đốc Mike Trần của công ty Chấn Trung rất bất mãn, cho rằng huyện làm việc không tốt, ảnh hưởng không tốt tới hợp tác tới hai bên, tài chính kế tiếp chưa chắc có thể tới kịp.
Đào Nghĩa Âu hơi khựng lại, không ngờ Bạch Dương nhã nhặn lịch sự như vậy, nói chuyện lại hết sức trực tiếp.
- Hai chuyện khác nhau không thể trộn làm một mà nói được, bất kỳ nơi nào cũng có con sâu làm rầu nồi canh, ngay cả Hồng Kông bọn họ, cũng đâu thể đảm bảo ai cũng là quân tử lễ nghĩa.
Đào Nghĩa Âu khoát tay nói:
- Tiểu Bạch à, mặc dù Tạ Vạn Lợi có hiềm nghi lừa đảo, nhưng vẫn phải giải quyết theo con đường pháp luật, không có chứng cứ xác thực không thể tùy tiện bắt người, làm không tốt sẽ rất bị động.
- Vâng, chúng tôi cũng ý thức được điều này, vì thế chúng tôi đã giải trừ giam giữ với Tạ Vạn Lợi, đang chuẩn bị tài liệu có liên quan, khởi tố công ty mậu dịch Vạn Lợi.
Bạch Dương trả lời rất nhanh.
- Ừ thế là đúng đấy, có điều Tiểu Bạch này, sao tôi nghe nói Tạ Vạn Lợi vẫn chưa về thủ đô mà lại mất tích rồi.
Sắc mặt Đào Nghĩa Âu trở nên trịnh trọng.
- Thế sao? Chuyện này thật lạ, chúng tôi rõ ràng đã thả hắn ra, còn về phần có trở về thủ đô hay không thì tôi thực sự không rõ.
Bạch Dương làm ra vẻ rất ngạc nhiên.
Đào Nghĩa Âu nhìn thẳng vào Bạch Dương một hồi, Bạch Dương chẳng hề sợ hãi, miệng vẫn mỉm cười.
- Tiểu Bạch này, trước kia đồng chí làm công tác cơ quan, mới xuống địa phương không lâu, đối với cách làm lớn gan của một số người địa phương, có lẽ thiếu hiểu biết nhất định, tôi hi vọng đồng chí không bị một số người dưới cá biệt che đậy, phải biết tự mình phán đoán chân tướng.
Đào Nghĩa Âu chậm rãi nói, ngữ khí có chút nghiêm khắc.
- Vâng cám ơn Đào bí thư chỉ bảo.
Bạch Dương trả lời rất lễ phép.
- Đồng chí trở về nói với người có liên quan, chuyện này nếu như có ẩn tình khác, một khi tra ra, người khởi xướng sẽ bị đảng xử phạt, thậm chí chịu chế tài của luật pháp, thái độ của thành ủy Đại Ninh đối với chuyện này rất rõ ràng, quyết không che dấu cho kẻ gian.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...