Trùng Sinh Chi Nha Nội

Hiện giờ Tiểu Thanh tiền nhiều thế mạnh, vẻn vẹn có năm trăm triệu nhân dân tệ chẳng để vào trong mắt, nếu như đã ủy phái người đại diện, vốn không cần phải tới làm gì, chẳng qua là kiếm cơ tới Đại Ninh gặp Liễu Tuấn mà thôi.

Lần trước dùng cơm trong quán cà phê, bị người ta hiểu lầm hoa tai hồng bảo thạch là đồ giả bằng nhựa, Tiểu Thanh vừa tức tối vừa buồn cười, quyết định làm thức ăn ở nhà, đích thân xuống bếp làm cơm đãi ái lang.

Tiểu Thanh quấn tạp dề, ngâm nga một bài hát, chính đang ở phòng bếp làm cơm, thì Liễu nha nội lén lút như ăn trộm mở cửa phòng đi vào, rón rén ôm lấy Tiểu Thanh từ sau lưng, làm Tiểu Thanh giật bắn mình, thiếu chút nữa làm rơi đồ ăn.

- Đáng ghét, làm người ta sợ chết khiếp.
Tiểu Thanh cong môi lên giơ tay đánh Liễu Tuấn, kết quả đôi môi lập tức tức bị y quấn lấy, hôn cho phát ra những tiếng chút chít.

- Đừng...đứng phá quấy...thức ăn cháy rồi.
Tiểu Thanh ra sức tách môi ra, tiếp tục đảo món thịt kho trong nồi.

Kỳ thực cái món thịt kho béo ngấy này, Tiểu Thanh không dám ăn, nhưng Liễu Tuấn lại đặc biệt thích, người này vai rộng hông to, dạ dày cực lớn, đối với hết thảy những món ăn dầu mỡ chảy đầy miệng cực kỳ hứng thú, Tiều Thanh chiều theo sở thích của y.

Nhưng Liễu nha nội chỉ lo phá quấy, ôm chặt lấy cô không chịu buông, hai bàn tay còn rất không ngoan ngoãn, cứ sờ loạn những chỗ mẫn cảm, chú nhóc áp sát cặp mông đầy đặn của cô tựa hồ cũng có chút kích động muốn xông lên rồi.

Tiểu Thanh cười khúc kích, thỉnh thoảng lại đánh vào tay của y.

Hai người ân ái cũng nhiều năm rồi, mỗi lần Liễu Tuấn vừa thấy cô, vẫn cứ cái bộ dạng nóng vội như vậy, chẳng chịu an phận một phút nào, bất quá Tiểu Thanh lại đặc biệt thích loại nóng vội này.

Bởi nói chứng minh sức hút của mình vẫn không giảm so với năm xưa.

Mặc cho Liễu nha nội quấy phá, Tiểu Thanh vẫn làm món thịt kho đầy đủ hương sắc vị, đúng là rất bản lĩnh.

- Đừng phá nữa, xin anh đấy...
Tiểu Thanh hôn lên mặt Liễu Tuấn một cái, rồi thoăn thoắn sắp bát đũa, cười rúc rích, như con chim nhỏ hạnh phúc vậy.

Liễu Tuấn vừa ăn cơm vừa nhìn Tiểu Thanh không chớp.

Tiểu Thanh hơi hoang mang:
- Sao thế? Mặt người ta mọc hoa à?


- So với hoa còn đẹp hơn, có đóa hoa nào đẹp được bằng em chứ.
Liễu Tuấn lập tức nịnh không ngượng mồm.

Tiểu Thanh lườm y một cái, vùi đầu ăn cơm, vừa ăn vừa cười khúc khích, khuôn mặt xinh đẹp ửng lên ráng hồng, trong lòng tràn đầy mật ngọt.

Tiểu Thành chậm rãi ăn cơm, mỉm cười nói với Liễu Tuấn:
- À Liễu Tuấn, nói cho anh một tin tức tốt, Zyuganov làm thống đốc ngân hàng trung ương Nga rồi.

Zyuganov trước đây là một trong giám đốc ngân hàng thương nghiệp dự trữ lớn nhất của Nga, bất quá là một người không liên quan tới sự vụ cụ thể, nhưng thống đốc ngân hàng trung ương thì khác hẳn rồi, là ông chủ lớn quản lý vận mệnh kinh tế toàn quốc, là một thành viên cực kỳ quan trọng trong nội các, thân phận không tầm thường. Zyuganov làm thống đốc ngân hàng trung ương, Tiểu Thành giao dịch tiền tệ ở Nga tất nhiên càng như cá gặp nước.

Liễu Tuấn cười nói:
- Ông ta là người kiên định đứng bên cạnh Yeltsin lúc chính biến năm 89, Yeltsin đương nhiên phải ưu đãi nguyên lão trọng thần rồi.

- Em thấy thật kỳ quái, làm sao anh biết Yeltsin sẽ nổi lên? Người này thật giỏi, làm cho cả liên bang Sô Viết sụp đổ rồi.
Tiểu Thanh chớp đôi mắt to quyến rũ, nhìn Liễu Tuấn hỏi có chút tò mò.

Liễu Tuấn cười nói:
- Làm sụp đổ liên bang Sô Viết là Gorbachev, Yeltsin chỉ là thúc đẩy thêm một chút thôi, sau đó nhặt lấy lợi ích sẵn có, nói tới nhãn quang chính trị, thì người này rất độc đáo.

Liễu Tuấn nói, không khỏi nổi lên sự khâm phục với Yeltsin, khi Gorbachev nắm đại quyền trong tay, dám chủ động từ chức ủy viên cục chính trị trung ương, thậm chí lui khỏi đảng cộng sản Liên Xô, không phải là người có can đảm và kiến thức tầm thường.

Người này rất ghê gớm.

Tiểu Thanh cũng cảm khái:
- Ừ, hình như đúng là thế thật, Gorbachev đúng là biết phá hoại, cả một gia sản to như vậy, mà chỉ mấy năm thôi đã chẳng còn nữa rồi.

Liễu Tuấn trêu chọc:
- Zyuganov là thống đốc ngân hàng, chẳng phải là em phát tài lớn rồi?

Tiểu Thanh cười nói:
- Phát tài lớn thì chưa nói, nhưng mỗi năm kiếm mấy trăm triệu USD không phải là vấn để, ngoài ra sản nghiệp năng lượng giàu mỏ của bọn họ, Zyuganov hỏi em có hứng thú hay không?


Nói rồi trong ánh mắt lộ ra hỏi trưng cầu ý kiến.

Đứng chân trong sản nghiệp tài nguyên quy mô lớn của Nga, là một hành động lớn, làm tốt tất nhiên là tiền tài cuồn cuộn, kéo xe tải tới chở cũng không đủ, lỡ chẳng may sơ xuất thì hậu quả khó dự liệu, Tiểu Thanh trong lòng không nắm chắc, muốn hỏi ý kiến của Liễu Tuấn.

Liễu Tuấn thu lại nụ cười, lắc đầu nói:
- Nguồn năng lượng là tài sản cơ bản nhất của quốc gia, bình thường không cho phép người ngoài nhúng tay vào, anh nghĩ không nên xen vào, chẳng may có biến cố tới lúc đó không dể rứt ra được, sẽ khá phiền phức, cứ làm ăn thường thôi.

Lúc này Liễu Tuấn nhớ tới kết cục bi thảm của tài nguyên năng lượng của Nga.

Qua vài năm nữa, viên đặc công KGB ghê gớm nhất trong lịch sử sẽ thành sa hoàng mới của Nga, nổi danh cứng rắn, mạnh mẽ ra tay đả kích "thế gia hào môn" gồm các ông trùm tài chính và kinh tế.

Những người đó là người Nga bản xứ, trong quan trường Nga có quan hệ bén rễ, thế lực kinh người, vậy mà đối diện với phương sách của "tân sa hoàng", vẫn không tránh nổi họa tù ngục.

Người bên ngoài như Tiểu Thanh, bất kể là kinh doanh như thế nào, cũng không thể sánh với các ông trùm bản địa, nói không chừng lại thành dê thế tội.

Liễu Tuấn không muốn nhìn thấy Tiểu Thanh bị vấp ngã ở chuyện này.

So kè với một cơ quan quốc gia lớn, hoàn toàn là không cần thiết.

Liễu Tuấn căn dặn chắc chắn:
- Đừng tham dự vào.

Tiểu Thanh gật đầu theo thói quen, nhưng có chút không cam lòng, chép miệng nói:
- Hiện giờ mà tiến vào, thực sự là làm ăn tốt lắm đó.

Liễu Tuấn vẫn lắc đầu:
- Không được, biện pháp kiếm tiền thì nhiệm lắm, xông pha nguy hiểm quá lớn là không đáng. Chính cục của Nga không ổn định, cứ làm ăn như giờ là tốt nhất, dễ quay đầu, độ an toàn tin tưởng được.

Tiểu Thanh không kiên trì nữa, cười nói:

- Được rồi, em nghe anh, ừm, Zyuganov nói quân đội bọn họ có một ít quân hạm cũ muốn xử lý, giá tính theo giá sắt thép...

Không đợi Tiểu Thanh nói xong, Liễu Tuấn đã cười:
- Cái này thì được, có bao nhiêu mua bấy nhiêu, có điều mua vào là sắt rỉ, bán ra cũng là sắt rỉ, đừng xen vào những chuyện khác.
Liễu Tuẫn không muốn mở rộng quá nhiều lĩnh vực, thị trường tài chính quốc tế cũng đủ cho bọn họ kiếm tiền, chỉ cần Zyuganov còn tại vị, kiếm lấy mấy trăm triệu không phải là vấn đề lớn.

- Ờ...
Tiểu Thanh rõ ràng là có chút mất hứng.
- Thế này nhé, Lương Xảo không phải là đang làm ăn ở biên cảnh sao? Cứ để hẳn cho cô ấy làm là được, chuyện này cô ấy am hiểu hơn em.

Liễu Tuấn giật mình, nhìn Tiểu Thanh không nói.

Tiểu Thanh cười nói:
- Đừng nhìn em như thế, kỳ thực em và cô ấy vẫn giữ liên lạc, bọn em là bạn thân trong khuê phòng.

Liễu nha nội choáng váng một trận.

Thật sự không thể tưởng tưởng ra được cái gọi là "bạn thân khuê phòng" kiểu "kỳ quái" như thế.

Thấy Liễu Tuấn cứ thộn mặt ra, thỉnh thoảng lại ngốc nghếch gãi đầu, Tiểu Thanh liền mĩm môi cười.

- Hai người...hai người còn có chuyện gì giấu anh không đấy?
Liễu Nha nội cuối cùng không nhịn nổi đã "bùng nổ" rồi, phồng mang trợn mắt lên.

- Làm gì có, chẳng có chuyện gì giấu anh hết, em và cô ấy gọi điện cho nhau, chủ yếu là tán gẫu chuyện làm ăn, ừ thì thoảng cũng nói tới chuyện của anh.

Tiểu Thanh ra sức nhịn cười, nói hết sức nghiêm túc.

- Không có mới lạ... Anh không tin.
Liễu Tuấn bỏ luôn đũa xuống, làm ra vẻ muốn bắt lấy cô.

Tiểu Thanh giật mình co người lại trên ghế, cười khanh khách, rối rít cầu xin:
- Thật sự là không có mà, anh nghĩ xem, Lương Xảo yêu anh như vậy, sao có thể nói xấu anh được.

Còn chưa nói xong, Tiểu Thanh đã rơi vào trong "ma trảo" của Liễu Tuấn, bị hắn ôm lấy đè lên ghế, "hung dữ" nói:
- Nói như thế là em không yêu anh rồi?


Tiểu Thanh vẫn mạnh miệng:
- Ai bảo anh ngoan cố không chịu thay đổi.

Liễu Tuấn "nghiến răng nghiến lợi căm hận" xé rách y phục của cô ngay trên ghế.

- Đừng, đừng.. Vừa mới làm thức ăn xong, cả người toàn mùi dầu mỡ.

Liễu Tuấn hai tay đã luồn vào bên trong y phục của Tiểu Thanh, khống chế cao điểm, gằn giọng nói:
- Mặc kệ! Anh phải trừng trị em!

Tiểu Thanh từng chút từng chút một mễm nhũn đi.

Đương nhiên, Liễu nha nội cuối cùng không đem Tiểu Thanh ra trừng trị, phòng ở Đại Ninh không có lắp thiết bị sưởi ấm, hiện giờ là đầu mùa xuân, thời tiết còn hơi lạnh, Liễu nha nội tập võ từ nhỏ, thân thể cường tráng, nội công thành tựu, mà vẫn có chút rùng mình, Tiểu Thanh yểu điệu thế kia sao chịu nổi.

Kết quả cơm mới ăn được một nửa, Liễu nha nội đã đưa Tiểu Thanh vào phòng, ném thân thể mềm mại của Tiểu Thanh lên trên chiếc giường lớn như một con búp bê, rồi nhào tới.

"Kịch chiến" xong, hai người đều nằm yên tĩnh, Liễu Tuẫn đặt Tiểu Thanh trên người mình, hỏi:
- Cái người tên Mike Trần kia làm việc có đáng tin cậy không?

Trong ba hồng nhan của hắn là Xảo Nhi, Tiểu Thanh và Hà Mộng Doanh, Xảo Nhi thân hình tiêu chuẩn nhất, Hà Mộng Ánh vóc dáng cao ráo, xuất thân quân nhân, thân thể cũng đầy đặn khỏe mạnh nhất, còn Tiểu Thanh thì nhỏ nhắn nhất, Liễu Tuấn thỉnh thoảng coi cô như con búp bê chẳng dám dùng sức quá lớn, hay đặt Tiểu Thanh lên người mình.

Mỗi lần như vậy, trong lòng Liễu Tuấn lại sinh yêu thương trìu mến với Tiểu Thanh.

- Cũng không tệ lắm, là do Kim Phú Xương giới thiệu cho đấy, biểu hiện ở trong công ty cũng được, lần này để hắn rèn luyện một chút, người này năng lực không phải là xuất sắc lắm, nhưng lại rất nghe lời.

Tiểu Thanh nằm úp sấp lên lồng ngực của Liễu Tuấn, đôi vui tràn căng ép lên ngực y.

Liễu Tuấn bật cười.

Đầu tư ở trong nội địa, nhất là ở trong khu vực mình quản lý, năng lực tốt xấu kỳ thực không quan trọng, Mike Trần chỉ là cái túi tiền tiêu chuẩn, nghe lời đúng là điều kiện tiên quyết, nếu là nhân vật thích sinh sự không đâu, có khả năng hỏng chuyện.

Tiểu Thanh thực sự ngày càng hiểu quan trường nội địa rồi.

Liễu Tuấn mỉm cười khen ngợi:
- Tiểu Thanh, nếu em làm quan, nhất định sẽ có tiền đồ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui