Hôm sau là chủ nhật, Liễu Tấn Tài vốn không có khái niệm ngày nghỉ, ngày nghỉ cũng bận rộn.
Thứ 7, Liễu Tuấn gọi điện cho Giang Hữu Tín và Nghiêm Minh bảo bọn họ đưa con đến cùng nhau tụ tập.
Liễu Tấn Tài phải đi có một số chuyện trong nhà cũng phải thương lượng. Bạch Kiến Minh gọi điện đến, đồng chí kiểm sát của tổ chức trung ương thứ hai mới đến, tin tức tạm thời không lộ ra ngoài, Liễu Tuấn gọi Giang Hữu Tín và Nghiêm Minh nhưng cũng không để lộ, chỉ nói là ông bà nhớ cháu nội, cháu ngoại thôi.
Đây cũng chỉ là vì muốn gia đình quây quần bên nhau. Nếu biết tin thì sẽ có bao người đến chúc, sao có thể vui vẻ được.
Giang Hữu Tín và Nghiêm Minh đã đến từ sớm, khoảng 10h sáng. Giang Minh Nguyệt cũng đã hơn 3 tuổi, Tiểu Bảo Bảo Nghiêm Hạo cũng đã sắp hai tuổi, giống như hai con trâu con vậy không bao giờ chịu ngồi im.
Cửa biệt thự chỉ có thể mở nếu không bọn chúng sẽ gõ cho hỏng cửa, nhưng khiến cho mọi người rất vui. Vũ Chính Hiên xuất quân đến. Tình cảm của hắn và Liễu Yên ngày càng tiến triển, nếu không có gì thay đổi thì năm sau là sẽ cưới, trước khi đó thì đã gặp nhau mấy lần nhưng chưa nói chuyện nhiều.
Liễu Tuấn đề nghị đi nhà hàng nhưng bị mẹ hắn phản đối kịch liệt. Bà có cảm tình với ngôi biệt thự này nên muốn ở nhà nấu cơm. Hai nhà cùng nhau ăn một bữa ấm cúng, Liễu Tuấn cũng vui vẻ gật đầu. Liễu Tuấn chịu trách nhiệm làm phu xe đưa mẹ và mấy người phụ nữ trong nhà đi chợ, thật ra không cần phải đi chợ chỉ cần nói với phòng hành chính là xong.
Chỉ là Nguyễn Bích Tú muốn tự mình đi mua cho ông chồng sắp phải đi xa, mặc dù biết đồ ngoài chợ không bằng được đồ cơ quan mua.Chơi là một loại cảm giác, dù sao họ cũng không cần phải bỏ tiền ra mua, không phải khuân vác, chỉ cần giao cho đồng chí Liễu Tuấn giải quyết là xong. Trong chuyến mua sắm này nhẹ nhàng nhất là Liễu Tuấn và Nghiêm Phỉ họ không phải chọn đồ, mặc cả hay xách đeo gì chỉ thỉnh thoảng đưa ra vài chủ ý cho hai bà mẹ. Nhưng mà lần nào cũng bị chê, Giải Anh rất muốn dạy Nghiêm Phỉ mua sắm nhưng mà khi dạy cô ấy mặc cả thì cô ấy bèn mở to mắt ra vẻ không hiểu.
“ Mẹ, chỉ thêm có mấy đồng thôi mà, mấy đồng có là gì chứ?”
Giải Anh cáu giận trở về. Nghĩ cũng đúng cả nhà họ Nghiêm trên dưới chỉ có Nghiêm Phỉ là nổi tiếng nhất, sau khi thắng giải vàng thiết kế thời trang xong cô ấy còn nhận thêm vài giải khác nữa, cô ấy đã trở thành nhà thiết kế thần bí nổi tiếng. Tiền lương mà tập đoàn quảng cáo Phượng Hoành thành phố Nam Phương trả cho cô ấy cũng không nhỏ, một tháng lương bằng mấy năm lương của nhân viên thường. Bất kể là tiểu thư nhà họ Nghiêm hay là con dâu nhà họ Liễu thì cũng không đến lượt cô ấy đi chợ mua đồ ăn, đây cũng là cơ hội hiếm có, Tiểu Tuấn yêu chiều cô ấy vậy, lẽ nào lại để cô ấy làm vậy?
Liễu Yên cũng chẳng khác gì nhưng cũng không phải lo Liễu Tuấn đã sắp đặt một phần cổ phiếu dưới danh nghĩa chị mình, nên cũng không cần lo lắng cuộc sống thường ngày. Đến ngay cả mẹ đẻ của hắn cũng rất ít khi đi chợ nên mới đi một tí đã mua đầy, nếu như hai gia đình ăn hai tấn, thì đây phải đến bốn tám tấn. Mấy ông anh ngồi nói chuyện với Liễu Tấn Tài và Nghiêm Ngọc Thành còn hai mẹ xuống bếp, Nghiêm Phỉ và Liễu Yên thì chơi với hai đứa trẻ. Ai cũng có nhiệm vụ rõ ràng.
Mọi người nói về chuyện phân công người ở Bảo Châu. Đã có người của phòng tổ chức đén tìm Giang Hữu Tín nói chuyện, dự đoán năm sau hai người sẽ thay đổi công tác. Trần Lập Thái năm sau có thể sẽ đến Bảo Châu làm phó chủ nhiệm, nâng một cấp chuẩn bị về dưỡng lão. Giang Hữu Tín khả sẽ trở thành bí thư huyện ủy huyện Hướng Dương còn Nghiêm Minh thì có thể là phó khu trưởng quản lý công nghiệp khu Tú Thành hoặc là điều đến cục công nghiệp làm phó cục trưởng "Nghiêm Minh, ta thấy hai nơi này con đều không nên đi."
Nghiêm Ngọc Thành đột nhiên nói .
"Vì sao?"
Nghiêm Minh có phần khó hiểu, cho rằng cha mình muốn hắn tiếp tục rèn luyện ở cấp cơ sở.
“ Sau khi chuyển nghề từ bộ đội, con luôn làm trong công nghiệp, nhà xưởng con có thể đổi nghề được rồi, thương nghiệp, nông nghiệp hoặc là cơ quan Đảng đều được, rèn luyện mình về mọi mặt.” Nghiêm Ngọc Thành nói, hắn nhìn thấy rõ suy nghĩ của con mình.
"Tôi thấy theo nông nghiệp đi." Liễu Tấn Tài ôn hòa nói: "Nước ta là nước nông nghiệp nên sẽ có nhiều thuận lợi. " "Tôi thấy được đây, đến lúc đó ra sẽ bảo bọn họ sắp xếp cho con một vị trí trong ngành nông nghiệp."
Nghiêm Ngọc Thành gật đầu đồng ý, Nghiêm Minh không cam tâm, hắn không biết gì về nông nghiệp.
"Con lại thấy rằng làm việc công tác Đảng vẫn hơn.”
"Con cũng đồng ý." Liễu Tuấn nói. Nghiêm Ngọc Thành trừng mắt nhìn hắn, hắn không thèm để ý nói: "Bất luận là ngành nào của nông nghiệp đều là công tác hành chính, Nghiêm Minh chẳng mấy chốc mà đến tuổi trung niên nên như vậy.”
Bất ngờ ở chỗ Giang Hữu Tín cũng đồng ý với ý của Liễu Tuấn. “ Các con làm phản đấy hả….” Nghiêm Ngọc Thành trừng mắt.
Mấy người bọn họ bất đồng ý kiến với hai đại nhân đúng là việc chưa từng thấy.
Liễu Tấn Tài cười nói: "Bọn chúng đều lớn cả rồi, có suy nghĩ của chúng là chuyện tốt, chúng ta không cần phải che chở cho chúng nữa..."
"Đây là vấn đề thái độ."", Nghiêm Ngọc Thành cáu giận nói. Ở nhà hắn đâu thế này mà tác phong như quân đội.
Xem ra cùng là cán bộ cao cấp nhưng mỗi gia đình mỗi khác.
"Chính Hiên, nhìn xem rất mới lạ phải không?"
Liễu Tấn Tài hỏi thăm Chính Hiên, hắn vẫn thế, theo thói quen nghiêm chỉnh nói: “ Vâng, chú Liễu, đúng là rất mới lạ. "Liễu Tuấn cười nói: "Anh Chính Hiên, anh ngồi cùng chú Vũ nếu như không nói chuyện quân đội thì anh im như khúc gỗ à?"
Vũ Chính Hiên cười: “ Không nói chuyện bộ đội thì chúng tôi không ngồi với nhau.”
Lời này khiến tất cả mọi người mỉm cười.
"Chính Hiên có chuyện này cần nói với cậu ."
Liễu Tấn Tài ôn hòa nói: "Bác Liễu cứ nói ạ."
Vũ Chính Hiên có phần buồn bực, không biết là có chuyện gì, hình như mình và bác Liễu đúng là hai thế giới khác nhau.
"Công việc của ta trong thời gian tới có chút thay đổi, Liễu Yên có thể sẽ phải đi cùng ta, hai đứa tạm xa một thời gian ."
Dù cũng đoán định nhưng mà nghe Liễu Tuấn đích thân nói ra mọi người vẫn có chút kinh ngạc: "Cha à, đi ngay sao?"
Giang Hữu Tín hỏi, "Chắc là vài ngày nữa, đồng chí của tổ chức trung ương mai sẽ đến đây."
Liễu Tấn Tài gật nhẹ đầu, nói : " 'Có thể là đi tỉnh J."
Mọi người im lặng, đến tỉnh J nếu không phải bí thư tỉnh ủy thì cũng tỉnh trưởng nói tóm lại là lên chức nhưng cụ thể thì họ không dám hỏi.
"Đương nhiên công tác làm trọng, hai vị tiền bối đi tỉnh N có con gái đi theo cũng là điều cần thiết. "Vũ Chính Hiên lập tức đáp.
Liễu Tấn Tài mới khẽ thở dài một cái, nói : "Chính Hiên, nếu như cậu cùng Liễu Yên quyết định năm sau kết hôn thì Liễu Yên sẽ ở lại Đại Ninh, đưa đi đưa lại cũng không tiện. "
Vũ Chính Hiên đứng lên, rất kính cẩn nói: "Cảm ơn Liễu bá bá... Liễu Yên vẫn nên đi theo hai bác, có phải trở lại đây thì cũng đợi chúng cháu có kết hôn không hay nói, nếu không, cháu cũng sẽ đến tỉnh J công tác. "Liễu Tấn Tài mới khoát tay nói : "Ngồi đi ngồi đi, đây là nhà chứ không phải bộ đội. "Lệnh tôn cũng chỉ có cậu là con trai nên tôi cũng không thể đoạt cậu đi được. "
Trong miệng tuy nói như vậy, thần sắc có chút hơi buồn.
Nghiêm Ngọc Thành nói : "Liễu Yên cứ đi theo hai người, mọi chuyện năm sau hãy tính. "
Nói xong hắn liếc nhìn Giang Hữu Tín , cha của Giang Hữu Tín đã qua đời, chỉ có mẹ, đúng là rất hợp để cùng Liễu Tuấn đến tỉnh làm việc, đón mẹ rồi cùng đi, người khi đã già rồi thì không quan tâm chức vị cao thấp, mà chỉ hi vọng cạnh mình có người thân, Liễu Tấn Tài là kẻ ham công tiếc việc, hoặc cũng có thể sẽ tốt hơn Nguyễn Bích Tú không có việc gì, nhàm chán nếu có cháu bên cạnh thì cũng vui hơn nhiều, Liễu Tấn Tài gật đầu, cười nói:
“ Cũng không phải là chuyện gì cả, không cần phải lo lắng gì đâu, mọi người cứ yên tâm làm việc.” Mấy người đồng thời gật đầu, thứ hai, phó bộ trưởng tổ chức trung ương đến, tìm Liễu Tấn Tài nói chuyện. Đây cũng là theo trình tự, chuyện sớm đã được định sẵn, sau khi nói chuyện xong, phó bộ trưởng đến gặp Liêu Khánh Khai, Trương Quang Minh và Nghiêm Ngọc Thành.
Liễu Khánh Khai hiện là bí thư tỉnh ủy, Trương Quang Minh cùng Nghiêm Ngọc Thành là ủy viên trung ương mới trúng cử, cấp bậc nhất định phải chú ý, ngày tiếp theo, phó bộ trưởng thay mặt tuyên bố chức vụ mới của Liễu Tấn Tài , bổ nhiệm hắn làm phó bí thư tỉnh J, phó tỉnh trưởng, đại tỉnh trưởng, không đảm nhiệm chức bí thư tỉnh ủy Đại Ninh nữa, cùng ngày, tỉnh N cũng quyết định,: đồng chí Đào Nghĩa Âu tạm thời duy trì công tác của thị ủy, kế tiếp, tỉnh N sẽ tổ chức buổi chúc mừng và đưa tiễn Liễu tỉnh trưởng, Liêu Khánh Khai sẽ đại diện cho tỉnh ủy phát biểu, biểu dương lập trường của đồng chí Liễu Tấn Tài và chúc đồng chí sẽ làm tốt công việc của mình và gặt hái được nhiều thành công.
Trước khi đi, Liễu Tấn Tài Tài đến chào Long Thiết Quân và Chu Bồi Minh, và cảm ơn hai vị lãnh đạo, thứ 5, Liễu Tấn Tài mới bắt đầu đến tỉnh J làm việc.
Liễu Tuấn muốn cùng cha đến tỉnh J vài ngày nhưng Liễu Tấn Tài không đồng ý bảo hắn ở lại, tập trung làm việc.
"Ta đã nói với con rồi, việc gì cũng phải suy nghĩ cho kĩ, không thể bất cẩn nhưng cũng không thể quá cẩn thận mà mất đi tác phong của người trẻ tuổi.” Trước khi đi Liễu Tấn Tài dặn dò con.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...