Liễu Tuấn đến, người mừng rỡ nhất tự nhiên là Hà Mộng Oárih.
Buổi sáng mùng ba đầu năm chạy về thành phố Đại Trữ, xế chiều ngồi máy bay, bay thẳng tới thành phố Nam Phương, không có vội vã đi chúc tết Hà Trường Chinh, trước phải đi tới hang ổ của Hà đại tiểu thư ấm áp, hảo hảo mà triền miên một phen.
"Anh đói bụng!"
Sau một trận "đánh nhau" kịch liệt, Liễu nha nội ngã chỏng vó nằm ờ trẽn giường, vù vù thờ dốc nói.
Hà Mộng Oánh gục ở trên bộ ngực hắn, cười nói: "Em đều nói ăn cơm trước, anh còn nói không đói bụng..”
Thật ra thì Liễu Tuấn vốn là không phải nói như thế. Liễu Tuấn nói đúng ra là: "Không vội vàng ăn cơm, ăn em trước" !
Liễu nha nội thường ngày cũng không phải là "ham sắc" như thế, cũng không biết tại sao, thật giống như là Hà Mộng Oánh đặc biệt có thể kích khởi lên ham muốn của hắn. Ban đầu lúc chưa có có quan hệ xác thịt, cũng vẫn có thể ngăn cản được. Nhưng một khi đột phá một đạo phòng tuyến cuối cùng, trái lại trở nên càng không thể kìm nén, chỉ cần vừa nhìn thấy Hà Mộng Oánh, Liễu Tuấn liền muốn "ăn" nàng.
Xem ra chuyện tình giữa nam nữ, đúng là không có đạo lý mà nói.
"Vậy, chúng ta cùng đi ra ăn cơm đi!"
Hà Mộng Oánh đề nghị.
"Không được, ra cửa còn phải mặc trang phục một phen, rất phiền toái, hãy ở nhà tùy tiện chuẩn bị chút gì lấp đầy bụng là tốt rồi."
Thảnh phố Nam Phương mặc dù nhiệt độ so với thành phố Đại Trữ là cao hơn, nhưng vào mùa đông, ra cửa cũng phải mặc áo lông. Này cũng thôi, mấu chốt là Hà đại tiểu thư trước khi ra cửa thì phải trang điểm, vẽ lông mày, bôi lông mi, bôi son môi, bôi phấn, không có nửa giờ thì không đuợc, nghĩ cũng không muốn nghĩ, thật sự là làm cho người ta quá "chịu đựng". Mà trong phòng trái lại mở ra không khí ấm áp như mùa xuân, Liễu Tuấn mấy ngày qua mệt đến ngất ngư, vào trong cái "động dịu dàng" này, thật không muốn di động.
"Tốt, em nấu bánh trôi cho anh đi..” Hà Mộng Oánh có chút ngại ngùng: "Trong tủ lạnh không có món chính khác.”
"Được! Cái gì cũng có thể! Quan trọng là phải nhanh, nếu không anh đói bụng đến phải quá độc ác, nói không chừng thật sự ăn luôn em..”
Liễu Tuấn xấu xa cuời nói, vỗ nhẹ một cái lên trên bộ ngực đẫy đà non mịn của nàng.
"Em ăn anh trước!”
Hà đại tiểu thư cúi người xuống tới, hung hăng cắn lên ngực của hắn một cái, cười khanh khách, choàng khăn tắm dài đi xuống giường.
Liễu nha nội liền thoải mái mà châm điếu thuốc, rít ra một ngụm, rất thích ý khẽ híp mắt lại.
Phút chốc, trong phòng bếp vang lên tiếng xoong nồi va chạm tuyệt vời, từng đợt mùi thơm bay vào phòng ngủ. Hóa ra là Hà đại tiểu thư cố ý làm chuyện xấu, cửa phòng bếp cùng cừa phòng ngủ cũng mở rộng ra, nấu bánh trôi còn để chút rau thơm ở bên trong nấu cùng nhau, chính là muốn câu lên trùng tham ăn của Liễu nha nội, không để cho hắn nằm thoải mái.
Liễu Tuấn mặc dù trong tâm trí thì số tuổi hơn bốn mươi năm mươi tuổi rồi, nhưng dù sao thân thể cũng là hai mươi tuổi, này là thân thể trẻ tuổi, không chịu được nhất là các loại hấp dẫn cùng đau khổ, phải đợi đến căng thẳng, cũng là vô luận như thế nào cũng không ngăn cản mùi thơm của thức ăn, bất đắc dĩ, đành qua loa lấy khăn tắm vây quanh một chút, lê dép chạy thẳng tới phòng bếp, ở trong tiếng kinh hô của Hà đại tiểu thư, từ phía sau ôm lấy thân thể mềm mại uyển chuyển của nàng một cái.
"Đừng ầm ĩ, đừng làm rộn, bỏng tay đó..”
Hà Mộng Oanh cười khanh khách không dứt.
Nói thật, tay nghề nấu ăn của Hà đại tiểu thư quả nhiên là không dám khen tặng, thật vất vả mới nấu xong bánh trôi vừa lấy ra mấy khúc thịt vò, cắt gốc rau cải trắng, một mẻ ném vào trong nồi hấp, cầm một chén lớn hỗn hợp bưng đi ra ngoài, bày ờ trước mặt của Liễu Tuấn, mặt cười ừng đỏ. Nhưng không phải là đỏ say rượu, cũng không phải là buồn, chi là có ba phần ý ngượng ngùng.
Liễu nha nội thật sự đói bụng đến phải độc ác rồi, cũng không để ý tới tay nghề tốt xấu, mò lên bánh trôi liền ăn, ăn tới giống như gió cuốn mây tan vậy, nhanh và gọn đem một nồi bánh trôi cùng một chén lớn "hỗn hợp" ăn tới sạch sẽ, không ngừng mở miệng khen ngợi tay nghề của Hà Mộng Oánh rất cao.
Được khen thẳng khiến cho Hà đại tiểu thư mặt mày hớn hở, cho là mình thật sự là đầu bếp nổi danh tay nghề cao, cười híp mắt nói: "Xem như anh có lương tâm, em chính là chưa từng có hầu hạ ai như vậy đó!”
Không nghĩ Liễu Tuấn nói một câu liền làm cho Hà Mộng Oánh thẳng đến trợn mắt nhìn thẳng.
"Anh cũng không cho em đi hầu hạ người khác như vậy a!"
Liễu nha nội cầm lên khăn giấy lau miệng loạn xạ một cái, tiêu sái nói.
"Anh là oan gia!"
Hà Mộng Oánh than thở một tiếng, đứng dậy thu dọn bát đũa, đi pha trà cho người ghê tởm này.
Liễu Tuấn từ phía sau thưởng thức bóng lưng mềm mại của Hà Mộng Oánh, chỉ cảm thấy lòng tràn đầy vui vẻ.
Ngày kế tiếp đi chúc tết "lão tử nhạc phụ", hai nguời này dù sao cũng không dám to gan "câu kết làm bậy", chi đành làm ra vẻ bình thường. Hà Mộng Oánh về đại viện quân khu trước, Liễu nha nội phải nửa giờ sau mới tự mình đi ô-tô chạy tới.
Lần này chính là không cần kiểm tra, Hà Trường Chinh đã sớm phát cho Liễu Tuấn một tờ "giấy thông hành" có thể ra vào đại viện quân khu bất cứ lúc nào.
Lương Kinh Vĩ cùng Hà Mộng Khiết cũng không ờ đây, bọn họ trước tết đã chạy về huyện Hướng Dương để dự lễ mừng năm mới. Từ lúc con trai mới ra đời đến bây giờ, còn chưa có trở về qua được mấy lần, hai lão Lương Quốc Thành rất nhớ.
Hà Trường Chinh khi nhìn thấy Liễu Tuấn rất là cao hứng. Hà phu nhân liên tục đưa cho Liễu Tuấn nước trái cây.
Liễu Tuấn mang đến cho Hà Trường Chinh một chút đặc sản của đất huvện Hướng Dương, chủ yếu là các loại món ăn thôn quê tự chế. Hà Truờng Chinh ở quân ngũ đã lâu, tương đối thích rượu. Thường ngày ờ nhà cũng sẽ uống một chén, có các món ăn thôn quê nhắm rượu, quả thực là đồ tốt.
Hà Trường Chinh mỉm cười nhận lấy.
Sau đó Liễu Tuấn liền bưng lên lấy ra một bộ quyển trục, cung kính hai tay đưa cho Hà Trường Chinh.
"Thứ gì vậy?"
Hà Trường Chinh cười a a hỏi.
" Mãn Giang Hồng !"
"Nga?"
Hà Trường Chinh vừà nghe, liền đón lấy, mở ra ở trên bàn trà, chỉ thấy cả bố cục đại khí bàng bạc, một tay cuồng thảo thiết họa ngân câu, nét chữ cứng cáp, quả nhiên là thủ bút của đại gia.
"Đây là thủ bút của ai?"
Hà Trường Chinh cả đời chinh chiến, hành văn bút nghiên không phải là sở trường, cũng không tự xưng là "nho tướng", lập tức hỏi.
"Ân sư của cháu, Khương lão tiên sinh."
Liễu Tuấn đáp.
"Nếu là đại tác phẩm của Khương lão tiên sinh, vậy rất quý trọng rồi!"
Hà Trường Chinh mặc dù không thích múa bút hành văn, cũng nghe nói qua Khương lão tiên sinh ở trong giới thư pháp có danh khí rất lớn, nói xong liền có chút ít giật mình.
"YAA.AA... .. Cha, cái tranh chữ này rất đắt tiền, thư pháp của Khương lão tiên sinh, một chữ ngàn vàng đây!”
Hà Mộng Oánh tới đây thấy thú vị.
Dùng "Một chữ ngàn vàng" để hình dung mặc bảo(bản vẽ thu pháp) của Khương lão tiên sinh, chắc chắn không tính là quá đáng. Một bức tranh hoặc chữ viết như vậy, giá trị trên thị trường đều từ mấy vạn đồng trở lên.
"Tiên sinh nghe nói cháu muốn tới thăm Hà bá bá, nên cố ý viết cho cháu. Coi như là một sự trân trọng đối với đệ tử đi."
Liễu Tuấn mỉm cười giải thích, trực tiếp nói láo không đỏ mặt.
Thật ra thì bức tranh này, tất nhiên là xuất từ tay của Khương lão tiên sinh, nhưng là hoàn toàn giao dịch bằng kim tiền. Khương lão tiên sinh hoàn toàn không biết là đệ tử của mình trằn trọc sai người tới cầu chữ, là theo như giá thị trường "bán" ra một bức tranh như vậy.
Vì muốn đưa quà tặng thích hợp cho Hà Trường Chinh, Liễu Tuấn chính là khá hao tâm tốn sức. Đưa chút ít đồ vàng trắng, tự nhiên là không thể thực hiện được, không nên tới cửa tìm mắng. Tiểu Thanh cũng là ở trong một buổi đấu giá ở Zurich chụp được một thứ đồ tốt, chính là bội kiếm "Bạch Khởi" mà Tần Tương đã dùng qua, giá trị vượt qua hai trăm vạn Đô-la. “Bạch Khởi Kiếm" đưa cho tướng quân hào hùng như Hà Trường Chinh vậy, vốn là rất thích hợp. Chỉ là quá đắt. Liễu nha nội hoàn toàn không có biện pháp giải thích rõ chân tướng. Cuối cùng nghĩ tới nghĩ lui, kết hợp với ý đồ mình lần này tới cửa tìm Hà Trường Chinh, quyết định viết một bức tranh như vậy.
Lúc mới bắt đầu, Liễụ Túấn là tính toán xin Chu tiên sinh vung lên tuyệt bút.
Chữ của Chu tiên sinh mặc dù không nổi danh bằng Khương lão tiên sinh như vậy, nhưng cũng là bản lĩnh thâm hậu, so sánh với Liễu nha nội mạnh hơn cũng không chỉ gấp trăm lần. Nhưng suy nghĩ đến Chu tiên sinh là người bên trong thể chế, là quan lớn bộ uỷ, thường ngày cùng Hà gia cũng không lui tới, mạo muội đưa tới một bức chữ như vậy, về lý không thông. Chuẩn bị không tốt sẽ bị người nắm thóp.
Cuối cùng vẫn là quyết định hướng Khương lão tiên sinh cầu chữ.
Thư pháp của Khương lăo tiên sinh có danh tiếng lớn, xứng với thân phận của Hà Trường Chinh. Vừa có thể giải thích rõ lai lịch: đệ tử hướng sư phụ xin bức tranh chữ, chính là đương nhiên, cho dù là ai cũng sẽ không có hoài nghi.
Chỉ bất quá Liễu Tuấn lại biết rõ tính tình Khương lão tiên sinh tiếc thư pháp như vàng, mới không chủ động tìm tới cửa để vấp phải trắc trở. Nếu để cho tiên sinh biết mình muốn hắn đưa ra bản vẽ đẹp để đi "kết giao quyền quý", chỉ sợ lập tức sẽ gặp đem mình đuổi ra khỏi cửa, từ đó đoạn tuvệt tình thầy trò!
Bất quá này cũng không làm khó được Liễu Tuấn. Dù Khương lão tiên sinh tiếc mực như vàng, nhưng thư pháp cũng là phải trải qua "Giao dịch phẩm" của thành phố, vậy thì luôn có biện pháp. Cho nên gọi Bân Đại Hải ra mặt thao tác, quanh co lòng vòng, hơi mất một phen khí lực, lấy danh nghĩa "Hiến cho công ích sự nghiệp xã hội", thuyết phục được cái đầu cứng kia của Khương lão tiên sinh, rốt cục cầu được bức tranh chữ này.
Hôm nay mắt thấy Hà Trường Chinh gặt đầu lia lịa, liền biết một phen khí lực này, cũng không có uổng phí
"Mộng Oánh, gọi điện thoại cho Hải thúc thúc của con, nói Tiểu Tuấn tới, kêu hắn buổi trưa tới dùng cơm."
Hà Trường Chinh hăng hái ngẩng cao đầu, căn dặn nói với Hà Mộng Oánh.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...