Đại hội bí thư do tỉnh ủy mở, đã mời Bạch Dương và Liễu Tuấn tham gia.
“Vinh dự” của bí thư đại biểu được mở cuộc họp này, ai cũng mặt mũi sáng sủa, vừa nhìn thấy bản báo cáo của bộ trường học liền hiểu ra ngay đây là việc tốt, nếu như hành động xác đáng thì nhất định sẽ được lợi.
Bí thư Hàn đã đi đầu, đưa bình phẩm đầu tiên, nói rằng đây là một suy nghĩ không tồi, sau đó lại lần lượt đến từng đồng chí “nói về cách nhìn của mình”.
“Tôi rất tán thành ý kiến của bí thư Hàn, đây là một việc tốt, rất tốt!”
Vi An Bang cười hì hì nói, đầu tiên là gật đầu với Hàn Giang rất lịch sự, sau đó ánh mắt rơi lên Bạch Dương và Liễu Tuấn, rất thân thiết. Thiếu gia Liễu đột nhiên cảm thấy tim đập mạnh mấy hồi, chỉ cảm thấy đằng sau ánh mắt thân thiết này, là một bí mật không thể nào biết được.
Chẳng lẽ rằng tên này sẽ nhảy ra phản đối việc này sao? Vậy thì thật là chẳng có nguyên tắc chút nào hết.
“Phương án này, điều có ý nghĩa nhất của nó nằm ở, đã mở ra một đường mới, thể hiện rõ giá trị của sinh viên thời đại mới, rất có ích với việc bồi dưỡng nhân sinh quan và thế giới quan của sinh viên. Đương nhiên, với công tác quản lí và giáo dục với những khu lạc hậu, đều có tác dụng thúc đẩy rất lớn...Tôi hoàn toàn tán thành với điều đó!”
Điều làm Liễu Tuấn bất ngờ là, việc mình lo lắng không hề xảy ra, Vi An Bang từ đầu đến cuối đều đưa ra những đánh giá rất cao về việc này, dương như còn “kích động” hơn cả bí thư Hàn nữa.
Mặc dù vậy, trong lòng Liễu Tuấn vẫn thấy thấp thỏm, quay sang liếc nhìn Bạch Dương. Bạch Dương mặt cười, rất bình tĩnh, chẳng lo lắng giống như Liễu Tuấn chút nào.
Liễu Tuấn chán nản một hồi.
Chẳng lẽ mình tự nghĩ ra sao, hay mình quá mẫn cảm?
Ở trong thể chế này, nếu lương thiện quá nhất định không được. Nhưng mẫn cảm đa nghi quá cũng chẳng phải là việc tốt. Tự lo lắng đứng vị trí thứ hai. Nếu như nói ra những lời không suy nghĩ kĩ có lẽ dẫn đến những mâu thuẫn không cần thiết.
Tiếp sau đó là mấy vị phó bí thư và kỉ kiểm viên Lâm Minh Nghĩa đều phát biểu ý kiến của mình. Đối phương đều rất tán thành. Mọi người đều nhìn Bạch Dương và Liễu Tuấn với ánh mắt rất ôn hòa, đầy sự ủng hộ.
Hai hậu bối này, đúng là lắm tài.
Đặc biệt là Liễu Tuấn. Hàn bí thư thì cảm thấy áp lực công việc nặng nều phải nghỉ làm để suy xét, nhưng không ngờ lại được tăng liền hai cấp, làm cho rất nhiều người rớt cả kính, và rất khâm phục tên tiểu tử này.
Mọi người không dựa vào cha và nhạc phụ đại nhân vẫn thăng quan được như thường!
Không phục là không được!
Giờ đây lại làm ra được một bản báo cáo đầy sức thuyết phục thế này.
“Vậy được, mọi người đã thống nhất ý kiến như vậy rồi, thì bài báo cáo này sẽ được lấy danh nghĩa của ủy để đưa lên tỉnh ủy phê thẩm!”
Hàn Giang mỉm cười vỗ bàn.
“Bí thư Hàn, với phương án này, hầu như tôi đều nhất trí, chỉ có một vấn đề nhỏ, tôi nghĩ nên đưa ra đây để mọi người cùng tham khảo...”
Vi An Bang đội nhiên cười hì hì mở miệng.
Hàn Giang hơi không vui, vừa nãy sao ông không nói? Chẳng ra thể thống gì cả!
Có điều Hàn Giang vẫn cố gắng kìm chế nỗi giận, gật đầu với Vi An Bang, chỉ là nụ cười trên khuôn mặt ông ta hơi miễn cưỡng.
“Bí thu Hàn, các vị đồng chí đều cảm thấy rằng, phương án này nếu được thông qua tỉnh ủy phê chuẩn thì sẽ là một công tình lớn liên quan đến toàn tỉnh, để biểu hiện sự xem trọng đối với công trình này đồng thời để tìm được một phương án tốt, tôi nhận thấy rằng cần phải thành lập một cơ cấu chuyên môn để lãnh đạo việc này. Tốt nhất là có thể có một người lãnh đạo chủ yếu đích thân đến để làm việc.”
Sắc mặt của Trì Hiểu Ba bắt đầu sầm xuống.
Liễu Tuấn đã bàng hoàng bừng tỉnh.
Xem ra trực giác của anh ta không hề quá mẫn cảm, “quỷ kế” của Vi An Bang vẫn đang chờ đợi ở phía trước!
Hàn Giang trầm tư hồi lâu, rồi chầm chậm gật đầu, nói: “Những đồng chí khác đều lên tiếng xem.”
Ông ấy tất nhiên không hiểu được dụng tâm của Vi An Bang khi nói về vấn đề này, nhưng lại cảm thấy rằng đề nghị này của Vi An Bang cũng rất có lí. Tất nhiên, đây là một công trình lớn liên quan đến toàn tỉnh, chỉ do bộ trường học phụ trách dường như không đủ xem trọng nó.
Quan trường trong nước, rất để ý đến “lãnh đạo”, vì nếu không làm vậy thì không thể hiện được sự xem trọng của mình với lãnh đạo.
“Tôi cảm thấy rằng không cần thiết phải lập ra một cơ cấu riêng nữa, trung ương cũng đang làm đơn giản cơ cấu mà. Bộ trường học vốn đã là nơi chủ trì công tác giáo dục tư tưởng học đường cho học sinh sinh viên, việc này để cho bộ trường học quản là vô cùng hợp lí. Cần phải tin tưởng vào năng lực của những cán bộ trẻ mà.”
Trì Hiểu Ba đề ra ý kiến phản đối.
Bộ trường học là một bộ phận do bà ta quản, tất nhiên là không đồng ý để “công lao” này rớt lên đầu người khác rồi.
“hà hà, bí thư Trì Hiểu Ba hiểu nhầm ý tôi rồi...Tôi không phải là không tin tưởng năng lực của đồng chí trẻ, mà tôi thấy rằng trong ủy cần phải có thái độ tương ứng, tỏ rõ sự xem trọng của chúng ta với công trình này!”
Vi An Bang cười nói.
“Tôi đề nghị trong ủy nên thành lập một tổ lãnh đạo, do bí thư Hàn đích thân đảm nhận tổ trưởng của tổ lãnh đạo đó, ở dưới thành lập các phòng ban chuyên môn phụ trách điều hòa. Trung ương đang làm đơn giản cơ cấu là điều đúng, nhưng đó là đối với những cơ cấu tạm thời mà thôi. Còn phòng ban này không phải là một cơ cấu rỗng không làm việc mà....Hơn nữa, nhân viên của phòng ban vẫn do trong ủy điều tiết, không tăng thêm số người ,thì là thay đổi phân công công việc nội bộ, điều này phù hợp với chính sách đơn giản hóa cơ cấu của trung ương, bí thư Hiểu Ba, cô thấy thế nào?”
Nói đến việc lí luận, Trì Hiểu Ba vẫn không phải là đối thủ của Vi An Bang, nên ngay lập tức không nói được lời nào nữa.
“Tôi tán thành ý kiến của bí thư An Bang, trong ủy nên xem trọng vấn đề này.”
Lâm Minh Nghĩa kịp thời đứng ra, ủng hộ Vi An Bang.
Ánh mắt của Hàn Giang nhìn vào mặt của hai vị phó bí thư.
Hai vị đó vốn không tham dự vào sự tranh đấu giữa Vi An Bang và Trì Hiểu Ba, thế là bỏ phiếu trống, đẩy quả bóng về phía Hàn Giang.
Bí thư Hàn Giang không nói gì cả, đột nhiên nhìn về phía Bạch Dương và Liễu Tuấn.
“Đồng chí Bạch Dương, đồng chí Liễu Tuấn, phương án này là do bộ trường học đề ra, hai người có ý kiến gì về nó?”
Bạch Dương đã không vui từ lâu rồi, chỉ là cuộc họp bí thư này, cô ấy chỉ là người dự mà thôi, không có quyền phát ngôn. Thấy Hàn Giang hỏi, đương nhiên chẳng khách khí gì, nói: “Việc ủy xem trọng vấn đề này, tôi rất lấy làm vui. Tôi thấy rằng trong ủy muốn thành lập một tổ lãnh đạo chuyên môn là việc hoàn toàn đúng đắn. Còn về việc phòng ban chuyên môn thì tôi nghĩ không cần thiết nữa. Bộ trường học hoàn toàn có thể đảm nhận trách nhiệm đó.”
“Ha ha, đồng chí Bạch Dương, mặc dù như vậy hơi lằng nhằng, nhưng vẫn có câu ‘trăm hay không bằng tay quen’ mà, sức lực của mỗi người đều là có hạn cả.”
Hàn Giang mỉm cười nói.
Xem ra Hàn Giang cũng không muốn “công lao” này để một mình bộ trường học “độc chiếm”.
Bạch Dương vẫn muốn nói nữa, nhưng ở dưới bàn, Liễu Tuấn đã ngầm đập đập vào tay cô ấy, giơ ngón tay trỏ lên lắc mấy lần.
Bạch Dương ngay lập tức không nói gì nữa.
“Đồng chí Liễu Tuấn, ý kiến của anh thì sao?”
Hàn Giang hỏi.
“Tôi không có ý kiến gì cả, hoàn toàn phục tùng quyết định của lãnh đạo ủy.”
Thiếu gia Liễu cười hì hì, liếc sang Vi An Bang.
Vi An Bang cũng đột nhiên giật này mình, lờ mờ cảm thấy rằng ánh mắt của tiểu tử này có hàm ý rằng bốn bên bình ổn, không đánh nhau nữa.
“Vậy được, tôi đồng ý với bí thư An Bang và sẽ viết ý kiến đó vào trong báo cáo này, tổ lãnh đạo sẽ do tôi, bí thư An Bang và bí thư Hiểu Ba đảm nhận, sau đây sẽ thành lập phòng ban chuyên môn...”
Vi An Bang liền mỉm cười.
Trì Hiểu Ba và Bạch Dương nét mặt đều rất khó coi.
Sau khi họp xong, Bạch Dương về đến phòng làm việc, bực mình vất quyển sổ sang một bên, nhìn chằm chằm vào Liễu Tuấn, “hừng hực” nói: “Sao lại không cho tôi nói?”
“Chị muốn nói gì?”
Liễu Tuấn chẳng tức chút nào, mỉm cười nói.
Bạch Dương ngay lập tức im bặt!
“Có phải chị cảm thấy rằng, kháng chiến thắng lợi rồi, có người muốn từ núi Nga Mi xuống hái đào rồi?”
Liễu Tuấn vẫn cười hì hì đưa cho Bạch Dương một cốc trà.
“Chẳng phải sao?”
Bạch Dương tức giận nói: “Hừ hừ, tay cũng nhanh quá rồi đấy?”
Liễu Tuấn đứng dậy đưa cốc trà vào trong đôi bàn tay nhỏ nhắn của cô ấy, trên mặt vẫn là nụ cười rất bình tĩnh chẳng để ý đến.
“Nếu như đào đã chín thì cũng chẳng trách ông ta tay dài. Nhưng trái đào này chẳng phải vẫn chưa chín hay sao? Vẫn còn xanh lè lè ra đấy cơ!”
“Đào vẫn chưa chín?”
Bạch Dương không hiểu.
“Được rồi được rồi, đừng tức giận nữa, cũng phải tan ca rồi, đi ăn cơm thôi!”
Liễu Tuấn cười nói.
Mỗi lần tên này lộ ra thần tình như vậy, nhất định là sẽ có cách, sự tức giận của cô đột nhiên bay đi đâu mất.
Nhưng câu tiếp theo của Liễu Tuấn ngay lập tức làm cô ấy tức sôi sùng sục.
Liễu Tuấn nói: “Bình thường chị thông minh như vậy, mà hóa ra chẳng như vậy. Đồng chí Bạch Dương, IQ của bà đúng là tỉ lệ nghịch với sắc đẹp!”
......
Đào thật sự vẫn chưa chín.
Việc lớn thế này, đề cập đến cả tín dụng của cán bộ, cách phân lương, còn một đống tiền trợ cấp nữa, nên đoàn tỉnh ủy có thể không đứng ra làm chủ được, cần phải có thường ủy tỉnh ủy đứng ra.
Báo cáo của đoàn tỉnh ủy, đặt lên trước mặt Nghiêm Ngọc Thành. Theo phân công của tỉnh ủy, Nghiêm Ngọc Thành cũng kiêm công tác quản lí đoàn tỉnh ủy.
“Tiểu tử, là cậu viết bài này phải không?”
Nghiem Ngọc Thành giở tập báo cáo của đoàn tỉnh ủy, cười hỏi.
“Đại nhân bí thư, viết cũng được đấy phải không?”
Liễu Tuấn cười hì hì đưa cho Nghiêm Ngọc Thành một điếu Đại Trung Hoa, thần thái rất đắc ý.
Nghiêm Ngọc Thành chẳng khách khí nhận lấy điếu thuốc, Liễu Tuấn lại châm cho nhạc phụ đại nhân, chỉ nghe thấy Nghiêm đại bí thư nói: “Học chuyên ngành cổ văn đến năm năm, còn thạc sĩ gì gĩ nữa chứ, nếu như một bản báo cáo mà cũng không viết xong, thì chẳng bằng ở nhà cày ruộng cho rồi!”
Thiếu gia Liễu suýt nữa thì ngất!
Nghĩ rằng không ngờ câu nói vừa rồi mình trêu Bạch Dương ngay lập tức đã bị báo lại rồi.
“Hì hì, dù là có về Liễu Gia Sơn, cũng chẳng còn ruộng đâu mà cày nữa, có làm thì cũng chỉ làm công nhân được mà thôi!”
Có việc cần nhờ người ta, Liễu thiếu gia chỉ đành khép cái tôi của mình vào một chút, cười hì hì nói với nhạc phụ đại nhân.
Nghiêm Ngọc Thành rất thông minh, kinh nghiệm quan trường dày dặn đã bao năm, cười hì hì đáp: “Có phải là trong lòng ấm ức gì không, cảm thấy rằng cây đào mình trồng giờ lại bị người ta hái mất nên không vui à?”
Điếu thuốc ở trên miệng thiếu gia Liễu suýt nữa thì rơi xuống, trợn trừng đôi mắt, nhìn thẳng vào Nghiêm Ngọc Thành, không nói được lời nào.
Mình cười Bạch Dương là “không có não”, không ngờ trên đời lại còn có người thông minh tuyệt đỉnh như vậy! Có điều chỉ xem báo cáo một lần mà có thể nói rành rọt được những điều thiếu gia Liễu nghĩ, đúng là phá lệ.
Con mắt nhìn như vậy, thiếu gia Liễu đúng là không phục không được!
“Bác Nghiêm, có dọa người ta cũng đừng thế chứ!”
Một lúc lâu sau, thiếu gia Liễu hồi lại, người nhũn ra.
Nghiêm Ngọc Thành thấy vẻ mặt cuối cùng của tiểu tử này, rất đắc ý.
“Tiểu tử, nói cho cậu biết, công lao này cậu đừng tranh nữa!”
“Tại hạ xin nghe chỉ đạo của bí thư đại nhân!”
Liễu Tuấn thành tâm nói.
“Quá cứng thì sẽ gãy, mềm rắn nắn buông, đạo lí này không cần ta phải dạy lại cậu nữa chứ?”
Liễu Tuấn cười hì hì nói: “Cháu có cần công lao này hay không cũng chẳng sao mà, chỉ là thể diện của bác Bạch, bác phải cho thôi!”
Vẻ mặt của Nghiêm Ngọc Thành ngay lập tức ngưng đọng lại.
Ngay lập tức lại đến lúc điều động nhân sự rồi.
Mấy năm gần đây sự va chạm giữa tư tưởng cấp cao ngày càng mạnh mẽ, có lẽ không lâu nữa, người đứng đầu sẽ dựa vào trí tuệ chính trị và ma lực chính trị cực lớn kết thúc cuộc tranh luận này, để sắp xếp nhân sự.
Đang phong phanh có tin đồn rằng Bạch Kiến Minh có thể tiến thêm bước nữa, trở thành người nắm quyền trong bộ tổ chức trung ương. Còn Chu tiên sinh dựa vào xúc giác chính trị nhạy bén, sẽ đảm nhận chức vụ quan trọng trong bộ tuyên truyền trung ương.
Là người của phái mạnh mẽ trong đám cán bộ cấp tỉnh, Nghiêm Ngọc Thành rất có hi vọng trở thành một nhân vật đại diện.
Lúc mẫn cảm thế này, đúng là phải để ý đến vấn đề thể diện của ông Bạch.
..........
“Báo cáo về hoạt động dạy học tình nguyện của sinh viên cao đẳng rất tốt nghiệp triển khai trên phạm vi toàn tỉnh” của đoàn tỉnh ủy được sự đồng ý trên cuộc họp thường ủy tỉnh ủy, Liêu Khánh Khai rất vui, đánh giá cao với phương án này. Chỉ thị triển khai hoạt động “ý nghĩa phi phàm” này trên phạm vi toàn tỉnh, cụ thể do đoàn tỉnh ủy đứng ra đảm nhiệm.
Sau cuộc họp, Liêu Khánh Khai đích thân gọi Hàn Giang đến, nghe ông ta báo cáo tường tận một lần nữa, khẳng định một cách sâu sắc rằng ông ấy nhất định phải làm tốt công việc này.
Lần này đoàn tỉnh ủy đã được rất nhiều lời khen.
Bí thư Hàn Giang vui đến độ mặt đỏ cả lên.
Nhưng Vi An Bang sầm sầm mặt ở trong phòng làm việc, nhìn chặt vào bản báo cáo của tỉnh ủy, mặt mũi nhăn nhó, nhìn thẳng vào một đoạn chỉ thị của Nghiêm Ngọc Thành trong bản báo cáo.
Nghiêm Ngọc Thành đã chỉ thị như sau: Việc này là việc vô cùng tốt, cần phải phối hợp toàn lực để thực hiện. Đoàn tỉnh ủy thành lập một tổ lãnh đạo chuyên môn là việc cần thiết. Theo tinh thần chỉ thị nhân viên và đơn giản hóa cơ cấu của trung ương, cụ thể không cần phải bố trí quá nhiều, phòng làm việc của tổ lãnh đạo có thể để bộ trường học đảm nhiệm, hai tấm bia một người ngựa là được rồi!
Lại, đồng chí Dịch Hàn cống hiến cho công tác giáo dục, không tẹp nhẹp với mấy người cán bộ trẻ, tinh thần rất tốt, nên là một điển hình, rồi tuyên truyền thêm, trở thành tấm gương học tập sáng cho các sinh viên tốt nghiệp cao đẳng trong toàn tỉnh.
Với chỉ thị rõ ràng này của người đứng thứ ba trong tỉnh ủy, toàn ủy dám không chấp hành theo hay sao?
Hì hì, xem ra có lúc tay dài cũng chẳng bằng tay khéo rồi!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...