Khi xe sắp tới quảng trường Mười Một thì lại có mấy người chen lên xe, trong xe càng thêm chật chội.
Đột nhiên cách đó không xa có một cô gái hét lên.
"Ví tiền của tôi, ví tiền của tôi mất rồi... trên xe có móc túi..."
Sắc mặt của Liễu Tấn Tài lập tức trầm xuống.
Hai cán sự bảo vệ vẫn đứng vững vàng ở bên cạnh Liễu Tấn Tài, chỉ cảnh giác nhìn xung quanh. Nhiệm vụ của bọn họ là bảo vệ sự an toàn của bí thư thành ủy, chứ không phải là quản án kiện trị an.
Đoàn Thiệu Văn là phó thị trưởng quản lý giao thông, trị an xã hội cũng không phải là phạm vi mà hắn quản lý. Nhưng loại chuyện này đã bị bí thư thành ủy bắt gặp, không thể không ra mặt được. Huống chi đây là vụ án xảy ra trên xe công cộng, ít nhiều cũng có một chút quan hệ với hắn, cho nên liền đánh mắt ra hiệu với Phàn Chính Cương.
Phàn Chính Cương hiểu ý, cao giọng hô lên với lái xe: "Đồng chí lái xe, trên xe có móc túi, đỗ xe vào đồn công an gần nhất đi!"
Người lái xe không thèm để ý, cứ lái thẳng về phía trước. Phàn Chính Cường nổi giận, quát: "Tôi bảo đỗ xe ở đồn công an gần nhất, anh có nghe thấy không?"
"Anh là ai? Cóc ngáp vặt... khẩu khí lớn nhỉ!"
Lái xe vẫn không hé răng, là người bán vé nói.
"Anh... anh có ý gì hả?"
Phàn Chính Cương lập tức đỏ mặt.
Kể ra, ông ta là đại thượng ti cai quản người lái xe và người bán vé này, chỉ có điều người ta không nhận ra "tôn phạm" của Phàn cục trưởng mà thôi.
"Ý gì hả? Thế còn chưa rõ ràng à, trên xe móc túi nhiều lắm, mà có trên xe buýt công cộng nào mà không có móc túi đâu? Giải quyết theo cách của ông vậy thì chúng tôi chẳng cần phải lái xe buýt làm gì nữa, ngày nào cũng lái thẳng tới đồn cảnh sát cho rồi.
Người xoét vé cười mỉm mai, cảm thấy rất khinh thường trước sự "vô tri" của Phàn đại cục trưởng.
"Chúng tôi còn đang vội, tới đồn cảnh sát cái gì chứ?"
Có hành khách phụ họa.
"Đúng đúng đúng, trên xe này, móc túi nhiều như vậy, cho dù là người của cục công an xuất động hết, cả ngày ở trên xe thì cũng bắt không hết được đâu... Tốt nhanh là mau mau đi tiếp đi."
Lại có người nói.
Phàn Chính Cương bất lực, nhìn Đoàn Thiệu Văn với ánh mắt cầu viện.
Đoàn Thiệu Văn tức thầm trong lòng.
Thằng ôn mày tốt xấu gì cũng là phó trưởng thường vụ mà? Có chút chuyện nhỏ như vậy mà cũng không xử lý được à?
Đoạn Thiệu Văn hung hăng trợn mắt nhìn lại hắn.
Phàn Chính Cương liều mạng chen tới chỗ người bán về, rút thẻ công tác của mình ra, chuẩn bị nói rõ thân phận của mình cho cái tên thanh niên không biết trời cao đất dày là gì này.
"Chính là anh, vừa rồi chính là anh chen tới cạnh tôi... trả ví của tôi lại đây..."
Cô gái đó lại hét lên rồi giữ một người thanh niên trông rất thanh tú lại.
"Ê, đừng có nói linh tinh nhé? Ai trộm ví của cô hả?"
Người đó cũng hét lên, nhưng có chút biến sắc.
"Lái xe, lái xe tới đồn công an đi, tôi bắt được tên móc túi rồi.
Cô gái hét lên.
Tên thanh niên cuống quá, đột nhiên rút một con dao thái hoa quả ra, uy hiếp cô gái: "Còn hét lên nữa là tao làm thịt mẹ mày luôn đó!"
Cô gái bị dọa cho sợ ngất, vội vàng buông ta không dám nói tiếng nào nữa.
Người trên xe cũng lập tức câm như hết.
"Dừng xe!"
Tên móc túi đắc ý gào lên.
Liễu Tấn Tài trong mắt như sắp phun ra lửa, nhìn cán bộ bảo vệ ở bên cạnh mình, ra lệnh: "Bắt hắn lại!"
"Vâng!"
Cán sự bảo vệ đáp ứng khẽ một tiếng, nhanh chóng tách đám người ra rồi bước về phía tên móc túi.
"Két" một tiếng, xe buýt đột nhiên phanh gấp, tất cả mọi người đều thân bất do kỷ ngã về phía trước. Nói thì chậm như thực tế thì nhanh, cán sự bảo vệ lao vút tới, trước tiên đánh rơi con dao của tên móc túi, sau đó thì đè nghiến hắn lên sàn xe.
Phàn Chính Cường cũng chẳng thèm công khai thân phận nữa, vội vàng chạy lên giúp đỡ, hai người ấn chặt tên móc túi.
Cán sự bảo vệ đưa một tay ra rút giấy chứng nhận rồi giơ lên trước mặt người bán vé, thấp giọng ra lệnh: "Là người của ban bảo vệ thành ủy đây? Lập tức lái xe tới đồn công an!"
Nhân viên bán vé lập tức mặt trắng bệch, ngây ra một lúc mới hồi thần, run giọng nói: "Phía trước, phía trước không xa chính là đồn công an của quảng trường Mười Một..."
"Mau, mau tới đó”
"Ê ê, Lâm sư phụ, lái xe tới đồn công an quản trường Mười Một đi.”
Trong xe, đột nhiên vang lên một tràng tiếng vỗ tay.
Xe rất nhanh được lái tới đồn công an quảng trường Mười Một, xe vừa mở cửa, cán sự bảo vệ và Phàn Chính Cương áp tải tên móc túi xuống xe, cô gái bị rạch túi cũng xuống theo.
Đoàn Thiệu Văn nhìn Liễu Tấn Tài, nói khẽ: "Liễu bí thư, những gì ngài muốn thấy ngày hôm nay phải chăng đến đây là dừng, tôi là vì sự an toàn của ngài thôi... Chúng tôi nhất định sẽ nhanh chóng tìm ra phương án giải quyết vấn đề này..."
Liễu Tấn Tài nghĩ một chút rồi gật đầu, nói: "Vậy thì xuống xe đi, mời các đồng chí của cục công an tới đây một chuyến rồi cùng nhau nghiên cứu."
"Được, được..."
Đoàn Thiếu Thanh như trút được gánh nặng, lập tức đi trước mở đường, dẫn Liễu Tấn Tài xuống xe.
Mọi người tự giác tránh sang một bên, hiếu kỳ nhìn nhóm người này. Mặc dù thì Đoàn Thiếu Thanh cũng hạ giọng rất thấp, nhưng vẫn có không ít người nghe thấy cách xưng hô của hắn với Liễu Tấn Tài."
Chẳng lẽ người đàn ông không bắt mắt này chính là bí thư gì đó của thành phố ư?
Bí thư tự mình ngồi xe buýt?
Ái chà, đúng là một tin mới!
Ở đằng xa, bốn chiếc xe con chậm rãi đi tới.
Thấy Liễu Tấn Tài bước xuống, cán sự bảo vệ hành lễ với ông ta, nói: "Xin thủ trưởng ra chỉ thị!"
Hắn đương nhiên biết người mà mình bảo vệ là bí thư thành ủy tân nhiệm, nhưng trên phố tình hình phức tạp, cho nên chỉ hàm hồ gọi một tiếng "thủ trưởng".
Liễu Tấn Tài trầm ổn ra mệnh lệnh: "Vào đồn công an rồi nói."
"Vâng!"
Vào đồn công an rồi, bên trong cũng vô cùng yên tĩnh, các đồng chí cảnh sát trong văn phòng đều nhàn rỗi ngồi uống trà, đọc báo. Còn có một vị đang cắm đầu ăn mì, húp xì xụp, ăn rất sung sướng.
Liễu Tấn Tài nhìn đồng hồ, chín giờ rồi, không biết vị này đang ăn sáng hay là ăn trưa?
Nhóm người của Liễu Tấn Tài đi thẳng vào phòng làm việc của sở trưởng, Lô sở trưởng đang đọc báo, thấy có người vào cửa, ngạc nhiên ngẩng đầu dậy, hỏi với giọng hách dịch: "Có chuyện gì?"
"Chúng tôi vừa bắt được một tên móc túi trên xe buýt số hai!"
Cán sự bảo vệ nói.
"Móc túi ư? Tới phòng trị an ở bên cạnh!"
Lô sở trưởng xua tay, lại tiếp tục cúi đầu đọc báo.
"Ông là Sở trưởng ư? Mau gọi điện thoại bảo lãnh đạo của cục các ông lập tức tới đây!"
Đoàn Thiếu Văn bước lên một bước, nghiêm giọng nói.
Vừa rồi Liễu bí thư đã ra chỉ thị rõ ràng, muốn gọi đồng chí lãnh đạo của thị cục tới cùng nhau thương lượng một chút, ý tử là mở một cuộc họp ở ngay đây.
"Ông là?"
Lô sở trưởng cũng cơ cảnh, thấy vị này khí độ bất phàm, lời nói càng không tầm thường, liền không dám coi thường, vội vàng đứng dậy.
"Tôi là Đoàn Thiếu Văn của thị chính phủ!"
"Ái chà... Đoàn thị trưởng... ngọn gió nào thổi ông tới đây vậy..."
Lô sở trưởng cơ hồ là từ sau bàn làm việc lao ra, muốn bắt tay với Đoàn Thiếu Văn.
Tuy Đoàn Thiếu Văn không được phân quản lý hệ thống công an, nhưng dẫu sao cũng đường đường là một phó thị trưởng, một trưởng đồn công an nho nhỏ như hắn không dám tiếp đón chậm trễ.
"Vị này là Liễu bí thư thành ủy!"
Có Liễu Tấn Tài ở đây, Đoàn Thiếu Văn không dám tự cho mình là lãnh đạo, liền vội vàng giới thiệu Liễu Tấn Tài.
"Liễu bí thư... thành ủy?"
Lô sở trưởng lập tức đần thối mặt, ngây ngốc nhìn trằm trằm vào Liễu Tấn Tài.
Liễu Tấn Tài "hừ" một tiếng.
Ông ta vốn rất phản đối ra vẻ lãnh đạo ở trước mặt cán bộ cấp dưới, nhưng thái đội vừa rồi của vị Lô sở tưởng này khiến Liễu Tấn Tài rất không vui, hơn nữa, chuyến ngồi chen chúc trên xe buýt ngày hôm nay càng khiến ông ta đầy một bụng lửa giận, tất nhiên là không có được sắc mặt tốt lành gì cho cam.
Mắt thấy sắc mặt của Liễu bí thư rất bất thiện, Lô sở trưởng nào dám bước lên bắt tay, vội vàng bưng ghế của mình tới, lấy tay áo lau sạch rồi mời: "Liễu bí thư, mời ngài ngồi..."
Liễu Tấn Tài xua xua tay, ngồi xuống ghế tiếp khách, nói với Đoàn Thiệu Văn: "Đồng chí Thiệu Văn, mời ngồi!"
"Vâng..."
Đoàn Thiệu Văn ngồi xuống, trừng mắt lườm Lô sở trưởng, nói: "Mau đi gọi điện thoại đi!"
"Vâng vâng..."
Lô sở trưởng trở về bàn làm việc, chân tay lống cuống bắt đầu gọi điện thoại.
Đoàn Thiệu Văn lại nhìn Phàn Chính Cương, nói: "Lão Phàn, ông tới những văn phòng khác, gọi điện thoại cho Thịnh Khai Hoài, xem xem ông ta đã đi làm chưa? Bảo ông ta mau tới đây!"
"Vâng, vâng..."
Thịnh Khai Hoài tới sớm hơn Hách Vĩ Hiến một bước.
Phàn Chính Cương gọi điện thoại tới cục, nhân viên văn phòng nói với hắn rằng Thịnh cục trưởng hơn tám giờ đã tới cục, nghe nói là bí thư thành ủy triệu kiến, mà mình không ngờ lại "cúp cua", lập tức sợ đến nỗi mặt trắng bệch, đầu đầy mồ hôi, khi quay người chạy ra thì ngay cả đầu ngón chân cũng suýt nữa thì gãy.
Thịnh Khai Hoài kỳ thực vừa chạy thấy trụ sợ lớn của thành ủy thì từ đằng xa đã thấy mấy người bọn Liễu bí thư đi bộ ra cửa, Phàn Chính Cương thì lẽo đẽo theo sau. Thịnh Khai Hoài hận đến ngứa răng, nhưng lại không dám đuổi theo, dứt khoát làm con rùa đen rụt cổ.
Ai mà biết được tính khí của Liễu bí thư như thế nào?
Nếu nổi trận lôi đình ở trước mặt mọi người, há chẳng phải là xấu mặt sao.
Nhưng Thịnh Khai Hoài vẫn là chạy ra xa, gọi lái xe đi theo sau không xa cũng không gần. Mắt thấy Liễu bí thư và Đoàn thị trưởng chen lên xe buýt, Thịnh Khai Hoài càng toát mồ hôi.
Liễu bí thư là muốn lấy cục giao thông ra khai đao!
Không ngờ phát gõ đầu tiên của Liễu bí thư sau khi thượng nhiệm lại hạ xuống nhanh như vậy, hơn nữa còn gõ xuống đúng đầu cục giao thông.
Mình sao lại xui xẻo như vậy chứ?
Tối qua ngồi với mấy người bạn, uống nhiều hơn mấy chén, lại hơi quá sức trên người cô em đó, kết qua là ngủ quên. Ai ngờ lại đúng hôm Liễu bí thư này triệu kiến.
Thịnh Khai Hoài ai oán không thôi.
Đợi khi đoàn người của Liễu bí thư tiến vào đồn công an của quảng trưởng, Thịnh Khai Hoài giật nảy mình, không biết đã xảy ra chuyện gì, vội vàng móc điện thoại gọi tới tổng công ty giao thông công cộng để hỏi tình huống, biết được là trên xe bắt được một tên móc túi cầm dao. Thịnh Khai Hoài suýt nữa thì ngất xỉu.
Thịnh Khai Hoài vốn định đợi đoàn người của Liễu bí thư sau khi ngồi xe buýt quay về, sẽ làm một cái giấy chứng nhận của của bệnh viện để mang tới, biết rõ là cái chứng nhận này trên cơ bản là không có tác dụng gì, nhưng chung quy có vẫn hơn không. Dẫu sao thì cũng không thể thừa nhận là mình trút hơi nhiều nước đái ngựa cho nên tới muộn được.
Chuyện đã tới nước này, thôi thì mau mau tới đồn công an thừa nhận sai lầm đi. Thịnh Khai Hoài biết nếu còn không ra mặt, cái mũ ô sa trên đầu mình nhất định là không giữ được nữa.
Bị ăn mắng một trận còn hơn là mất chức.
Thế là Thịnh cục trưởng đầu đầm đìa mồ hôi chạy tới văn phòng của sở trưởng sở công an quảng trường.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...