Phi Phi lại nhìn sang Liễu Tuấn.
Gặp phải loại chuyện này, chỉ cần là có Liễu Tuấn ở đây, Nghiêm đại tiểu thư không quen đưa ra quyết định.
Thế cũng tốt, con gái không phí đầu óc suy nghĩ mấy chuyện vớ vẩn này mới có thể giữ được vẻ trẻ trung xinh đẹp.
Liễu Tuấn xua tay nói: "Thôi bỏ đi."
Lô sở trưởng như được đại xá, thở phào một hơi, vội vàng kéo tay áo của Hách Xuân Quang.
"Cám ơn, cám ơn..."
Xuân Quang cơ hồ là cong lưng tới 90 độ, luôn miệng cảm ơn.
"Ài, cậu qua đây..."
Liễu Tuấn vẫy vẫy tay với Chấn Hưng.
Chấn Hưng sớm đã sợ đến bủn rủn chân tay, nghe thấy vậy thì càng biến sắc, sợ hãi rụt rè không dám lại gần.
"Cổ tay của cậu trật khớp rồi, tôi nắn lại cho cậu thôi!"
Liễu Tuấn cười nói.
Đối với dạng lâu la này, hắn cũng không muốn so đo tính toán làm gì.
Chấn Hưng sao có thể tin rằng hắn lại hảo tâm như vậy? Nhìn Hách Xuân Quang với ánh mắt van cầu, hi vọng đại ca "cứu" mình. Xuân Quang lúc này e sợ lại chọc giận hai vị sát thần này, nào còn đặt sống chết của hắn vào trong lòng, liền đánh mắt ra hiệu với hắn, đuổi hắn đi cho mau.
Cho dù Liễu Tuấn có tát cho hắn thêm hai phát thì cũng là sau khi giơ mặt trái ra cho người ta đánh thì lại giơ tiếp mặt phải lên.
Liễu Tuấn lắc lắc đầu bước tới nắm lấy tay Chấn Hưng.
Chấn Hưng sợ đến nỗi cả người run lẩy bẩy, suýt chút nữa thì lại ngã vật ra đất.
Cổ tay Liễu Tuấn rung lên, "rắc" một tiếng, cổ tay bị trật khớp của Chấn Hưng được nối trở lại.
Từ nhỏ đã học tập cầm nã và một số thủ pháp điệu trị vết thương, đến giờ cũng luyện cực kỳ thành thục rồi.
Chấn Hưng trước tiên rống lên một tiếng, sau đó thì hoạt động cổ tay, mặt lộ ra vẻ vui mừng, vội vàng cảm ơn Liễu Tuấn.
"Lô sở trưởng, làm phiền các đồng chí cảnh sát được phái đi rồi. Ví tiền của đồng chí Hách Xuân Quang, có thể là bị móc trộm rồi, các anh nên giúp anh ta tìm lại.
Liễu Tuấn cười nói.
Phải nói rằng tên móc túi này cũng thật là không có mắt, trộm ví không ngờ lại trộm của con trai cục trưởng thị cục, nếu không phải là gây án rồi chạy trốn thì theo lý rất nhanh sẽ tra ra xuất thân của hắn.
Có điều lúc này cho dù là tra ra người thì e rằng cũng khó mà trả lại ví được cho Hách thiếu gia.
Tại vì cái ví tiền này hiện tại chắc chắn là đã rơi vào tay Từ Văn Hòa rồi.
"Nhất định, nhất định rồi, không phiền, không phiền..."
Lô sở trưởng gật đầu cúi người nói.
Mặc dù bọn họ không ai tra ra được thân phận của Liễu Tuấn, nhưng có thể làm bạn gái của thiên kim tiểu thư của phó bí thư tỉnh ủy, lai lịch há có thể là tầm thường, chỉ sợ cũng là con cháu của quan cao nào đó.
Tất nhiên, tại vì đây là thành phố Đại Ninh, nếu là ở quan trường thành phố Bảo Châu, ngươi biết thân phận của Phi Phi thì ắt sẽ biết được lai lịch của Liễu Tuấn. Có ai mà không biết được rằng con trai của Liễu thư ký là con rể tương lai của Nghiêm thư ký chứ?
Liễu Tuấn trả xong khoản tiền mua quần áo, liền dẫn Phi Phi ra khỏi cửa.
Vừa rẽ qua một hành lang, có người đi xẹt qua Liễu Tuấn, lập tức một cái ví liền lọt vào túi của Liễu Tuấn.
Mắt thấy bóng lưng của Liễu Tuấn và Phi Phi biến mất ở ngã rẻ, Hách Xuân Quang mới quệt mồ hôi, lẩm bẩm: "Hôm nay con mẹ nó thật là xui xẻo quá đi."
Lô sở trưởng thấy vậy liền nuốt nước bọt, nói: "Hách thiếu, chuyện này cần nói với cục..."
Xuân Quang giống như là bị lửa đốt mông, cơ hồ là nhảy cẫng lên.
"Nói cho cha tôi biết ư? Thế thì chẳng khác nào tôi đi tìm chết!"
Lô sở trưởng giở khóc giở cười thầm lắc đầu.
Đây đúng là một tên hoàn khố chẳng hiểu cái rắm gì cả!
Chuyện này nếu không nói cho cha cậu biết, đợi khi cha cậu biết được mới thật là chết rất khó coi!
Hách Xuân Quang đã không dám, vậy thì Lô sở trưởng cũng chỉ đành đi làm thay. Nếu không ngày tháng sau này khó tránh khỏi liên lụy.
...
"A, tiểu bảo bảo tới rồi..."
Đi dạo được môt lúc, Phi Phi thắng lợi trở về, hai tay trống không đi ở đằng trước, theo sau là một tên cu li trường thân ngọc lập, túi lớn túi nhỏ cầm trên tay, khi nhìn tử thế lại, khó nhận ra được tên cu li này lại chính là Liễu Tuấn tiên sinh, đường đường là thạc sĩ nghiên cứu sinh của đại học Nam Hoa hệ Trung văn.
Phi Phi vừa vào cửa liền thấy Nghiêm Minh và Liễu Diệp, còn cả Giải Anh đang tươi cười ôm tiểu bảo bảo ở trong lòng.
Cuối tháng hai, Liễu Diệp thuận lợi sinh hạ một bé trai, hai nhà Nghiêm Liễu đều vui đến nỗi cười híp cả mắt.
Tiểu bảo bảo tên là Nghiêm Hạo.
Liễu Tuấn được làm cậu, vui vẻ vô cùng, nhưng cũng có chút hoảng hốt.
Nhớ lại ở đời trước, chị hai Liễu Diệp sinh một bé gái, hơn nữa cũng sinh sớm hơn hai năm. Ở đời này, không ngờ lại thay đổi nhiều như vậy.
Đây là lần đầu tiên tiểu bảo bảo ra khỏi cửa sau khi đầy tháng.
Phỏng chừng Liễu Diệp nghe thấy Liễu Tuấn quay về thành phố Đại Ninh, đặc biệt mang tiểu bảo bảo tới chơi.
Nói ra thì người anh em này cũng giúp đỡ hắn không ít.
Phi Phi thấy cháu trai, cao hứng vô cùng, vội vàng chạy tới bế lấy nó từ tay Giải Anh.
"Ấy ấy, hài tử này, cẩn thận một chút... bế trẻ con không phải như vậy đâu, phải đỡ lấy đầu, cổ trẻ con mềm lắm..."
Giải Anh cười mắng, không ngừng sửa tư thế bế trẻ con của con gái, lại đứng ở bên cạnh, không chịu rời xa dù chỉ giây lát. Giống như là chỉ cần rời đi là Phi Phi sẽ bế sai cháu vậy.
Cũng đúng mà thôi, bản thân Phi Phi căn bản cũng là một đứa nhỏ to xác.
Liễu Diệp liền mỉm cười, nói: "Phỉ Phỉ à, em thích trẻ con như vậy, đợi tiểu Tuấn tốt nghiệp rồi, bọn em mau mau kết hôn rồi tự sinh lấy một đứa!"
"Chị hai à..."
Phi Phi xấu hổ, mặt đỏ bừng cả lên.
Mặc dù Liễu Diệp đã là chị dâu của cô ta, nhưng cô ta quen với cách gọi từ thủa nhỏ, gọi Liễu Diệp là chị hai, trước giờ đều không gọi là chị dâu.
Cả nhà liền bật người ha hả, ngay cả Nghiêm Ngọc Thành trước giờ luôn nghiêm cẩn là Liễu Tấn Tài không hay cười cũng phải tươi cười rạng rỡ.
"Tiểu Tuấn, mau lấy quần áo em mua cho chị hai ra để chị ý xem đi, thử xem có vừa hay không..."
Phi Phi ôm chặt em bé không dám buông ra, chỉ đành quát tên cu li Liễu Tuấn tiên sinh.
"Phỉ Phỉ, ôm trẻ con không được hét to như vậy đâu, cẩn thận không lại dọa nó sợ đó..."
Giải Anh lại nhắc nhở.
"Con, con biết rồi..."
Phi Phi thẽ thọt đáp ứng một tiếng, lè lưỡi nói.
Liễu Tuấn liền lấy những đồ hôm nay mua được ra cho mọi người xem. Phi Phi là nhà thiết kế, bình thường hay lôi người trong nhà ra làm "người mẫu giả tưởng" để thiết kế quần áo, đối với số đo của quần áo cũng nắm được rõ, hoàn toàn không cần tự mình phải mặc thử.
Mắt thấy Liễu đại thiếu gia chân tay bận rộn, Nghiêm Ngọc Thành mỉm cười hài lòng.
Bất kể là thế nào, thằng nhóc này sủng áiPhi Phi như vậy, cũng giành được hào cảm của Nghiêm bí thư.
"Em nói này chị hai, chị và anh Nghiêm Minh đều chuyển tới thành phố Đại Ninh cho rồi đi."
Liễu Tuấn khó lắm mới hoàn tất việc chia phục trang, nói với Liễu Diệp đang ướm thử quần áo.
"Được đó, chị không có ý kiến. Quan trọng là phải xem ý tứ của anh Nghiêm Minh như thế nào."
Liễu Tuấn liếc Nghiêm Minh một cái.
Nghiêm Minh hiện tại là cục trưởng cục công nghiệp khu Tú thành, cũng tính là một trong những nhân vật phong vân trong phái trai trẻ.
Mọi người đều nhất loạt nhìn về phía Nghiêm Minh.
"Ừ, ba ba vừa được điều tới thành phố Đại Ninh, chúng ta chân trước theo chân sau chuyển tới đây, sợ là không tốt lắm."
Nghiêm Minh không hề luống cuống, trầm ngâm nói.
Hắn trước khi kết hôn với Liễu Diệp, gọi Tấn Tài là "chú Liễu", sau khi kết hôn, liền chuyển sang gọi là "ba ba". Có điều cũng có khác biệt với cách gọi Nghiêm Ngọc Thành. Hắn gọi Nghiêm Ngọc Thành chỉ có một chữ "ba". Trước đây không có chặt chẽ như vậy, nhưng sau khi kết hôn, cách xưng hô này trước giờ chưa từng lẫn lộn.
May mà Nghiêm Ngọc Thành và Liễu Tấn Tài đều là những nhân vật đại trí tuệ, cho nên trước giờ cũng chưa từng nghe nhầm.
Nghiêm Ngọc Thành và Liễu Tấn Tài chậm rãi gật đầu, lộ ra vẻ mặt khen ngợi.
Cũng không phải nói rằng một chút kiến thức nhỏ này của Nghiêm Minh là rất khá, mà là tỏ ý tán thưởng hắn có chủ ý của bản thân mình. Thân ở trong thể chế, có chủ kiến của mình, điểm này là rất quan trọng, tuyệt không phải một kẻ ba phải "bảo sao nghe vậy, thấy gì cũng gật" là có thể lăn lộn được trong quan trường.
Xem ra Nghiêm Minh cũng dần dần trở nên từng trải hơn rồi.
"Quyết định vậy đi, trước tiên làm ở thành phố Bảo Châu đã rồi hẵng nói."
Nghiêm Ngọc thành nói một cách dứt khoát.
...
"Này nhóc, cậu hôm nay và Phi Phi dạo chơi cả một ngày, có thu hoạch gì không?"
Sau bữa cơm, theo lệ hai đôi cha con bốn người bước vào thư phòng, Nghiêm Ngọc Thành mở miệng hỏi. Đối với kế hoạch giúp ông già hắn "cải trang vi hành" của Liễu Tuấn, ông ta cũng biết.
Liễu Tuấn mỉm cười, nói: "Thu hoạch nghiêm chỉnh được hai cái. Thứ nhất, xe công cộng thực sự là quá khó chen, so với đánh trận còn kịch liệt hơn. Thứ hai, thành phố Đại Ninh móc túi rất nhiều, ngay cả công tử của Hách cục trưởng cục công an, hôm nay cũng bị móc mấy ví."
"Vậy còn thu hoạch không nghiêm chỉnh là gì?"
Nghe nói là con trai của cục trưởng cục công an cũng bị móc ví, mọi người đều cảm thấy kinh ngạc. Một lát sau, Nghiêm Ngọc Thành tiếp tục hỏi.
Thu hoạch không nghiêm chỉnh chính là một đống y phục ở bên ngoài. Liễu Tuấn nghĩ thầm trong lòng.
Phải nói là Hách thiếu gia đúng là xa xỉ, trong ví tiền không ngờ lại có hai ba ngàn đồng. Hắn đã hứa mua quần áo cho Phi Phi, Liễu nha nội cũng không khách khí làm thay hắn.
Tất nhiên, những lời này không thể nói rõ ra được, ngay cả Phi Phi cũng không biết, cứ tưởng rằng quần áo mua hôm nay là Liễu thiếu gia trả tiền.
"Thu hoạch không nghiêm chỉnh ư, đó chính là vị công tử của Hách cục trưởng này tên là Hách Xuân Quang, là một thằng nhãi hai mươi ba hai mươi tư tuổi, làm ở cục đất đai thành phố Đại Ninh, tham gia công tác chưa được hai năm, nhưng đã lái xe Toyota nhập ngoại!"
Trong túi ngoại trừ hai ba ngàn tệ ra, còn có giấy chứng minh của Hách Xuân Quang.
Nghiêm Ngọc Thành và Liễu Tấn Tài nhìn nhau, đều hơi gật đầu.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...