Doãn Xương Huy nghiêm mặt nói với Trang Hoa Dương: “Gây sự ở khách sạn, ngang nhiên gây sự với giám đốc đại sảnh của khách sạn, cũng không phải là việc nhỏ. Chủ tịch Trang nên dạy giỗ hắn hơn nữa, không nên càng trượt càng xa.”
Trang Hoa Dương lập tức cười tươi.
Ha ha, tiểu tử này, không biết đã đủ lông đủ cánh chưa mà lại vuốt chó trước mặt ta lão Trang. Nếu không phải vì thế diện của cha ngươi, ta mà có thể nhẫn nại như vậy sao?
Đẹp lắm đấy nhỉ!
Tiểu tư ngươi thật đúng là đề cao mình quá đấy.
Tuy nhiên Trang Hoa Dương rốt cuộc là một người dày dặn kinh nghiệm, biết hôm nay mình yếu thế như thế này, nên không lộ vẻ tức giận ra mặt, kẻo làm hỏng đại sự.
“quan pháp Doãn nói đúng quá. Như này đi, sau khi quan pháp Doãn làm việc xong không biết có rảnh không, chúng ta cùng ăn một bữa, gọi tên tiểu tử không nghe lời kia đến để nghe lời dăn dạy của quan pháp Doãn, cũng để là cho nó được trưởng thành tiến bộ hơn.”
Trang Hoa Dương cười hì hì nói.
“Cơm thì khỏi đi, bảo hắn lần sau chú ý một chút là được rồi.”
Doãn Xương Huy lập tức từ chối.
Trang Hoa Dương cũng không miễn cưỡng, cười nói: “vậy được, vậy để lần sau.”
… …
“Liễu Tuấn, công ty Vĩnh Hưng có thể sẽ rút đơn kiện.”
Doãn Xương Huy nói với Liễu Tuấn trong điện thoại.
Mặc dù Liễu Tuấn đã trở về thành phố Nam Phương để đi học, Doãn Xương Huy vẫn thường thông báo tình hình vụ án này cho Liễu Tuấn. Liễu Tuấn có lẽ đoán đây là ý của Doãn Bảo Thanh. Tiểu tử ngươi đã tham gia vào, thì đừng nghĩ hoàn toàn lo hết.
Doãn Bảo Thanh và Long Thiết Quân lần lượt nhúng tay vào, đừng nhìn bề ngoài gió êm biển lặng, thực ra chính quyền tỉnh N sóng đã cuộn trào mãnh liệt.
“Rút đơn kiến thì tốt, cậu đỡ phải lao công phí sức.”
Liễu Tuấn cười nói.
“haiz, cậu nói nghe được lắm. Tôi vì vụ án này tỉm mỉ chuẩn bị hai tháng liền, bây giờ thì tốt rồi, một câu rút đơn kiện, phí bao nhiêu công sức.”
Doãn Xương Huy rất không thoải mái.
Điều này cũng có thể hiểu được, người trẻ mà, ai mà chẳng muốn thể hiện năng lực bản thân? Đặc biệt Doãn Xương Huy thực ra rất muốn khẳng định bản thân qua vụ án này. Rốt cuộc vẫn bị mang tiếng là dựa vào bố.
Nhưng trời còn muốn mưa, con gái phải đi lấy chồng, người ta muốn rút đơn kiện, quan pháp Doãn người cũng không thể ngăn được.
Liễu Tuấn cười nói: “Xương Huy, vụ án này, tôi thấy rút đơn kiện là tốt. Có thể không đắc tội với người ta, thì nên cố gắng không đắc tội với người ta, còn về thể hiện ấy mà, bây giờ đã là thẩm phán viên rồi, lại không có cơ hội thể hiện hay sao?”
Doãn Xương huy nghĩ một lát cảm thấy Liễu Tuấn nói có lý, nỗi buồn nhỏ lập tức tan biến.
Gác điện thoại, Liễu Tuấn trầm tư suy nghĩ, rồi lại nhấc điện thoại gọi cho Liễu Tấn Tài, thông báo tình hình.
Liễu Tấn Tài trong điện thoại cười một tiếng nói: “rút đơn kiện hay không cũng không vấn đề gì, bây giờ đã không là vấn đề vụ án này nữa rồi. Ngay cả tỉnh trưởng Trương cũng chú ý đến vấn đề chất lượng công trình quảng trường Thiên Mã rồi.”
Liễu Tuấn ngạc nhiên một lúc rồi cũng hiểu ra.
Kì thực đối với xây dựng quảng trường Thiên Mã,giữa Trương Quang Minh và Hồ Vi Dân cũng xảy ra mâu thuẫn. Hồ Vi Dân cho rằng đã xây dựng quảng trường Thiên Mã ở thành phố Đại Ninh, nên để thành phố Đại Ninh làm chủ. Chỉ là nói đến tiền vốn đầu tư, tthành phố đầu tư cũng không ít so với tỉnh thì dựa vào điều gì lại do tỉnh làm chủ đây?
Nhưng mà Trương Quang Minh cho rằng công trình này không chỉ là công trình chiến tích của ông ta, do ai làm chủ, thành phố Đại Ninh với chính quyền tỉnh, bất kể như thế nào cũng phải có tôn ti trật tự.
Trương Quang Minh lên nhận chức, tiếp tục duy trì nhịp điệu tương đối thấp, bận với việc sửa đường và xây dựng quảng trường, xử lý công việc xây dựng kinh tế cụ thể, thể hiên ra một “tỉnh trưởng kinh tế”. Đối với “sự việc nội bộ” của tỉnh N hình như không có hứng lắm.
Bởi vì tỉnh N ở trong lục địa, vì nguyên nhân lịch sử, thực lực ở đây rất hùng mạnh. Liêu Khánh Khai và Hồ Vi Dân ở cấp cao đều ủng hộ tích cực.
Đối với Trương Quang Minh mà nói, bản thân không muốn thế lực lớn mạnh như này lại xảy ra mâu thuẫn.
Huống hồ Liêu Khánh, Nghiêm Ngọc Thành, Liễu Tấn Tài những người này, cơ bản đều là lãnh đạo có thực lực, rất hợp với tính khí của Trương Quang Minh, phối hợp tốt, Trương Quang Minh cũng rất dễ đạt được nhiều thành tích.
Bí thư tỉnh ủy quản lý toàn bộ địa bàn và cán bộ, là một tỉnh trưởng, chủ yếu thành tích vẫn là nằm vào xây dựng kinh tế.
Nhưng mà đối với tình hình chung trước mắt trong nước mà nói, môi trường lớn xây dựng kinh tế không phải là tốt lắm, hơn nữa có xu thế càng ngày càng nghiêm trọng. Vài năm trước, một vài chính phủ của các nước đông âu có những biến đổi rất nhanh. Nhắm vào tình hình này, lãnh đạo bộ phận trong nước đề ra câu hỏi đối với một loạt vấn đề trọng đại trong cải cách mở cửa, để ra một vấn đề là “xã hội hay tư bản”. Thậm chí có người thẳng thắn đề ra trên báo là: Chúng ta đang tiến hành cải cách, là cải cách xã hội chủ nghĩa hay là cải cách tư bản chủ nghĩa?
Tháng 12 năm ấy, hội nghị toàn quốc trung ương Đảng lần thứ 7 khóa 13 triệu mở tại thủ đô, hội nghị tập trung đề ra vấn đề cải cách thể chế doanh nghiệp. Trong tinh thần đàm thoại đêm trước hội nghị trung ương toàn quốc, thủ trưởng nhắc đi nhắc lại cải cách mở rộng là chính sách căn bản mà chúng ta nhất định phải kiên trì lâu dài.
Mặc dù như vậy, đã tham gia một phần chính quyền đảng của vài thành phố quan trọng, vì quá nhấn mạnh phát triển kinh tế, coi nhẹ xây dưng chủ nghĩa xã hội nên cần phải điều chỉnh. Tỉnh nào đó một thành phố phát triển kinh tế quá nhanh, bí thư thành phố thậm chị bị điều nhận chức vụ nhàn hạ, phó chủ tịch tổng công đoàn tỉnh,mệnh lệnh khiến cho rất nhiều cán bộ lãnh đạo có tư tưởng nắm bắt kinh tế hết sức ngạc nhiên.
Nhìn lá rụng là biết thu đến.
Trương Quang Minh vị tỉnh trưởng này cũng không thể không cẩn trọng hơn.
Tình hình như thế này, là một người xuyên thời gian, trong kí ức của Liễu Tuấn ít nhiều cũng có chút ấn tượng, đối với cảnh ngộ của Trương Quang Minh hiển nhiên đủ khả năng hiểu. Quảng trưởng Thiên Mã tuy là dó chính quyện tỉnh chỉ đạo, đơn vị bao thầu chủ yếu cuối cùng lại rơi vào công ty kiến trúc Hoa Phạm. Liễu Tuấn phỏng đoán, đây cũng thay mặt thái độ của Trương Quang Minh--- hết sức cố gắng giữ mối quan hệ tốt với thế lực ở thành phố.
Chỉ cần có thể xây dựng tốt công trình là tốt rồi, dó ai bao thầu, thậm chí nói thẳng ra, ai kiếm được tiền, thì không phải là vấn đề mà Trương Quang Minh coi trọng. Một tỉnh trưởng 53 54 tuổi, tương lai rộng lớn thênh thang, quả thật, sẽ không cũng không nên vướng bận vấn đề thế này.
Chỉ là Hồ Vi Dân, nếu không có quan hệ thân thiết với Trang Hoa Dương, kì thực cũng không quá để ý đến ai nhận bao thầu.
Nhưng mà chất lượng công trình quảng trường Thiên Mã phải được đảm bảo, đây là điểm mấu chốt của Trương Quang Minh. Một công trình tốt đẹp, công trình chiến tich, nếu chất lượng có vấn đề, biến thành một công trình “bã đậu”, điều đấy không chỉ là chuyện xấu mặt, Trương Quang Minh năng lực tỉnh trưởng này sẽ bị chất vấn.
Đối với vị tỉnh trưởng vừa mới lên nắm quyền chưa vững thế này, đậy quả là một đả kích quả lớn.
So với Liêu Khánh Khai mà nói, ưu thế lớn nhất của Trương Quang Minh là tuổi tác, kém hơn Liêu Khánh Khai tầm 10 tuổi. trương Quang Minh năm ngoái điều nhận tỉnh N, trong thời gian ngắn khả năng lên chức trung ương hoặc là điều đến tỉnh khác đều không lớn. Nhưng mà qua hai năm, đợi Liêu Khánh Khai lùi về tuyến hai, lại rất có khả năng tiếp nhận chức bí thư tỉnh ủy.
Do tỉnh trưởng hay bí thư tỉnh ủy, cấp bậc tuy không biến đổi, nhưng đối với Trương Quang Minh mà nói, đây là bước tiến rất lớn. Điều này chứng tỏ cấp trên công nhận năng lức ông ta nắm trong tay. Sau này càng tiến thêm một bước, khả năng lên đến trung ương càng lớn.
Đây cũng là nguyên nhân chủ yếu Trương Quang Minh phối hợp Liêu Khánh Khai làm việc.
Không thể có mối quan hệ tốt với đồng nghiệp, là một điều kiêng kị.
Vì thế chất lượng công trình quảng trưởng Thiên Mã có khả năng có vấn đề, Trương Quang Minh chắc chắn không thể nhẫn nhịn được.
Nhưng không biết là ai để tin tức này lộ ra đến tai Trương Quang Minh.
Thân là một tỉnh trưởng, bên cạnh tất nhiên sẽ có rất nhiều thân tín, tin tức đến cũng khá nhanh. Hơn nữa Long Thiết Quân và Doãn Bảo Thanh, hai vị thường vụ tỉnh ủy này đều chú ý đến việc này, Trương Quang Minh làm sao lại không biết cơ chứ?
“Bố, nghe Doãn Xương Huy nói, chất lượng công trình quảng trường Thiên Mã chắc chắn có ván đề.”
Liễu Tuấn nói.
Liễu Tấn Tài lãnh đạm nói: “Ai gây ra thì người ấy chịu trách nhiệm.”
“Bố nói đúng.”
Liễu Tuấn tiên tục gật đầu, một lúc mới ý thức được là đang gọi điện thoại, bố chắc chắn không thể nhìn thấy động tác này, không chắc lại bật cười mất.
“Tiểu Tuấn, con bảo với bạn con, sự việc này đến đây là kết thúc thôi.”
Liễu Tấn tài nói.
“Vâng, con biết rồi ạ.”
Đối với câu nói này của bố, Liễu Tuấn tất nhiên hiểu. Đã có ba vị thưởng vụ tỉnh ủy đích thân ra mặt, trong đó lại còn có cả tỉnh trưởng Trương Quang Minh, vậy thì bất luận là cậu ta hay Doãn Xương huy, những tiểu tử bề sau này đều không cần tham gia, không lại tự gây phiền toái cho mình.
Liễu Tấn Tài đặc biệt nhắc đến “bạn của cậu ta”, từ mặt nào đó cũng thể hiện thái độ. Ít nhất việc này, lập trường của Liễu Tuấn và Doãn Bảo Thanh là một.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...