Đại sảnh khách sạn Phù Dung bỗng dưng xảy ra tranh cãi, làm ngắt dòng suy nghĩ của Liễu Tuấn.
Nghe rõ một chút, thì ra phục vụ lúc đưa thức ăn đến không cẩn thận làm rớt một ít canh vào áo của chàng thanh niên tóc dài, lại gặp phải mấy người đã uống chút rượu rồi, bèn không chịu bỏ qua.
Trận đại náo này bỗng nhiên lập tức kinh động đến giám đốc đại sảnh của khách sạn, một người phụ nữ trẻ tầm 23 24 tuổi, mặc bộ váy nghề nghiệp mà vàng nhạt, vội vã chạy đến khuyên đôi bên.
Nữ nhân viên phục vụ kia chỉ tầm 17 18 tuổi kia đang sợ đến mức mặt mất hết thần sắc, nhìn thấy cô ấy như nhìn thấy cứu tinh, vừa khóc nức nở vừa kêu: “Giám đốc Trịnh”.
Giám đốc Trịnh vỗ về nhân viên phục vụ nhỏ kia biểu thị an ủi, sau đó mới quay sang hướng thanh niên tóc dài kia xin lỗi. Người con gái này dương mặt trắng tròn, thanh tú xinh đẹp, thân người cao gầy chứ không đẫy đà, lời nói hành động lịch sự trang nhã, rất có khí chất một người lãnh đạo xinh đẹp.
Đặc biệt cô ấy động tác nhỏ an ủi nhân viên đầu tiên khiến cho người khác cảm thấy thiện cảm.
“Ừ, giám đốc Trịnh này có vẻ được đấy.”
Liễu Tuấn đột nhiên nói.
“Vì sao thế?”
Nghiêm Phi rất không hiểu.
“Em không nhìn thấy mấy người đó đều uống say rồi à? Hình như đều là người giàu có.”
Liễu Tuấn cười nói.
“Cũng không phải là say lắm mà. Nói chuyện vẫn còn lưu loát. Sao anh biết bọn họ là người giàu có?”
Nghiêm Phi là nhìn về hướng đó nói.
“Vì cái tên tóc dài kia, quần áo mặc trên người là của Phạm Tư Triết, một bộ giá vài nghìn tệ, trên cổ tay vàng lấp lánh. Chắc là đồng hồ vàng. Nhìn cách ăn mặc cũng rất gọn gang.”
Liễu Tuấn giải thích nói.
Có vẻ bản thân Liễu Tuấn mặc cũng là hàng Phạm Tư Triết giá vài nghìn tệ một bộ.
“wa, vậy làm thế nào bây giờ, làm bẩn bộ áo vài nghìn tệ của người ta rồi.”
Nghiêm Phi liền biến sắc, rất lo lắng cho giám đốc Trịnh và phục vụ viên.
“Không sao, khách sạn sẽ có cách đối phó.”
Mở khách sạn, những việc như thế này thường hay gặp phải. Giám đốc Trịnh này tuổi tuy còn trẻ, đủ sức làm giám đốc đại sảnh khách sạn lớn thế này, chắc với những tình huống như này đều đã có kinh nghiệm rồi.
“Tiên sinh, xin anh tôn trọng một chút, đây là khách san,”
Giám đốc Trịnh vẫn tỏ thái độ xin lỗi đối với thanh niên tóc dài kia bỗng nhiên nói lên giọng, tỏ ra rất phẫn nộ. Nhưng thanh niên tóc dài dựa vào men rượu, bắt đầu động chân động tay.
Mấy người đi theo liền cười đùa, nhân cơ hội gây sự này có người muốn ăn đậu phụ.
Liễu Tuấn bèn lắc đầu.
Vì sao trong nước có nhiều người có tiền đều lại thích cái kiểu nhà giàu muốn nổi thế này nhỉ?”
Chả trách người ta nói, những người giàu trong nước càng ngày càng nhiều, nhưng “quý tộc” lại rất ít. Còn có người nói, ít nhất ba đời mới có thể trở thành “quý tộc”, câu nói này không phải không có lý.
“Mẹ, khách sạn thì đã làm sao? Ngươi ở khách sạn làm gà à?”
Một người đi theo đó nói tục.
“Bảo vệ…”
Giám đốc Trịnh gọi to.
Hai người bảo vệ ở cửa liền đi đến nơi, bước đi có vẻ lưỡng lự. Đáng lý bọn học phải đến sớm rồi chứ, biết người gây sự không giống người bình thường, nên không dám đến gần,
“Choang” âm thanh bình rượu người thanh niên tóc dài ném xuống đất.
“Lại còn dám gọi bảo vệ? Tao xem bảo vệ nào dám đến đây.”
“Ở đây dám động đến Dũng Thiếu, chán sống à?”
Một dám thanh niên liền theo đó đập vỡ mấy bình rượu, âm thanh đoàng đoàng.
Hai người bảo vệ kia quả nhiên sợ hãi rụt rè, dứng bước chân, đứng ở xa nhìn.
Một số khác ăn cơm ở đó thấy tình hình không ổn bèn lén lút chuồn đi, lộn xộn, không ai quản, thật là có thể nhân cơ hội này mà ăn “miễn phí”.
“Dũng Thiếu Giakia hình như là người trong công ty Trang Hoa Dương.”
Xoãn Xương Huy mặt mày nhăn nhó nói.
“Ồ? Cậu từng thấy rồi à?”
Liễu Tuấn hỏi.
Doãn Xương Huy gật đầu: “Lúc tôi đến công ty Hoa Phạm tìm hiểu tình hình vụ án, hình như đã có gặp một lần, nghe nói là thân thích gì đó với Trang Hoa Dương, còn phụ trách xây dựng một hạng mục ở quảng trường Thiên Mã. Thật là hung hăng quá.”
Liễu Tuấn gật đầu nói: “Đi thôi!”
“Đi luôn à?”
Doãn Xương Huy sửng sốt.
“Sao? Quan pháp Doãn muốn trượng nghĩa ra tay à?”
Liễu Tuấn trêu đùa nói.
“Mấy người đàn ông to lớn ức hiếp một đứa con gái, tóm lại là không nên.”
Doãn Xương Huy tức giận nói.
“Nếu mà gặp ở trên đường, thì nên quản một tí. Nhưng đây là khách sạn, Chắc là sẽ có người xuất diện.”
Liễu Tuấn lãnh đạm nói.
Doãn Xương Huy nghĩ một lát, miễn cưỡng gật đầu, sắc mặt có chút không vui. Những hành vi động tác của tên kia, đã kích động lòng hiệp nghĩa của quan pháp Doãn.
“Lưu manh…”
Giám đốc Trịnh đột nhiên quát to lên.
Tay của Dũng Thiếu Giagì đó đã đặt lên đôi ngực cao cao của cô ấy, áo sơ mi bị rơi mất một cúc, lộ ra một nước da trắng nõn nà.
“Dừng tay!”
Doãn Xương Huy không thể nhẫn nại được nữa, quát to, tiến về phía trước.
Liễu Tuấn kéo hắn lại, lắc đầu, nói: “Dừng đến gần quá, không nhìn thấy trong tay bọn họ cầm bình rượu sao.”
Loại bình rượu này vỡ ra sắc như dao, thậm chí còn hơn cả dạo gọt hoa quả bình thường, đâm vào người sẽ thành vết thương lớn, máu chảy ra không ngừng được, không cẩn thận dễ mất mạng như chơi.
Doãn Xương Huy người thế này không đủ để người ta đâm.
“Cậu bỏ tôi ra. Tôi là quan pháp.”
Doãn Xương Huy mặt đỏ tía tai, ra sức giãy giụa muốn thoát ra khỏi Liễu Tuấn. Xương Huy thực sự không thể so sánh với Liễu Tuấn, Liễu Tuấn giữ chặt cổ tay hắn, giống như một vòng sắt siết chặt lấy tay Xương Huy, như thế làm sao có thể giãy giụa được?
“Này, các người dừng tay, giữa thanh thiên bạch nhật mà lại giở trờ lưu manh, còn có pháp luật không vậy?”
Không muốn giữ Doãn Xương Huy, Lý Uyển liền nói, trên mặt nhỏ thanh tú đầy vẻ chính nghĩa.
Liễu Tuấn thở dài, hai người này, thật là không đỡ được, tục ngữ thường nói, không phải người một nhà thì không vào cùng một nhà.
“Luật pháp? Luật pháp là cái gì thế?”
Dũng Thiếu Giatóc dài lập tức quay mặt lại, hung tợn nói, lập tức há to miệng không ngậm vào được.
Vì Nghiêm Phi và Lý Uyển đều là người đẹp, đẹp hơn so với Giám đốc Trịnh, Dũng Thiếu Gianhư chảy nước miếng dài 3 thước, Liễu Tuấn liền nhăn nhó mặt mày, biết tình huống như này không thể thoát được.
Gặp tình hình như này, Từ Văn Hòa và Ngụy Xuân Sơn liền đứng dậy, một trái một phải, đi về phía thu ngân, âm thầm tạo thành thế đánh từ hai mặt đối với mấy người này.
Lý Uyển cũng đã cùng đó tiến vào. Không tiện ngăn Doãn Xương huy nữa, Liễu Tuấn liền bỏ tay ra.
Doãn Xương Huy lấy thẻ công tác từ trong túi ra, nói: “Tôi là quan pháp, nhân viên thẩm phán Tòa án nhân dân thành phố Đại Ninh Doãn Xương Huy. Các người phát sinh mẫu thuẫn , nên tìm đến đồn công an giải quyết, không được gây sự ở đây.”
“Tên quan pháp chó chết! Đồn công an chó chết! Mày cũng không đi nghe ngóng, ở đồn công an ở đây mà ăn gan báo,dám mó vào chuyện của Dũng Thiếu Gia chúng tao à?”
Một tên đi theo Dũng thiếu gia nói.
Thấy Dũng thiếu gia cũng mấy người chuyển sự chú ý đến chỗ khác, giám đốc kéo nhân viên phục vụ chạy vào trong.
“Ai cũng phải tuân thủ pháp luật.”
Doãn Xương huy lời lẽ đầy chính nghĩa.
“Ai da, ta không tuân theo đấy thì sao? Người định làm gì ta được? Cắn à?”
Dũng Thiếu gia lại tiếp tục tức giận tiến về phía trước nói.
“Đứng yên ở đó!”
Liễu Tuấn lãnh đạm nói.
“Dũng thiếu gia à? Tôi không phải là người nào, cũng mặc kệ cậu với Trang Hoa Dương có quan hệ gì, nhưng mà mọi việc nên dừng lại đi, đừng có gây rắc rối cho người nhà cậu nữa.”
“Hô Hô, cóc lại mở miệng nói à, khẩu khí lớn đấy! Ngươi là cái thá gì chứ?”
Dũng Thiếu gia mắt đã say liếc sang Liễu Tuấn, bước lớn tới, giơ tay sơ má Lý Uyển. Cùng với mắt đã hoa, Dũng thiếu gia chỉ cảm thấy cổ tay rất đau, không kiếm chế được kêu lên, cả người nằm ngã ra đất.
Liễu Tuấn đã rat ay, Từ Văn và Xuân Sơn cũng không do dự, đột nhiên ra tay, chỉ nghe thấy tiếng “ai dô”, trong phút chốc, mấy tên đi cùng cũng năm lăn ra đất.
Từng đòn vừa nhanh vừa tàn nhẫn.
“Đứng vững vào!”
Liễu Tuấn giơ tay lên, Dũng thiếu gia kêu không ngừng, tay trái đỡ lấy vai phải, toàn thân run rẩy đứng dậy.
“Trang Hoa Dương là thế nào với người?”
Liễu Tuấn lãnh đạm hỏi.
“Là… là cậu của tôi…”
“Ngươi tên gì?”
“Trương….Trương Dũng Thịnh…..”
Dũng thiếu gia ấp úng nói.
“Chuyện này thế này mà thôi đi, mang mấy người của cậu đi đi.”
Liễu Tuấn nhìn mặt Trương Dũng Thịnh trắng bạch ra, lạnh lùng nói, bỏ tay ra, lùi lại một bước.
“ .vâng. ..vâng…”
Trương Dũng Thinh đáp lại, sau đó dẫn mấy người kia đi trốn đi như chuột chạy.
“Trương Dũng Thịnh, ta mà là người ta sẽ không nói lại việc này cho Trang Hoa Dương.”
Nhìn cảnh Trương Dũng Thinh nhếch nhác chạy đi, Liễu Tuấn cười nói thêm một câu.
“wa, Liễu Tuấn, anh giỏi quá!”
Lý Uyển kinh ngạc nói, nhìn Liễu Tuấn giống như được quen biết hắn từ đầu.
“Đấu với thanh niên ấy mà, lại còn khiến hai người cười.”
Liễu Tuấn cười nói.
“Thanh niên? Anh già rồi à?”
Lý Uyển lấy làm lạ hỏi.
Liễu nha nội bèn hơi ngượng ngùng. Xem ra vượt thời gian cũng không phải cái gì cũng tốt, tối thiểu là có lúc hắn bị tuổi tác của mình quấn lấy, không cẩn thận một chút là nói những lời của người già.
“ý. Hai người vừa giúp đỡ đâu rồi?”
Nghiêm Phi nhìn đông ngó tây, muốn tìm Từ Văn và Ngụy Xuân Sơn, nhưng lại không tìm thấy. Hai người này am hiểu sâu sắc “chiến thuật bảo vệ”, đã xuất đầu lộ diện là phải nhanh chóng chuồn đi mất. Nhưng không phải vì sợ người ta truy vấn mà vì lo lắng Trương Dung Thịnh mang người đến báo thù, đến lúc địch ở trong bóng tối mình ở ngoài sáng, không dễ đối phó.
Nghiêm Phi cũng là lần đầu tiên thấy Liễu Tuấn ra tay, nhưng Liễu Tuấn thuở nhỏ tập võ thì cô ấy có biết, chứ không như Doãn Xương Huy và Lý Uyển, hai người này hết sức ngạc nhiên. Đối với cô ấy mà nói, bạn trai của mình là người không việc gì không làm được.
“Thôi đi, em không tìm thấy bọn họ đâu.”
Liễu Tuấn cười nói.
“Đi thôi, đến quầy thu ngân thanh toán thôi.”
Một đoàn người đến quầy thu ngân, nhân viên thu ngân mặt đầy kình phục nhìn bọn họ.
“Các vị, bữa này tôi mời!”
Một người đàn ông trung niên vội vã chạy đến nói.
“Tổng giám đốc Trịnh!”
Nhân viên thu ngân lập tức đứng dậy, cung kình chào hỏi.
Đằng sau tổng giám đốc Trịnh là một gương mặt đầy vẻ tức giận của Giám đốc Trịnh.
“Tôi là Trịnh Trạch Dương, là ông chủ của khách san Phù Dung, tôi vẫn chưa quý danh các vị mà!”
Trinh Trạch Dương quay về phía Liễu Tuấn giơ tay ra bắt.
Người làm ăn, ánh mắt nhìn người đều rất hiểm độc. Ông tổng giám đốc Trinh này tự nhiên nhìn đã có thể nhìn ra, trong bốn người nam nữ này, Liễu Tuấn là người cầm đầu.
“Tôi là Liễu Tuấn. Đây là Doãn Xương Huy, đây là vợ hắn Lý Uyển… đây là bạn gái tôi Nghiêm Phi…”
Liễu Tuấn giới thiệu cho Trịnh Trạch Dương.
“xin chào Liễu tiên sinh, chào Doãn tiên sinh…”
Trịnh trạch Dương giơ bàn tay mập mạp ra bắt từng người một, rất là khách khí.
“Liễu Tiên sinh trượng nghĩa rat ay, khiến tôi rất khâm phục. Đây là thẻ của khách sạn chúng tôi, thẻ đặc biệt này một lần giảm 20%, rất mong sau này các vị chiếu cố đến đây.”
Thương nhân rốt cuộc vẫn la thương nhân, sau khi Trịnh Trạch Dương khách khí, lại đưa cho thẻ khách quý ra.
Liếu Tuấn cười nhận lấy: “Tổng giám đốc Trinh, bữa cơm miễn phí hôm nay không cần thiết đâu, không người khác lại bảo chúng tôi ra tay giúp đỡ để ăn trắng của người khác.”
Trịnh Trạch Dương mặt cười rạng rỡ: “Liễu tiên sinh thật là hài hước, giá một bữa cơm có đáng là bao… nghe nói Doãn Tiên sinh là quan pháp tòa an thành phố Đại Ninh… không biết Liễu Tiên sinh làm ở đâu vậy?”
“Ha Ha , đi học!”
“Tự cổ anh hùng xuất thiếu niên! Liễu Tiên sinh thật là còn trẻ mà có tài.
Trịnh Trạch Dương ngẩn ra, vẻ mặt là càng tươi cười hơn nữa. Vị này nếu thật là học sinh, cả đoàn lại để cho hắn cầm đầu, có thể tưởng ra được nhất định là một nhân vật lớn nào đấy.
“Xin chào mọi người, tôi là Trinh Hinh Liên, vừa nãy thật là cảm ơn mọi người quá.”
Giám đốc đại sảnh sớm đã chỉnh lại quần áo, đến chào Liễu Tuấn và mọi người. Nhưng không biết cô ấy với Trịnh Trạch Dương có phải là mối quan hệ thân thích nào ấy. Tuy nhiên bề ngoài của hai người lại không có chút nào giống nhau, có thể là họ hàng nhưng cũng không thân lắm.
“Giám đốc trịnh đừng cảm ơn tôi, là quan pháp Doãn giữa đường rat ay giúp đỡ ấy mà. Tôi chỉ giúp một tí thôi.”
Liễu Tuấn cười nói.
“Đều cảm ơn, đều cảm ơn!”
“Cái tên Trương Dũng Thịnh đó, chắc sẽ không đến gây sự nữa chứ?”
Nghiêm Phi có chút lo lắng.
Vừa nhắc đến Trương Dũng Thịnh, Trịnh Trạch Dương mặt như nổi mây đen, khe khẽ thở dài một cái, cũng như cũng muốn nói gì đó.
Liễu Tuấn cười, nghiêng đầu về phía trước hỏi: “Tổng giám đốc Trịnh, giám đốc Trinh, cảm ơn ưu đãi của các vị. Chúng tôi còn có việc phải đi thôi.”
Việc này, hắn không muốn lấn quá sâu vào. Vừa này nếu không phải Doãn Xương Huy thấy chướng mắt, trượng nghĩa ra tay, Liễu Tuấn có động tay vào hay không thì thật khó nói. Rốt cuộc đây là khách sạn Phù Dung, nếu không tự bảo vệ được thì Trịnh Trạch Dương còn mở được khách sạn này không?
Đánh nhau tranh chấp với người không rõ lai lịch không hợp với bản tính của Liễu Tuấn.
Hôm nay Trịnh Trạch Dương muốn giữ bọn họ lại, Liễu Tuấn chắc chắn không có hứng mà ở đấy được. Hắn không phải là người cứu thế, cũng không dám làm người cứu thế, không muốn việc gì cũng ôm vào người.
Trịnh Trạch Dương sửng sốt, hai mắt híp lai, tỏ ra rất ngạc nhiên.
Người thanh niên này quả thực rất giỏi.
Kì thực Trịnh Trạch Dương cũng không sợ công tử Trương Dũng Thịnh này, ông ta giữ chức to như vậy ở khách sạn Phù Dung, bất luận mọi chuyện thế nào cũng đều có người giúp đỡ. Trang Hoa Dương hay là cháu của ông ta, Trịnh Trạch Dương cũng không để tâm đến. Trịnh Trach Dương nhìn thấy khí chất Liễu Tuấn không giống người bình thường, rất giống nhân vật lớn nào đó, mới kết giao bạn bè với Liễu Tuấn.
Không ngờ Liễu Tuấn đã nhìn thấu được điều này, một cơ hội nhỏ cũng không mang cho.
“Vậy thật cảm Liễu tiên sinh và Doãn quan pháp… về sau lại thường đến đây nhé…”
Thấy Liễu Tuấn không hài lòng, Trịnh Trạch Dương cũng không dám miễn cưỡng, cười hì hì đưa họ ra cửa.
“Tổng giám đốc khách sáo quá, tạm biệt.”
Liễu Tuấn vẫy tay, lên xe đi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...