Kha Nhã Yến khiến cho Vương Quân Kiện triệt để bại trận, đầu óc choáng váng đi ra khỏi phòng, bước chân lảo đảo, cũng không biết tại sao lại có thể về đến văn phòng của mình.
Kha Nhã Yến là cán bộ tuổi trẻ của văn phòng ban kỷ luật thanh tra, tốt nghiệp đại học được phân tới văn phòng kỷ ủy không lâu, bởi vì liên quan tới công việc cho nên thường xuyên qua lại cùng Vương Quân Kiện. Kha Nhã Yến tuổi trẻ lại xinh đẹp, gợi cảm, thời thượng, quan niệm cởi mở, thường xuyên qua lại cho nên quan hệ của Vương Quân Kiện cùng nàng phát triển sâu hơn.
Loại hiện tượng này thật ra cũng không phải hiếm có, Vương Quân Kiện chỉ là đuổi theo thời thượng (mốt) mà thôi. Hơn nữa cũng không vì có quan hệ không bình thường với Kha Nhã Yến, mà mưu tư lợi vì nàng hoặc thân thích cùng bạn bè của nàng. Bình thường không có việc gì thì , ngươi tốt thì tất cả đều yên ổn, cũng không có người nhắc tới việc này. Dù sao thời đại bất đồng, nếu vào mười năm trước, thậm chí trong vòng năm năm trở lại, thì đều là tử huyệt của quan viên. Nếu ai dính vào vấn đề tác phong, nhất định là sẽ bị đo ván. Còn giờ đây, nếp sống xã hội đã hoàn toàn thay đổi, bao gái dần dần trở nên phổ biến, nghe nói ở thành thị rất cởi mở, các quan viên giao tình tốt lén lút tụ hội , nếu không mang tình nhân tới dự họp thì sẽ bị coi là thất lễ.
Nhưng chuyện như vậy, chỉ có thể làm không thể nói.
Hôm nay lại từ miệng Liễu Tấn nói ra, Vương Quân Kiện sao có thể không cảm thấy sợ hãi.
Liễu Tấn Tài là ai chứ? Là 'Tiếu Diện Hổ'( chỉ người khẩu phật tâm xà) của thành phố Bảo Châu đó , đã nói thẳng việc này, tức là muốn cùng hắn đánh bài ngửa... Hoặc là chấm quyết liệt, hoặc là hợp tác!
Khiến cho Vương Quân Kiện không có quyền lựa chọn.
Quyết liệt thì đối với Liễu Tấn Tài ảnh hưởng cũng không quá lớn, cùng lắm thì trì hoãn một bước thăng lên cấp phó bộ của hắn, huống hồ sau lưng người ta còn có chỗ dựa vững chắc như , bọn người Long Thiết Quân , Nghiêm Ngọc Thành , Chu Dật Phi, Liêu Khánh Khai, mỗi người đều khó chơi vô cùng. Ngay cả Lê lão cùng Bạch Kiến Minh đều tán thưởng năng lực của Liễu Tấn Tài, chuyện này có thể khiến cho Liễu Tấn Tài chậm lại việc thăng lên phó bộ hay không còn khó nói. Nếu như không được thì vị trí bí thư thị ủy Bảo Châu vẫn vững vàng, bất luận kẻ nào cũng không lay chuyển nổi.
Như vậy, kết cục của Vương Quân Kiện cũng rất không ổn rồi, chưa kể tới việc Doãn Bảo Thanh giờ đây đang ở trong thời gian khó khăn, cho dù oai phong lẫm liệt như lúc trước thì có thể giữ được cho hắn cái chức phó thư kí thị ủy này, thì cũng là một vấn đề khó mà đoán trước.
Không thế nào nói thành phố Bảo Châu là địa bàn kiên cố, người ta muốn khai đao Vương Quân Kiện có lẽ còn có chút khó khăn, nhưng muốn tóm Kha Nhã Yến thì chỉ là cái nháy mắt. Mà bắt được Kha Nhã Yến rồi thì Vương Quân Kiện làm sao có thể chạy thoát?
Vương Quân Kiện trở lại văn phòng. Móc ra một điếu thuốc chậm rãi đốt, rồi hung hăng rít vào hai ngụm. Nhấc điện thoại lên gọi đại đội điều tra 163.
Thật ra trong nháy mắt khi mà Vương Quân Kiện rời khỏi văn phòng của Liễu Tấn Tài. Cũng đã quyết định áp dụng thái độ hợp tác toàn diện. Rút ra một điếu thuốc chỉ là để thoáng làm lắng lại tâm tình kích động của bản thân mà thôi.
Từ giây phút này, quan hệ nhiều năm nay giữ hắn và Doãn Bảo Thanh không thể tránh khỏi việc xuất hiện vết rách nữa. Nhưng mà lửa đã cháy đến nơi, phải đối phó với tình cảnh trước mắt đã rồi tính sau.
......
Vương Quân Kiện buông tha ý nghĩ gọi cứu viện ở sở giao thông tỉnh , Duy Quốc lại không thể kiềm chế được. Khi hắn ra đi, khi sự cố sạt lở phát sinh được ba ngày thì Liễu Tấn Tài trở lại thành phố Bảo Châu vào ngày kế. Phòng giao thông tỉnh tổ chức một nhóm "Tổ điều tra sự cố sạt lở huyện Tú Đông". Với tư cách giám sát chất lượng thi công công trình, phái tới thành phố Bảo Châu triển khai điều tra sự cố.
Động tác có thể nói là cực kỳ thần tốc.
Con bà nó chứ thằng oắt con Liễu Tấn Tài, dám chặt đứt nguồn tiền tài của ta, giờ ta muốn ngươi đẹp mặt, khiến cho ngươi biết lão Từ ta không phải là kẻ dễ chọc vào.
Từ Duy Quốc ở trong văn phòng đắc ý nghĩ thầm.
Lúc này, điện thoại ở trên bàn công tác vang lên dồn dập, Duy Quốc xem xét thì chính là số điện thoại bí mật của Hồng Sắc bộ, trong lòng đầu tiên là hoảng hốt, sau đó cầm nhấc máy lên.
"Alo..."
"Đến phòng làm việc của tôi, lập tức!"
Từ Duy Quốc vừa mới chỉ "alo" một câu, thì ở đầu dây bên kia đã truyền tới âm thanh nổi giận đùng đùng của thường vụ phó tỉnh trưởng Diệp Xuân Lâm. Không đợi Từ Duy Quốc nói thêm nửa chữ lập tức cụp điện thoại cái cộp.
Từ Duy Quốc lập tức giống như bị lửa đốt vào mông, nhảy dựng lên, hướng về phía ngoài phòng làm việc phóng đi, trong lúc đó còn hét lên với thư ký: "Gọi xe, tới chính quyền tỉnh..."
Thư ký cũng đã quen với tính cách hấp tấp của Từ cục trưởng, lập tức nhấc điện thoại lên.
Mọi người đều biết tính tình của thường vụ phó tỉnh trưởng Diệp Xuân Lâm rất không nhã nhặn. Mọi người ở thường ủy, tỉnh ủy thường lén gọi ông ta và bí thư pháp ủy Long Thiết Quân là "nhị pháo"! Cũng không biết Long đại pháo mạnh hơn hay là Diệp đại pháo mạnh hơn nữa.
Cấp dưới trực tiếp của Diệp Xuân Lâm, chỉ cần có chút phân lượng đều bị Diệp Xuân Lâm răn dạy qua, rất nhiều người đều là 'máu chó xối đầu'. Mà không cần hỏi cũng biết Từ Duy Quốc là một trong những kẻ bị 'máu chó' xối vào nhiều nhất.
Đã thành thói quen rồi, Từ Duy Quốc cũng không giật mình sợ hãi, khi ngồi ở trong xe, thậm chí còn vỗ đùi, ngâm nga tiểu khúc. Khi nào mà Diệp tỉnh trưởng ôn hòa với ngươi, lúc đó thì mới cần cẩn thận.
Đi vào khu vực ủy ban tỉnh, trước tiên là gặp thư ký của Diệp Xuân Lâm, người này thấy Từ Duy Quốc lập tức đưa ánh mắt tinh quái nhìn hắn mỉm cười. Mỗi lần Từ Duy Quốc đi gặp Diệp Xuân Lâm, tám phần là sẽ bị mắng.
"Trần trưởng ban, không biết có chuyện gì vậy?" Từ Duy Quốc cười hỏi.
Quan hệ của hai người cũng rất tốt.
Trần thư ký cười nói: "Anh vào đi, chẳng phải sẽ biết sao?"
"Nói cũng đúng". Từ Duy Quốc cũng không đợi Trần thư ký có động tác, tự mình đi tới gõ cửa văn phòng Diệp Xuân Lâm.
"Vào đi!" Từ Duy Quốc liền cười hì hì mở cửa đi vào: "Tỉnh trưởng triệu tới, không biết có gì cần sai bảo?"
"A, Duy Quốc tới đây.... Đồng chí Duy Quốc, anh khỏe chứ!" Diệp Xuân Lâm cười tủm tỉm, nói.
Trong đầu Từ Duy Quốc lập tức oanh một tiếng, nụ cười trên mặt lập tức biến mất không còn thấy bóng dáng, khoanh tay đứng ở trước chiếc bàn làm việc rất lớn của Diệp Xuân Lâm, hai chân không kìm được mà khép lại, cúi đầu, thở mạnh cũng không dám.
"Đồng chí Duy Quốc, mời ngồi!" Diệp Xuân Lâm vẫn như trước nở nụ cười hiền hòa.
Mồ hôi lạnh trên trán Từ Duy Quốc chảy ra với tốc độ như măng mọc sau cơn mưa.
"Tỉnh... Tỉnh trưởng... Tôi đứng là được rồi".
"Vậy cũng tốt, đứng có thể khiến cho đầu óc tỉnh táo một chút... Đồng chí Duy Quốc, hôm nay mời anh đại giá quang lâm, có một vấn đề cần anh chỉ bảo..."
Hai chân của Từ Duy Quốc bắt đầu run lên.
"Tỉnh trưởng... Nhưng...Tôi không dám như vậy... Điều này... Như vậy là muốn tôi tổn thọ rồi.."
"Sao lại không thể nói như vậy, chưa nghe câu ' đạo chẳng phân biệt trước sau' hay sao? Người hiểu là thầy, tỉnh trưởng cũng không phải là thần tiên, cũng có chuyện tình không thể hiểu rõ mà!... Đồng chí Duy Quốc, xin hỏi có phải anh phái một tổ điều tra đi tới thành phố Bảo Châu điều tra sự cố sạt lở hôm trước hay không?"
"Đúng vậy thưa tỉnh trưởng... "
Từ Duy Quốc cuối cũng cũng đã hơi hiểu tại sao mà Diệp Xuân Lâm tức giận rồi. Đã hiểu rõ nguyên do, lập tức Từ cục trưởng thoáng bình tĩnh lại, chân cũng không run nữa, mồ hôi lạnh cũng không tiếp tục tùy tiện toát ra.
"Xin hỏi Từ cục trưởng, anh dựa vào cái gì mà muốn phái tiểu điều tra này tới thành phố Bảo Châu?"
Nụ cười trên mặt Diệp Xuân Lâm từ từ giảm bớt, nhưng ngữ khí vẫn bình thản nhẹ nhàng như trước.
"Là như thế này, lần trước họp ở văn phòng tỉnh trưởng, không phải Trương tỉnh trưởng đã quyết định sở giao thông chúng ta phụ trách cải tạo chất công trình con đường sao? Cho nên..."
"A, thì ra là như vậy. Tốt lắm, anh không có chuyện gì ở nơi này nữa, anh đi báo cáo với Trương tỉnh trưởng đi! Công tác sau này của anh cùng công việc của sở giao thông có thể trực tiếp báo cáo với Trương tỉnh trưởng".
Đầu của Từ Duy Quốc 'ông' lên một tiếng, loạn thành một đoàn. Đáng chết, sao trước khi nói không suy nghĩ kỹ càng?
Trương Quang Minh được điều tới tỉnh N nhận chức tỉnh trưởng, vốn là một khối tâm bệnh của Diệp Xuân Lâm mà! Liêu Khánh Khai thăng chức bí thư Tỉnh ủy rồi, Diệp Xuân Lâm đắc ý cho rằng cãi mũ tỉnh trưởng sẽ rơi vào trên đầu mình.
Ban thân Từ Duy Quốc lại có thể quên mất điều này, không phải là chẳng có tội mà vẫn muốn bị đánh sao?
"Tôi đúng là óc heo, nói lung tung mà! ... Tỉnh trưởng, ngài ngàn vạn lần không nên để bụng, cứ coi như tôi uống quá nhiều nước tiểu mèo nên nói hươu nói vượn..."
Từ Duy Quốc hận không thể đánh mạnh vào miệng mình hai cái, toàn thân lạnh như bị sốt rét, mồ hôi lạnh trên trán như dòng suối nhỏ chảy xuống.
"Ầm" một tiếng, Diệp Lâm vỗ mạnh một chưởng lên mặt bàn, chén trà nảy lên cao, tiếp đó nổi trận lôi đình đứng dậy, quát: "Ngươi cũng biết ngươi là đồ óc heo! Con mẹ nó chứ, ngươi so với heo còn ngu xuẩn hơn! Trong đầu người ta còn có chút bã đậu, ta thì thấy trong đầu ngươi, tât cả đều là một đống phân..."
"Dạ dạ... Tôi hồ đồ, tôi ngu ngốc...." Từ Duy Quốc liên tục nhận sai, gắng sức chịu đựng. Kỳ lạ chính là, hai chân của Từ cục trưởng cũng không run lên nữa, mồ hôi trên trán cũng đã ngừng chảy.
Như vậy, mới đúng là Diệp tỉnh trưởng mà hắn quen thuộc.
Đối phó với Diệp tỉnh trưởng như thế, Từ Duy Quốc đã quá thông thạo, hơi liếc tròng mắt đã nghĩ ra được cách ứng phó.
Diệp Xuân Lâm nổi trận lôi đình, mắng mỏ đủ kiểu trên trời dưới đất chừng mười phút thì mới ngừng lại, cái mông đặt lại lên chiếc ghế xoay bằng da, ồ ồ thở dốc.
Từ Duy Quốc vội vàng tới gần bưng chén trà trên bàn tới trước mặt Diệp Xuân Lâm.
Diệp Xuân Lâm hung hăng nhìn chằm chằm vào hắn, sau đó nhận cái chén.
Dù thế nào đi nữa, tên Từ Duy Quốc ít nhất cũng có một ưu điểm, đó chính là rất biết chịu mắng!
"Tỉnh trưởng, thật ra là, lần này tôi phái tổ điều tra đi Tú Đông, cũng là đi ngang qua mà thôi. Dù sao sự cố này xảy ra, sở giao thông cũng nên biểu lộ thái độ..." Từ Duy Quốc phỏng đoán tâm lý của Diệp Xuân Lâm, thử thăm dò.
"Ta nhổ vào!" Diệp Xuân Lâm không lưu tình chút nào cho Từ Duy Quốc một cái phỉ nhổ.
Từ Duy Quốc lập tức cảm thấy xấu hổ. Đừng xem tính tình Diệp Xuân Lâm thô bạo, nhưng lại khôn khéo hơn người, nói lời này với hắn chẳng khác nào đang đi dỗ đứa bé.
Diệp Xuân Lâm thở hổn hển mấy hơi, bưng chén lên uống một ngụm, nhìn chằm chằm vào Duy Quốc mà mắng: "Ngươi thì biết cái gì! Việc này ngươi có thể xen vào ư? Ngươi có bao nhiêu cái đầu hả?"
"Một kẻ chỉ là bí thư thị ủy thôi mà..." Từ Duy Quốc không phục, nói thầm.
Hắn hiểu rằng giờ đây sự tức giận của Diệp Xuân Lâm đã tiêu tan, cũng không làm khó dễ một kẻ tiểu tốt như hắn.
Diệp Xuân Lâm không giận, ngược lại mỉm cười, thản nhiên nói: "Lại nói tiếp, vẫn chưa lên đến bí thư thị ủy, chỉ là một Phó thị trưởng bình thường cấp phó sở, so với ngươi còn kém hơn đó? Muốn xử lý hắn sao!"
Khuôn mặt Từ Duy Quốc lập tức trở nên khổ sở.
Diệp Xuân Lâm nói rất đúng. Chưa nói tới việc Điền Văn bây giờ chỉ là Phó thị trưởng cấp thường ủy, mà cho dù là một cán bộ cấp huyện, thì Từ Duy Quốc cũng không thể dễ dàng chọc vào, hãy nhìn xem sau lưng hắn là ai chứ?
"Tôi.. tôi thấy Bảo Châu bang của bọn hắn quá kiêu ngạo rồi, muốn bắt chẹt bọn họ một chút, để cho bọn họ đừng quá đắc ý, tỉnh N cũng không phải do bọn họ định đoạt". Từ Duy Quốc nói trúng tim đen của Diệp Xuân Lâm.
Diệp Xuân Lâm ngoại trừ tính tình thô bạo, còn có một đặc điểm khác là rất thích độc quyền, Từ Duy Quốc nói vậy cũng hợp lý. Thật ra, là bởi vì Diệp Xuân Lâm quá thích ôm đồm quyền lực cho nên khiến cho hắn khó có thể tiến thêm một bước.
"Cảnh cáo cũng không phải do anh cảnh cáo, anh còn chưa đủ tư cách!"
"Tỉnh trưởng, ý của ngài là: Ngài muốn tự thân xuất mã?" Đôi mắt Từ Duy Quốc nhãn tình sáng lên, tự cho là thông minh cất lời nói tiếp.
Diệp Xuân Lâm thiếu chút nữa tức giận đến thổ huyết, nếu không phải là thấy hắn trung thành và tận tâm thì ngu ngốc như thế thật không đáng trọng dụng. Diệp Xuân Lâm lại uống một ngụm trà, áp chế lửa giận trong lòng, nói: "Vừa rồi Nghiêm bí thư gọi điện cho tôi, nói ban tổ chức sắp tới, có khả năng là muốn xử lý vấn đề bổ nhiệm cán bộ. Hội nghị hiệp thương chính trị tỉnh vừa vặn có một ghế trống ở vị trí văn phòng chủ nhiệm, hỏi tôi có đề cử nhân tuyển hay không..."
"Đúng là chuyện tốt!..." Từ Duy Quốc không nhịn được mà hét lên.
Trong suy nghĩ của hắn, Nghiêm Ngọc Thành phó bí thư Tỉnh ủy chủ quản tổ chức nhân sự, việc bổ nhiệm cán bộ quan trọng như vậy mà vẫn gọi điện tới hỏi ý kiến Diệp Xuân Lâm, có thể thấy được Diệp Xuân Lâm ở trong tỉnh ủy rất có phân lượng.
"Đúng vậy, là chuyện tốt. Hắn hỏi tôi về tình hình của anh, xem anh có muốn tới hội nghị hiệp thương chính trị của tỉnh công tác!" Diệp Xuân Lâm thản nhiên nói.
Từ Duy Quốc thiếu chút nữa ngã ngồi xuống đất.
"Ngàn... Ngàn vạn không được mà! ... Tỉnh trưởng... Ngài phải làm chủ cho tôi...."
Từ vị trí cục trưởng sở giao thông tỉnh mà chuyển về hội nghị hiệp thương chính trị tỉnh đảm nhiệm chức vụ chủ nhiệm văn phòng, vậy là muốn cái mạng già của Từ Duy Quốc rồi. Trong khoảnh khắc, Từ cục trưởng nước mắt nước mũi tung tóe, khóc như chết cha chết mẹ.
"Trông cái bộ dáng của ngươi kìa!" Quai hàm Diệp Xuân Lâm nghiến kèn kẹt, nặng nề phun ra một ngụm trọc khí.
Mặc dù hắn cũng tức giận Từ Duy Quốc tự chủ trương, nhưng đối với thái độ gây sự của Nghiêm Ngọc Thành cũng cảm thấy bất mãn. Trong trường hợp đó, bất mãn thì bất mãn, nhưng đối với ý mà Nghiêm Ngọc Thành biểu đạt, Diệp Xuân Lâm cũng không thể không cẩn thận suy nghĩ.
Nghiêm Ngọc Thành nói lời không chỉ nói cho vui . Gần đây giúp Liễu Tấn Tài thăng cấp vào lúc khẩn yếu quan đầu, lập trường của Nghiêm Ngọc Thành rất rõ ràng: Ai ở phía sau chọc phá thì kẻ đó chính là tử địch của họ Nghiêm! Đừng trách Nghiêm Ngọc Thành không nể mặt.
Hiển nhiên Nghiêm Ngọc Thành nắm giữ quyền phân công đề cử cán bộ , cho dù lần này đoạt người của Diệp Xuân Lâm không được, thì còn có lần sau! Hơn nữa sau này họ Diệp muốn đi lên, thì đầu tiên phải qua cửa quan của Nghiêm Ngọc Thành. Nghiêm Ngọc Thành không gật đầu, lọt vào danh sách cán bộ dự bị cũng không được. Chẳng lẽ mỗi làn đều tự mình đi tìm Liêu bí thư?
Cho dù Cho dù Liêu bí thư, chỉ sợ cũng chưa chắc đã có tác dụng.
Sự cố sạt lở lần này chủ yếu liên quan đến hai cán bộ là Liễu Tấn Tài cùng Điền Văn, nhưng tất cả đều là tâm phúc của Liêu bí thư.
Từ Duy Quốc dù sao cũng không phải là kẻ ngu dốt, trong giây lát cũng đã hiểu ý tứ của Nghiêm Ngọc Thành, không nhịn được mà cảm thấy hoảng sợ. Ở tỉnh N quan trường hỗn loạn, ai cũng không nguyện ý mà vô duyên vô cớ đắc tội với phó thư ký tỉnh ủy? Chứ đừng nói là đắc tội với bí thư tỉnh ủy!
"Tỉnh trưởng, tôi có nên nhanh chóng gọi tổ điều tra trở về?" Từ Duy Quốc nôn nóng hỏi thăm.
"Ngu ngốc!" Diệp Xuân Lâm mắng.
"Tổ điều tra chẳng những không thể gọi về, còn phải khua chiêng gióng trống tiến hành điều tra, hiểu chưa?"
Từ Duy Quốc suy nghĩ, ngầm hiểu ý rồi gật đầu.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...