“Tiêu Chí Hùng này, đầu óc cũng nóng rồi sao?”
Tôi tự nói với mình.
“Tuấn thiếu gia, cái này…”
Uông Văn Khải gan bé gặp phải “Đại sự”này, cũng đã có chút lay động.
“Tài liệu sao? ở đâu?”
Tôi hỏi.
“Tài liệu vẫn còn đây, vẫn…..vẫn chưa nộp lên trên”
Tôi thở phào nhẹ nhõm, nói: “Việc này, dừng lại đã, không cần làm nữa”
“Tuấn thiếu gia…”
Tôn Hữu Đạo có chút không can tâm.
Tôi cau mày nói: “Anh Tôn, anh thấy, anh có thể lật đổ được Diêu Ngữ Mai và Lưu Văn Cử sao?”
Tôn Hữu Đạo trong ánh mắt có chút không can tâm.
“Tuấn thiếu gia, bọn họ….bản thân không trong sạch…”
Uông Văn Khải cẩn thận nói thêm vào một câu.
Tôi “hêng” một tiếng: “Thời cơ chưa đến”
Thấy họ có vẻ không phục, tôi nói thêm: “Hai người Diêu Ngữ Mai và Lưu Văn Cử này, trực tiếp gây khó khăn với bí thư Nghiêm hay cha tôi!”
Tôn Hữu Đạo và Uông Văn Khải đều ngạc nhiên, đặc biệt là Uông Văn Khải, sắc mặt lập tức trắng bạch ra nói: “Tuấn thiếu gia….tôi…tôi thật không dám có ý này “
Tôi khua khua tay nói: “Tôi biết”
Dù sao hai người Tôn Hữu Đạo và Uông Văn Khải này với chức vụ hiện nay còn khá thấp, với cái cấp bậc lãnh đạo cấp cao của thành phố kia, bọn họ chưa thật thấu đáo, chỉ biết rằng Lưu Văn Cử không đối phó với bí thư Nghiêm. Diêu Ngữ Mai cũng là người của Chu Bồi Minh trước kia, có lẽ Chu Bồi Minh cũng không đối phó với bí thư Nghiêm, Lưu Văn Cử và Diêu Ngữ Mai gặp xui, thì hai vị Nghiêm Liễu sẽ rất vui vẻ.
Lưu Văn Cử là “Đại nhân viên giám sát” đặc biệt của tỉnh ủy đặt tại thành phố Bảo Châu, cũng người duy nhất đối lập với hệ Nghiêm Liễu hiện nay tại ủy ban thành phố bảo châu. Nếu như ông ta làm chuyện đó thì cho dù bản thân ông ta có trong sạch hay không thì lãnh đạo trong tỉnh cũng nhất định sẽ có ý kiến, cho rằng Nghiêm Ngọc Thành không khoan dung , những điều này sẽ không có lợi cho con đường phát triển sau này của Nghiêm Ngọc Thành. Còn Diêu Ngữ Mai thì càng khó động tới.
Làm sao, Chu Bồi Minh chân trước vừa bước khỏi, chân sau anh liền nắm lấy người mà ông ta tín nhiệm nhất được?
Người ta sớm không phải là cục trưởng tài chính, một chủ nhiệm văn phòng chính quyền của thành phố. Có thể gây trở ngại cho các người sao?
Tôn Hữu Đạo và Uông Văn Khải không rõ đại cục thì thôi, cù sao hai người này cũng không phải nhân tài trong lĩnh vực này, Tiêu Chí Hùng lại cũng tham gia vào chuyện này thì thật sự làm tôi quá kinh ngạc.
Có lẽ trong lòng anh ta cũng có chút vội vàng, mà đã vội là phải thể hiện một chút ra ngoài.
“Tài liệu đưa hết cho tôi, rồi đợi tin của tôi”
Xem xong tài liệu, Nghiêm Ngọc Thành nhẹ nhàng uống trà, thần thái rất nhẹ nhàng, không có chút biểu hiện nào của việc tức giận cả.
Thấy Nghiêm Ngọc Thành nhấc tách trà lên uống, tôi liền vội vàng rút bao thuốc trung hoa ra châm một điếu cho bác ta và thêm 1 điếu cho cha.
“Ha ha, cuối cùng cũng lộ ra bản chất nhà tư bản”
Nghiêm Ngọc Thành cười nói.
“Tiểu tử, cháu học tại đại học Hoa Nam, ngày nào cũng hút thuốc trung hoa?”
“Chỉ hút chơi thôi”
Tôi hi hi cười, cũng tự châm cho mình 1 điếu, đương nhiên nói dối cũng không chút đỏ mặt
“Nói đi, cháu việc gì phải đưa cho chúng ta xem những thứ này?”
Nghiêm Ngọc Thành bình tĩnh hỏi tôi.
Tôi cười, nói chút những chuyện đã trải qua.
“Tôn Hữu Đạo sợ một khi đã làm lớn chuyện thì không thể quay lại được, cho nên đưa tài liệu này cho cháu”
“Thế bọn họ không sợ cháu cũng không làm nổi sao?”
Nghiêm Ngọc Thành hỏi tôi.
“Quá thịnh khó thủ, quá cương dễ có bước chuyển ngoặt, đạo lý này ngay Tiêu Chí Hùng cũng không hiểu, nhưng cũng nằm trong dự tính của cháu.”
Tôi cười, tiện thể kéo cả Tiêu Chí Hùng vào câu chuyện.
Tên tiểu tử này vẫn là người thông báo tin tức cho Nghiêm Ngọc Thành.
“Có thể nói ra 2 câu này, coi như tiểu tử này có tiến bộ”
Nghiêm Ngọc Thành gật đầu.
“Thế cháu định làm thế nào?”
Tôi hi cười, nói: “Mâu thuẫn đã xảy ra, với tiểu tử như cháu còn có can dự gì?”
Nghiêm Ngọc Thành mắng: “Cháu thật đạo đức giả”
Cha đang hút thuốc đột nhiên nói: “Trương Tú Minh không cần giữ lại, việc khác tự có người lôi ra”
“Thị trưởng anh minh!”
Tôi đưa ngón trỏ về phía cha.
“Bí thư nhìn xa trông rộng”
Thấy sắc mặt Nghiêm Ngọc Thành thay đổi tôi cũng đưa ngón tay về phía bác ta.
Án của Trương Tú Minh, đương nhiên Lưu Văn Cử thấy có chút ấm ức, người này vốn là người của cơ quan ủy ban kỉ luật ông ta, ban đầu ông ta đòi người bên Diêu Ngữ Mai là để tăng lực lượng cho “Án kinh tế” của ủy ban kỉ luật, dù sao những án như vậy vẫn cần giao cho nhân viên có chuyên môn vẫn hợp lý hơn.
Nếu nói khi ủy ban kỉ luật Tú Thành, biểu hiện của Trương Tú Minh rất khá, chấp hành tốt các chỉ thị của cấp trên, nhiều lần dành được sự khen ngợi, biểu dương của cấp trên, sau này phòng thu hút vốn thành lập, Tô Chí Tân liền điều ông ta tới đây, cũng là đặt nhiều kì vọng vào đó. Một cán bộ như vậy có thể được lên chức phó khoa bên Lưu Văn Cử, Tô Chí Tân, Diêu Ngữ Mai, chỉ trong một đêm thì những tài liệu liên quan đã được đưa đến tận tay của Nghiêm Ngọc Thành
Tài liệu rất xác thực chính xác, căn bản, đồng chí của ủy ban kỉ luật chỉ cần chú ý một chút là được. Chẳng qua đồng chí của bên kỉ luật khu Tú Thành cũng có chút nóng vội, không những bí thư Lưu ủy ban kỉ luật thành phố có những biểu hiện khác thường với chuyện này, vị bí thư ủy ban khu Tú Thành, ủy ban thường vụ thành phố Tô Chí Tân và chủ nhiệm văn phòng chính quyền Diêu Ngữ Mai là “Nhân vật cấp quan trọng”, đều đều có những ý kiến thông qua phương án này có chút không giống nhau.
Khi vừa bắt đầu, Trương Tú Minh rất “Kiên định” với những người bên thi hành án ủy ban kỉ luật biểu hiện thái độ không để ý đến. Người này cũng xuất thân từ bên ủy ban kỉ luật cho nên với việc thi hành án của bên đó cũng hiểu rất rõ.
Nhân viên thi hành án cũng không thể kết luận tội của Trương Tú Minh, phải đến khi Lưu Văn Cử đích thân ra tay, tìm Trương Tú Minh “Nói chuyện”. Nội dung câu chuyện cũng là ghi lại, nhưng theo giải thích của nhân viên tham gia buổi nói chuyện đó thì nội dung ghi lại trong 1 tiếng rưỡi đồng hồ cũng không quá 2 trang giấy, hơn nữa phần lớn là những câu nói của Lưu Văn Cử yêu cầu Trương Tú Minh cần “Thẳng thắn khai nhận”, phối hợp với ban thi hành án ủy ban kỉ luật.
Tôi nghe lời trần thuật của Uông Khải, ông ta chỉ là lạnh lùng cười không có bất cứ câu nói nào.
Lưu Văn Cử sau khi tìm Trương Tú Minh nói chuyện,thì độ của Trương chuyển 180 độ, liền hợp tác với tổ thi hành án ngay.
Nhưng Uông Văn Khải nói, chuyện chủ động khai nhận thật sự cũng khồng đúng, căn bản, là nhân viên thi hành án hỏi cái gì thì ông ta trả lời cái đó, hơn nữa đều những tài liệu đã có trước, những vấn đề mới thì không giao ra một chút nào.
Như thế này là đủ rồi, ý của Nghiêm Ngọc Thành và cha, vốn chỉ là cần “Giương đông kích tây” còn về việc giải quết vản án của Trương Tú Minh như thế nào. Thì cũng không thuộc phạm vi hai người này cần quan tâm tới, cũng không thuộc cái bổn nha nội cần suy nghĩ, cho nên khi Trương Tú Minh chỉ chịu sự kỉ luật “Song bắt” tránh được sự kỉ luật của sở tư pháp thì Tôn Hữu Đạo có chút ấm ức.
Biết kết quả như vậy, cả Nghiêm Ngọc Thành và cha đều mỉm cười, sau đó, tại buổi họp ủy ban thường vụ thành phố Nghiêm Ngọc Thành đề nghị điều phó bí thư chuyên trách hội viên ủy ban kiểm soát kỉ luật huyện Hướng Dương Chu Chí Cương đảm nhiệm chức phó bí thư hội viên ủy ban kiểm soát điều tra thành phố Bảo Châu, trợ giúp Lưu Văn Cử triển khai công tác điều chỉnh cấp hành chính.
Chu Chí Cương là cán bộ có kinh nghiệm bên kiểm soát, được mệnh danh là “Chu mặt đen”, là con người chính trực, chí công vô tư.
Với động thái này của Nghiêm Ngọc Thành, ủy ban đều nhất trí thông qua, Lưu Văn Cử thâm chí còn giả bộ nói: “Sau khi đồng chí Chu Chí Cương lên chức,thì công tác của ủy ban thành phố nhất định sẽ có cục diện mới”
Đáng tiếc tôi vẫn chưa đủ tư cách tham gia hội nghị thường vụ, nên không thể tận mắt nhìn thấy thái độ này của Lưu Văn Cử.
Ông bà ngoại ở chơi được vài ngày thì nỗi nhớ người thân tại Liễu Gia Sơn lại dâng trào, cho nên đành phải gọi xe trở hai người về. Nghiêm Phi cũng muốn theo tôi về Liễu Gia Sơn,để có thể nhớ lại những giây phút hạnh phúc vui vẻ thời thơ ấu mỗi khi đi bắt cá ngoài đồng.
Tôi đương nhiên không có lý do gì mà từ chối cả, không ngờ đang chuẩn bị lên xe đi, thì Tuệ Tuệ đến tìm tôi nói chuyện.
Nghiêm Phi cũng đành dừng lại.
Ha ha, tiểu nha đầu này sợ mang tiếng xấu “Trọng sắc khinh bạn”
Tuệ Tuệ tiến lại trước mặt tôi, hơi đỏ mặt nói nhỏ câu: “Cảm ơn”
Tôi mỉm cười, gật đầu, khua tay về phía Nghiêm Phi, lên xe đi.
Đường đi về Liễu Gia Sơn thật sự dễ đi hơn rất nhiều. Con đường từ trấn Hướng Dương đến Liễu Gia Sơn cũng rất tốt, xe đi lại rất yêm.
Căn nhà cũ của tôi, bây giờ đã xây dựng thành một biệt thự nhỏ hai tầng. Hiện nay hầu hết những hộ gia đình tại Liễu Gia Sơn đều ở trong những khu biệt thự như thế này. Cậu cả đã nhiều lần đề nghị đưa ông bà về ở cùng. Nhưng ông bà thấy sức vẫn còn khỏe, cho nên vẫn chưa đồng ý, vì còn muốn ở lại hương khói cho tổ tiên nhà họ Liễu nữa.
Cho nên cậu cả và mẹ đã thuê người giúp việc đến nhà. Những ngày tháng này của nhân dân huyện Hướng Dương cũng không hề kém so với mức sống tại thành phố Bảo Châu. Nói đến những hộ giàu có thì cả tỉnh N không chỗ nào là không có.
Sau khi sắp xếp cho ông bà xong, liền ra khỏi nhà đến tìm Bác Năm.
Cho dù đã quyết định cho Triệu ngọc làm người kế nhiệm, Bác Năm vẫn kiêm chức chủ tịch hội đồng, anh ấy là tổng giám đốc. Việc như thế này thì sẽ không có ai đến giục bác ấy nhanh chóng giao quyền được.
Tôi dù có chuyện gì cũng đến tìm bác ấy là người đầu tiên.
Tổng bộ của công ty linh kiện cũng là lầu làm việc của chi bộ thôn Liễu Gia Sơn, sau khi được tu sửa thêm lần nữa thì đã thành một tòa nhà 8 tầng bên trong còn có cầu thang máy, khi bước vào bên trong thì sẽ thấy được vẻ trang nghiêm của nó không khác mấy so với những công ty lớn sau này. Thậm chí trước cửa còn có một nữ nhân viên đứng đó để chào hỏi mọi người nữa.
“Chú mười hai. Chú đến rồi”
Một cô gái xinh xắn đột nhiên lên tiếng chào hỏi, làm cho bổn nha nội giật mình.
“À, đúng, đúng…..cô là…”
Theo những gì mọi người biết theo thư tự trong gia tộc thì cha và tôi xếp hàng thứ 12.
Đột nhiên có cô gái lớn như vậy gọi tôi là “Chú 12” thật sự có chút ngạc nhiên.
Thật sự rất xin lỗi, với anh em họ hàng tôi thật sự không thật rõ, sớm thì đã đi qua thời gian con trai của bác trai rồi, thậm chí tuổi còn nhiều hơn cha. Còn cháu chắt thì càng không rõ.
Cũng nên biết đến 7 tuồi tôi đã rời khỏi Liễu Gia Sơn rồi.
Đây có lẽ là con gái của anh cả trong dòng tộc.
“Hi hi, cháu là Liễu Vân là con gái của Liễu Triệu Hoành”
Liễu Vân biết tôi không quen nó, nên mỉm cười tự giới thiệu về mình.
ồ, thì ra là con gái của anh Triệu Hoành, thảo nào lại lớn như vậy.
tôi cười gật đầu: “Bác Năm có đây không?”
Liễu Vân vội hỏi: “Bác Năm, à không, tổng giám đốc có ở đây, lầu tám ạ, cháu dẫn chú đi”
Phòng tổng giám đốc và bí thư chi bộ, đương nhiên là ở tại lầu cao nhất.
Tôi vốn định từ chối nhưng thấy khuôn mặt cháu gái hơi đỏ lên, dáng vẻ hơi luốn cuống cho nên liền gật đầu. Có lẽ trong mắt cháu gái “Chú 12” này còn trẻ hơn bản thân mình, cũng là một “Đại nhân vật” đáng nể nữa.
Liễu Vân là một cô gái nhanh nhẹn hoạt bát, dẫn tôi vào trong thang máy, cười hỏi: “Chú 12, nghe nói cô tiểu Thanh của cháu đang làm đại bà chủ tại Hồng Kông ạ”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...