Buổi tối, chẳng những Liễu Tuấn tới mà Khâu Tình Xuyên và Giao Giao, còn có cả Tiểu Đầu Hổ, con rể tương lai của Liễu bí thư cũng tới.
Tiểu Đầu Hổ nhỏ hơn Lăng Lâm hai tháng, cũng sắp được hai tuổi rồi, chú nhóc chẳng hề giống cha, béo mũm mỉm, mặt tròn tròn, trông người chắc khỏe hơn Khâu Tình Xuyên nhiều.
Vừa nghe thấy cái tên Tiểu Đầu Hổ, Liễu Tuấn không nhịn được cười, không ngờ Khâu chủ tịch lấy nhũ danh cho con mình lại "nhà quê" như thế.
Sau khi bị Liễu Tuấn cười cho mấy lần, Khâu Tình Xuyên mới trấn tĩnh lại, đành giải thích mấy câu, nói nhũ danh này do mẹ Giao Giao đặt, quê của Giao Giao ở vùng đông bắc, bà ngoại đứa bè theo thói quen người đông bắc đặt tên như thế.
Nhưng không được việc gì, Liễu bí thư vẫn cười không ngớt.
Con người Liễu bí thư chính là thế, không có chuyện gì còn sinh sự, trêu ghẹo Khâu chủ tịch, hiện giờ có "điểm yếu" nắm trong tay làm gì có lý nào lại không dùng.
Khâu chủ tịch đau đầu lắm, cũng chỉ đành mặc xác y.
Có điều Liễu bí thư rất yêu thích đứa bé có cái tên "nhà quê" này.
Liễu bí thư mỗi tay bế một đứa bé đặt lên đùi mình, cười tít mắt hỏi:
- Tiểu Đầu Hổ, thấy chị xinh không?
Tiểu Đầu Hổ mắt tròn xoe nhìn Lăng Lâm một lượt, nghiêm túc gật đầu nói:
- Xinh.
Liễu Tuấn lại hỏi con gái:
- Lăng Lâm, Tiểu Đầu Hổ có đẹp trai không?
Lăng Lâm cũng gật đầu:
- Có ạ.
- Vậy Tiểu Đầu Hổ, sau này lớn lên rồi, có muốn lấy chị làm vợ không?
Thấy đường đường bí thư tỉnh ủy lại "lắm chuyện" như thế, Lăng Nhã và Giao Giao đều phì cười, Khâu chủ tịch lắc đầu. Hắn thật sự không hiểu, tâm tính của người này sao lại tốt như thế? Tựa hồ cục diện ra sao cũng không làm ảnh hưởng tới y.
Không ngờ Tiểu Đầu Hồ lắc đầu:
- Cháu muốn lấy mẹ làm vợ.
Lời này phát ta làm tất cả chấn kinh, rồi lập tức tất cả cười phá lên.
Tiểu Đầu Hồ lại nói nghiêm túc:
- Mẹ mỗi ngày chơi với cháu, còn mua đồ chơi cho cháu... Chị không tốt, chị toàn cướp đồ chơi của cháu,
Lăng Lâm cũng chẳng kém cạnh:
- Con cũng không muốn lấy nó làm vợ, con muốn lấy mẹ.
Lại là một tràng cười lớn, Liễu bí thư vừa cười vừa lắc đầu:
- Hỏng hết rồi, Khâu chủ tịch, hai chúng ta đều thất bại, quá thất bại rồi.
Khâu Tình Xuyên không thèm để ý.
Giao Giao cười đi tới, nói với Tiểu Hổ Đầu:
- Tiểu Hổ Đầu, hôm nay là sinh nhật chị, con phải nói chúc chị sinh nhật vui vẻ, chúng ta còn phải ăn bánh ngọt nữa.
Tiểu Đầu Hồ rất nghe lời, nói ngay:
- Chúc chị sinh nhật vui vẻ.
Lăng Lâm hếch cái mũi nhỏ lên, rất là đắc ý.
Lăng Nhã cười:
- Con phải cám ơn Tiểu Đầu Hổ chứ.
Lăng Lâm ngoan ngoãn nói:
- Cám ơn Tiểu Đầu Hổ... Mẹ, con muốn ăn bánh.
- Được được, cùng thổi nến, cùng ăn bánh.
Lăng Nhã đồng ý, đặt một cái bánh gatô lên trên bàn, cằm hai cây nên nhỏ màu đỏ, nói:
- Nào, mọi người cùng hát bài sinh nhật vui vẻ đi.
Chuyện như thế này , Lăng Nhã và Giao Giao chắn chắn "nghiêm túc quán triệt thực thi", Liễu bí thư và Khâu chủ tịch tự trọng thân phận, nhưng cũng vây quanh, hát bài mừng sinh nhật cho Lăng Lâm.
Cái bánh gatô khá to, Lăng Lâm được mẹ bế lên, treo mình trên bánh, chu cánh môi đỏ, thổi một hơi tắt hai ngọn nến.
Sau đó mọi người cùng ăn bánh.
Lăng Lâm và Tiểu Đầu Hổ chỉ thích cái nghi thức này thôi, còn không hứng thú mấy với bánh ga tô, chỉ ăn chưa tới hai miếng đã ném bánh lên bàn, reo hò đi tranh nhau đồ chơi.
Đồ chơi của Lăng Lâm nhiều tới mức phải dùng cả một gian phòng để chứa, có đều trẻ nhỏ là thế, thứ đồ chơi thường ngày mình không thích tý nào, nhưng chỉ cần có đứa bé khác cầm lấy, là món đó chơi đó trở thành vật tranh chấp.
Lăng Nhã và Giao Giao cầm hai miếng bánh, cẩn thận trông chừng ở bên cạnh, thi thoảng lại đút một thìa nhỏ vào hai đứa bé, miệng thì chỉ lo tán gẫu với nhau.
Liễu bí thư và Khâu chủ tịch ngồi ở ghế số pha, châm thuốc trò chuyện.
- Liễu Tuấn, tôi thấy cái danh đó chẳng cần cũng được.
Hiện giờ cả quan trường kinh thành đều biết tin tức này rồi, sắp tuyển cử đổi khóa, bố cục của cục chính trị là đề tài làm mọi người quan tâm nhất, hiện giờ Liễu Tuấn đột nhiên có khả năng thành ủy viên dự khuyết, sao chẳng khiến mọi người bàn tán sôi nổi? Tức thì tin này thậm chí còn nóng hơn cả suy đoán vị trí của chín cự đầu.
Mấy năm qua thế thăng tiến của Liễu Tuấn quá mạnh, những người cùng năm tốt nghiệp đại học với y hiện ra có rất nhiều người vì một vị trí cấp xử mà phải vắt óc suy nghĩ, còn y thì đã đứng ở trước ngưỡng cửa cục chính trị rồi.
Liễu bí thư lại vì nó mà phiền não, cười khổ nói:
- Anh cho rằng tôi muốn nó lắm hả?
- Để cậu rời khỏi tỉnh A tới nơi khác rèn luyện, suy nghĩ này là đúng, tôi cũng thấy không tệ. Nhưng cái chuyện ủy viên dự khuyết tôi thấy tạm thời không nên nghĩ tới.
Liễu Tuấn bực mình không đáp.
Một lúc sau Khâu Tình Xuyên lại hỏi:
- Tổng bí thư tìm cậu nói chuyện chưa?
- Chưa, chắc là cũng sắp rồi, dù sao Biện lão chính miệng đề nghị, tổng bí thư khả năng sẽ muốn nghe ý kiến của tôi.
Khâu Tình Xuyên trầm ngâm:
- Tôi thấy tới Sơn Thành cũng được, nếu như mà tới tỉnh D thì chuyện này không dễ từ chối nữa.
Hiển nhiên Khâu Tình Xuyên cũng tiến hành phân tích tỉ mỉ chuyện này, đề nghị của Biện lão đúng là "kinh thiên động địa" phá vỡ quy tắc. Nhưng có đề nghị này , hướng đi của Liễu Tuấn có thể suy đoán được ít nhiều rồi rồi. Tỉnh D là tỉnh có thực lực kinh tế mạnh nhất toàn quốc, về chính trị có tiếng nói lớn, nhiều năm qua mọi người đã quen bí thư tỉnh ủy tỉnh D do ủy viên cục chính trị đảm nhiệm rồi, nếu như Liễu Tuấn tới tỉnh D mà không đeo cái danh kia vào, e rằng nói không xuôi. Mà cũng làm cán bộ tình D cảm thấy "ủy khuất".
Đãi ngộ chín trị sụt giảm, có nghĩa là tỉnh D đã không được TW coi trọng nữa, chí ít thì không được coi trọng như trước nữa.
Đó là đả kích khá nặng nề.
Liễu Tuấn đột nhiên cười:
- Nếu như tách Giang Khẩu ra thì cán bộ tỉnh D có hơi lạc quan mù quáng rồi.
Khâu Tỉnh Xuyên ngẩn người, rồi khẽ gật đầu.
Đó là sự thật, nhiều năm qua chưa nói tới việc ủy viên cục chính trị làm bí thư tỉnh ủy, cán bộ tỉnh D đi ra vươn tới cương vị lãnh đạo cao hơn thực sự không có nhiều. Ngược lại Giang Khẩu gần như thành cái nôi của cán bộ cao cấp, từ xưa tới nay thị trưởng bí thư Giang Khẩu, trừ một số ngoại lệ cá biệt, nhưng người khác đều vươn tới vị trí lãnh đạo khá trọng yếu.
Ví như Lý Huệ, làm thị trưởng Giang Khâu chưa tròn một khóa, lần này cũng chuẩn bị được tuyển cử làm ủy viên TW, rất có khả năng trở thành tỉnh trưởng tỉnh J. Mặc dù đại hội đảng chưa diễn ra, tất cả đều còn chỉ là tin đồn, nhưng cán bộ như Khâu Tình Xuyên hiểu rõ nội tình tất nhiên hơn xa cán bộ bình thường.
Trong một tình mà có tới hai thành phố cấp phó tỉnh tỉnh, bí thư tỉnh ủy tỉnh D tất nhiên không hề tầm thường.
Bí thư tỉnh ủy tiền nhiệm Tiễn Kiến Quân tiến vào hàng ngũ cự đầu, Cù Hạo Cẩm nếu như không có gì bất ngờ cũng sẽ tiến vào hàng ngũ cự đầu, hơn nữa còn thay thế cho Tiễn Kiến Quân.
Nếu như TW thực sự quyết định đưa Liễu Tuấn tới tỉnh D, thì đãi ngộ chính trị không thể kém hơn hai vị bí thư tiền nhiệm quá nhiều được.
- Bất kể đề nghị này cuối cùng có thành hay không, chuyện tôi rời khỏi tỉnh A cơ bản đã xác định rồi, chỉ còn lại vấn đề thời gian.
Liễu Tuấn thở dài:
- Tỉnh A vừa mới đi vào quỹ đạo chính quy, lúc này rời đi, thực sự tôi không nỡ.
Nói tới đó mặt Liễu Tuấn lộ vẻ lưu luyến.
Khâu Tình Xuyên rất hiểu tâm tình của Liễu Tuấn lúc này, Liễu Tuấn công tác ở tỉnh A 12 năm, nếu nói không có tình cảm với vùng đất đó là không thể. Y bất chấp phạm vào kỵ húy, cố kéo Bạch Dương tới tỉnh A, ý đồ đồng tâm hiệp lực kiến thiến vô cùng rõ ràng. Mà hiện giờ lại sắp phải đi, trong lòng thế nào cũng có vô số vương vấn.
Ai mà biết bí thư tỉnh ủy sẽ là nhân vật như thế nào, có năng lực tiếp tục thực hiện viễn cảnh quy hoạch của Liễu Tuấn hay không?
- Chuyện này hai vị lão gia tử nhà cậu có ý kiến ra sao?
Khâu Tình Xuyên hỏi.
Vì Liễu Tuấn ở tỉnh A thể hiện quá nổi bật, cũng quá uy thế, mọi người đã bất giác coi tỉnh A là hậu hoa viên của Nghiêm Liễu hệ, cho dù Liễu Tuấn có điều đi, thì trái quả chín mọng này cũng không cho phép kẻ khác thò tay vào hái.
Liễu Tuấn lắc đầu:
- Tạm thời còn chưa có ý kiến.
Điều này thì Khâu Tình Xuyên cũng có thể hiểu được.
Hướng đi của Liễu Tuấn hẳn giờ là đại sự hàng đầu của các đại lão Nghiêm Liễu hệ phải suy tính rồi. So ra thì ai nắm giữ tỉnh A đã trở thành thứ yếu.
- Vậy ý kiến của cậu ra sao?
Với uy vọng của Liễu Tuấn ở tỉnh A, y có quyền phát ngôn lớn về người kế nhiệm của mình.
Liễu Tuấn nhìn Khâu Tình Xuyên cười ní:
- Ý kiến của tôi rất rõ ràng, nếu anh không tới ngân hàng TW, thì xuống địa phương là tốt nhất. Hơn nữa tôi kiến nghị anh tới tỉnh A.
Khâu Tình Xuyên sửng sốt:
- Sao lại quay sang tôi rồi.
Liễu Tuấn cầm chén trà lên nhấp một ngụm, khẽ mỉm cười.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...