Trùng Sinh Chi Nha Nội

Khi Liễu Tuấn rời khỏi nhà Chu tiên sinh, thời gian cũng tương đối trễ, Hà lão gia tử làm việc và nghỉ ngơi rất có quy luật, lúc này đi làm phiền lão nhân gia, hiển nhiên là không khôn ngoan. Liễu Tuấn trực tiếp trở về đại nội.

Nguyễn Bích Tú chưa nghỉ ngơi, nguyên nhân rất đơn giản, Liễu Tấn Tài còn đang làm việc.

Nhìn thấy con trai, Nguyễn Bích Tú bắt đầu oán giận, rất không vui nói: "Tuấn này, sao giờ con mới về? Không phải nói bay từ buổi chiều sao?"

Liễu Tuấn rất hiểu tâm tình của mẹ mình. Nguyễn Bích Tú biết bây giờ con trai đã tỉnh trưởng nên bề bộn nhiều việc, thường lui tới kinh sư, thời gian ở nhà đại nội cũng rất ít. Chỉ là Liễu Tuấn không nên về nhà trễ như thế, nếu như về sớm một chút, đương nhiên có thể sớm đến phòng làm việc kéo lão nhân trở về.

Hiển nhiên Phiên họp toàn thể VI đã sắp tổ chức, lượng công việc của Liễu Tấn Tài lại gia tăng không ít. Dù cho là công tác hội nghị thì Liễu Tấn Tài cũng muốn quan tâm, rất có phong phạm của thủ tướng khai quốc.

Liễu Tuấn mỉm cười nói: "Mẹ à, sắp khai mạc Phiên họp toàn thể VI nên ba mới bận như vậy. Như vậy đi, con gọi điện thoại cho Vương Đạo Điền xem ba còn đang bận gì, nếu không phải là rất quan trọng thì con sẽ đi bảo ba về."

Nguyễn Bích Tú gật đầu.

Liễu Tuấn cầm điện thoại gọi qua cho Vương Đạo Điền. Chức vụ chính thức của Vương Đạo Điền là phó thư ký trưởng Quốc vụ viện. Đương nhiên đây là một chức suông, công tác chủ yếu của hắn là phụ trách ở "văn phòng Liễu", kiêm luôn chủ nhiệm.

"Liễu tỉnh trưởng, trở về rồi hả?"

Giọng của Vương Đạo Điền tại điện thoại có chút uể oải. Trong số những thư ký của lãnh đạo Trung ương, có lẽ phải kể tới Vương Đạo Điền là công tác thời gian dài nhất, lượng công việc cũng lớn nhất.

Ai bảo đối tượng phục vụ của hắn là Liễu Tấn Tài làm gì?

"Đúng vậy, Vương chủ nhiệm. Lão gia tử đang làm gì vậy? giờ này còn chưa về nhà nghỉ ngơi!"


"À, đang nói chuyện cùng đồng chí Hô Diên Ngạo Bác của tỉnh Hải Tây. Ngày mai họp, tỉnh trưởng Hô Diên muốn tại trên hội nghị làm chuyên đề về việc làm sao tăng cường phát triển kinh tế của địa khu dân tộc thiểu số. Ý rất dài nên muốn câu thông một chút với ông ấy để đạt được nhận thức chung."

Vương Đạo Điền cười đáp.

Hô Diên Ngạo Bác đảm nhiệm chức vụ tỉnh trưởng tỉnh Hải Tây không phải là rất dài, có vẻ như còn sau cả Liễu Tuấn đảm nhiệm đại tỉnh trưởng. Tuy nhiên trên kiến thiết kinh tế vẫn rất có khả năng. Hải Tây có vài địa khu tự trị của dân tộc thiểu số, Hô Diên Ngạo Bác rất coi trọng công tác phát triển kinh tế của những địa khu này, trong tỉnh đã đưa vào đại lượng nhân lực vật lực nhằm trợ giúp quần chúng của địa khu dân tộc thiểu số làm giàu, trong một năm nay cũng có tiến triển khá rõ rệt. Liễu Tấn Tài rất tán thưởng việc này nên mời hắn tại hội nghị ngày mai tiến hành chuyên đề, giới thiệu kinh nghiệm.

Lấy tác phong công tác của Liễu Tấn Tài, lúc này triệu kiến Hô Diên Ngạo Bác, cùng hắn tái "cẩn thận" một chút là việc rất bình thường.

Liễu Tuấn vừa cười vừa nói: "Được, tôi sẽ qua đó. Đợi nói chuyện đã kết thúc tôi sẽ kéo ông ấy về nhà, bằng không thì tôi lại bị phê bình."

Vương Đạo Điền khẽ cười, đáp: "Được."

Rất nhanh, Liễu Tuấn đã xuất hiện tại cửa văn phòng của Liễu Tấn Tài, Vương Đạo Điền mỉm cười đứng ở trước bậc thang đón chào. Là người phụ trách của "văn phòng Liễu", Vương Đạo Điền đương nhiên không cần đảm nhiệm "thư ký trực ban", nhưng thời gian Liễu Tấn Tài tan tầm hắn thông thường đều ở đây, đơn giản báo cáo cho chỉ thị hành trình an bài cho ngày kế rồi xin chỉ thị thủ tướng có chỉ thị gì phá lệ hay không.

"Hôm nay hình như Liễu tỉnh trưởng trở về hơi trễ, khó trách lại bị phê bình. Chắc có lẽ Nguyễn đại tỷ đã sớm ngóng trông tỉnh trưởng về nhà."

Vương Đạo Điền cười trêu ghẹo. Giao tình giữa hắn và Liễu Tuấn rất tốt, và cũng rất hiểu tính tình của Nguyễn Bích Tú, hiện tại trong phòng làm việc còn đang nói chuyện nên hắn cũng không ngại nói đùa với Liễu Tuấn.

"Ha ha, thân bất do kỷ thôi. Người còn chưa tới mà điện thoại cũng đã nhận được vài cuộc hẹn rồi."

Vương Đạo Điền cảm thán: "Đúng vậy, tôi cũng hiểu mà. Nhân tại sĩ đồ, thân bất do kỷ."

Vương Đạo Điền cũng biết sơ sơ về mạng lưới quan hệ cực lớn đến "biến thái" của Liễu Tuấn. Đương nhiên, ngoại trừ bản thân Liễu Tuấn cũng không có bất kỳ ai biết được tấm lưới này tới cùng lớn đến trình độ nào.


Liễu Tuấn cười gật đầu.

Thư ký trực ban là một thanh niên chừng 30t, hắn vội bưng nước trà qua cho Liễu Tuấn. Liễu Tuấn ngồi xuống ghế gỗ ở bên ngoài trò chuyện cùng Vương Đạo Điền.

"Nghe nói Thương thị trưởng tại bên Sơn Thành đã làm một thị trưởng "đường dây nóng", mỗi tháng đều cùng thị dân đối mặt nói chuyện, tại chỗ giải quyết vấn đề, cũng tạo ra được tiếng vang khá lớn đấy."

Vương Đạo Điền thuận miệng nói. Hắn nói chuyện với Liễu Tuấn xưa nay cũng là thiên mã hành không, chỉ cần không phải đề tài quá mẫn cảm, nghĩ đến đâu cũng sẽ nói đến đó, không kiêng kỵ nhiều.

Thương thị trưởng ở đây chính là Thương Hiếu Trung người phụ trách tiền nhiệm của văn phòng Nghiêm, lúc này là thị trưởng của Sơn Thành. Thời gian Thương Hiếu Trung đi theo Nghiêm Ngọc Thành cũng tương đối dài, khi Nghiêm Ngọc Thành đảm nhiệm Chính pháp ủy Trung ương, Thương Hiếu Trung chính là đại thư ký của ông. Sau khi chủ tịch Lý Trị Quốc chính miệng điều đến TP.Sơn Thành làm thị trưởng, Thương Hiếu Trung đã kế thừa phong cách làm việc mạnh mẽ của Nghiêm Ngọc Thành, bình thường tại bên TP.Sơn Thành cũng làm ra chút động tĩnh.

Liễu Tuấn mỉm cười, nói: "Đây cũng là tác phong nhất quán của Thương thị trưởng. Dân sinh vô sự, thị trưởng tự mình quan tâm, cũng là điều cần làm."

Vương Đạo Điền cảm thán: "Đúng vậy, hai vị gia trưởng Nghiêm Liễu đều rất quan tâm tới dân sinh. Những người bên cạnh như chúng ta cũng chịu ảnh hưởng rất sâu."

Vốn lấy thân phận của Vương Đạo Điền là không nên xưng hô hai vị cự đầu cùng như vậy. Tuy nhiên Nghiêm Liễu nhất thể, mọi người đã sớm quen gọi chung cả hai người họ, nhất là khi nói chuyện cùng Liễu Tuấn thì càng không có cố kỵ này.

Nghiêm Liễu hệ nghiễm nhiên đã là hào môn trong chính trị.

Liễu Tuấn biết ngay là trong lòng Vương Đạo Điền có chút ý nghĩ. Điều này cũng rất bình thường. Mặc dù nói công tác ở bên người Liễu Tấn Tài tuyệt đối chưa nói tới mai một, nhưng Vương Đạo Điền đang lúc trẻ trung khoẻ mạnh, đi theo Liễu Tấn Tài nhiều năm, đã học được không ít kinh nghiệm chủ chính, hắn đương nhiên cũng muốn có một sân khấu to hơn để phát huy hoài bão của mình. Y theo tuổi tác và tư lịch của hắn để phân tích, trong một hai năm tới đưa ra ngoài là an bài thích hợp nhất. Nếu khống chế tiết tấu hợp lý, tiền đồ sẽ là một mảnh chói lọi.

Liễu Tuấn thản nhiên cười: "Mấy năm nay Trung ương định ra chiến lược mở rộng về phía tây là vô cùng anh minh. Địa khu phía Tây hoang vắng, quả thực cần phải mở mang thêm, mới có thể mau chóng đuổi kịp bước tiến của vùng duyên hải Đông Nam. Phát triển kinh tế địa phương, thay đổi bộ mặt lạc hậu không chỉ yêu cầu kinh phí lớn tài chính và kỹ thuật, quan trọng hơn là phải đưa vào nguồn nhân tài. Sự tại nhân vi mà. Bồi dưỡng tốt đội ngũ cán bộ có chuyển biến tư duy, chuyển biến phương thức, đó là điểm then chốt để mở mang phía Tây."


Vương Đạo Điền mỉm cười xưng phải.

Không thể nghi ngờ Liễu Tuấn đã hiểu ý của hắn, hơn nữa đã đưa ra câu trả lời. Lại nói tiếp, là người phụ trách của văn phòng Liễu, mấy năm nay thời gian Vương Đạo Điền ở cùng Liễu Tấn Tài còn nhiều hơn cả Liễu Tuấn. Nhưng quan hệ đến an bài chức vụ của mình, Vương Đạo Điền tự giác không tiện chủ động đề xuất với Liễu Tấn Tài, vậy nên Liễu Tuấn đương nhiên chính là cái cầu tốt nhất. Để cậu ta chuyển đạt tâm nguyện của mình đều tin cậy hơn so với bất kỳ ai.

Lúc này, các thủ lĩnh của đại tập đoàn đang tập trung tinh lực để tổ chức địa khu phía Tây, đám người Dung Bách Xuyên, Nghiêm Minh, Liêu Thuận Lợi đều đã đi phía tây. Ý của Liễu Tuấn đương nhiên cũng hy vọng hắn có thể đến phía tây để rèn luyện thêm.

Không cần nói đi đến đó, chỉ cần có một sân khấu vậy là đủ rồi.

Hai người hàn huyên hơn nữa giờ thì cửa văn phòng mới mở. Hô Diên Ngạo Bác bước ra, liếc mắt thấy được Liễu Tuấn liền lập tức mỉm cười, tiến lên nắm tay cùng Liễu Tuấn.

"Xin chào Liễu tỉnh trưởng, trở về rồi hả?"

"Đúng vậy, vừa đến. Hô Diên tỉnh trưởng còn đến sớm hơn cả tôi nữa."

Liễu Tuấn cũng mỉm cười nắm tay chào hỏi với Hô Diên Ngạo Bác.

Căn cứ vào biểu hiện trên tư liệu phía chính phủ, năm nay Hô Diên Ngạo Bác vừa mới 41t, trong số những cán bộ chức vị chính cấp tỉnh bộ cũng rất hiếm thấy. Đủ thấy bên kia ký thác hi vọng rất lớn đối với hắn.

Hô Diên Ngạo Bác vóc người cao gầy, thấp hơn Liễu Tuấn một chút, tuy nhiên luận đến khôi ngô rắn chắc thì lại thua xa. Cũng không phải mỗi một vị tỉnh trưởng đều là "cao thủ võ thuật".

Hô Diên Ngạo Bác cười nói: "Vốn tôi cũng lười đến, nhưng thủ tướng triệu kiến nên đành phải tới thôi, muốn lười cũng không được."

"Hô Diên tỉnh trưởng tại Hải Tây dốc sức phát triển kinh tế của địa khu dân tộc thiểu số, rất nhiều việc làm đều đáng để chúng ta tham khảo."

"Liễu tỉnh trưởng quá khen. Kinh tế ở địa khu phía Tây đã lạc hậu rất nhiều năm so với địa khu vùng duyên hải Đông Nam, địa khu dân tộc thiểu số giao thông không thông suốt, cơ sở phương tiện cũng tương đối yếu kém, cự ly lại càng xa. Không phát triển nhanh thì không được đâu."


Hô Diên Ngạo Bác khẽ lắc đầu và nói.

Liễu Tuấn mỉm cười, gật đầu xưng phải.

"Liễu tỉnh trưởng, khi nào có thời gian chúng ta mới thảo luận đi."

Ở đây không phải là nơi nói chuyện nên Hô Diên Ngạo Bác đối đáp vài câu cùng Liễu Tuấn liền lễ phép cáo từ.

Liễu Tuấn đi cùng Vương Đạo Điền vào phòng làm việc. Liễu Tấn Tài đang vùi đầu xem một phần tư liệu, phỏng chừng là phần đã nói chuyện với Hô Diên Ngạo Bác, thấy con trai tiến đến, ông mỉm cười gật đầu.

Vương Đạo Điền theo lệ cũ báo cáo cho thủ tướng hành trình an bài cho ngày mai. Liễu Tấn Tài tỉ mỉ lắng nghe, sau đó gật đầu, ý bảo tạm thời mình không có thay đổi. Vương Đạo Điền liền cáo từ ra ngoài, để cho cha con họ đơn độc ở chung.

"Ba về nghỉ ngơi đi. Nếu không, mẹ sẽ giận đấy."

Liễu Tuấn mỉm cười nói.

Liễu Tấn Tài cười gật đầu, đứng dậy và duỗi duỗi người, hình dạng rất thoải mái, sau đó ông đi ra khỏi bàn công tác, đứng trước mặt Liễu Tuấn, mỉm cười nói: "Chờ một lát nữa, làm chút kế hoạch ngoại cung ứng."

Liễu Tấn Tài cũng không ngồi, đứng ở giữa phòng hút thuốc rồi hỏi: "Đi đâu mới về vậy?"

Ông biết rõ, lúc này Liễu Tuấn mới về nhà thì khẳng định trước đó đã đi gặp người khác, hơn nữa phải là nhân vật cực kỳ quan trọng nên mới đáng để Liễu Tuấn đi tiếp ngay.

"À, đến nhà Hà chủ tịch Quân ủy, ăn cơm tối ở đó xong thì đến nhà bác Chu, tiêu hỏa cho bác ấy."

Nói đến đây Liễu Tuấn liền mỉm cười, có lẽ cảm thấy hình dạng tức giận của tiên sinh rất thú vị.

Hiện tại Liễu Tuấn đi tiếp hai vị này, Liễu Tấn Tài đương nhiên cũng biết rõ nguyên nhân bên trong, ông chỉ thản nhiên gật đầu và cũng không nói gì thêm.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui