Trùng Sinh Chi Nha Nội

Trong thư phòng của Nghiêm Ngọc Thành, ba người ngồi lặng im không nói.

Nếu như để người khác nhìn thấy cảnh này, sẽ phải giật mình, vì ba người đó là Nghiêm Ngọc Thành, Liễu Tuấn và cả Liễu Tấn Tài. Từ sau khi Nghiêm Liễu cùng tiến vào hàng ngũ cự đầu, cùng vào ở trong đại nội, nhưng thường ngày ít qua chỗ nhau, vì một số ảnh hưởng cần phải chú ý. Tất nhiên ngày lễ tết là chuyện khác.

Lúc này ở bên ngoài phòng khách lại náo nhiệt vô cùng.

Giải Anh và Nguyễn Bích Tú đang hào hứng nói chuyện, ba chị em Liễu Hoa, Liễu Diệp, Liễu Yên thêm vào Giang Hữu Tín, Nghiêm Minh, Vũ Chính Hiên ba anh em đồng hao, cùng với Nghiêm Hạo ngồi quây quanh, trong phòng khách thi thoảng rộ lên tiếng cười vui vẻ.

Mỗi năm hai lần đại hội, là khi hai nhà Nghiêm Liễu tề tụ đông đủ.

Giang Hữu Tín, Nghiêm Minh và Vũ Chính Hiên đều là đại biểu nhân dân toàn quốc, từ các nơi tới thủ đô dự họp, các phu nhân cũng theo cùng, có điều Giang Minh Nguyệt, Vũ Mục Dã và Liễu Dương đều phải đi học, không tiện tới.

Nghiêm Minh trước đó không lâu điều tới tỉnh Hải Tây làm phó tỉnh trưởng thường vụ, Liễu Diệp cũng đi theo, Nghiêm Hạo vẫn ở lại thủ đô đi học, đó là yêu cầu của Giải Anh. Nếu không con trai con dâu và cháu trai đi hết tới vùng tây bắc nghèo khổ, để lại một mình bà chiếu cố Nghiêm Ngọc Thành, sao chẳng tịch mịch.

Bà không muốn nếm thử tình hình như Nguyễn Bích Tú .

Có điều hai ông chồng già có chút kỳ lạ, vừa mới vào nhà đã vội vã chui vào thư phòng, chỉ cho mỗi mình Liễu Tuấn vào, tới Nghiêm Minh và Giang Hữu Tín đều không tham gia, chẳng biết là thương lượng chuyện lớn gì.

Nghiêm Ngọc Thành, Liễu Tấn Tài và Liễu Tuấn đúng là thương lượng đại sự hàng đầu.

Một xấp tư liệu dày được đặt trước mặt hai vị cự đầu, ở bên trên cùng là báo cáo viết tay, chữ viết nắn nót mà ngạo nghễ.

Chữ này, Nghiêm Ngọc Thành không quen thuộc lắm, nhưng Liễu Tấn Tài lại thấy rất nhiều lần.

Chính là bút tích của Trịnh Hạo.


Trên báo cáo của thành phố Minh Châu trình lên quốc vụ viện, đều có chữ ký và lời phê của hắn, Liễu Tấn Tài thấy quen rồi.

Bản tài liệu này rất dày, có tới hơn mười nghìn chữ, đều do Trịnh Hạo viết, tư liệu này hắn không thể nhờ người khác hoàn thành.

Tình hình phản ánh quá kinh người, cho dù là thư ký thân cận nhất cũng không thể tin cậy.

- Trịnh Hạo đưa tận tay cho con à?

Nghiêm Ngọc Thành xem đại khái qua tư liệu, trầm ngâm một lúc rồi hỏi.

- Vâng hôm qua hắn tận tay đưa cho con.

Liễu Tuấn gật đầu đáp, tối hôm qua trở về nhà, y liền đưa tài liệu này cho Liễu Tuấn Tài xem, hai cha con ngồi thương lượng tới đêm khuya, hôm nay nhân cơ hội hai nhà Nghiêm Liệu tề tụ, liền mang tới thương lượng với Nghiêm Ngọc Thành.

Sự việc trọng đại, không thể không cẩn thận.

Vì thời gian, Nghiêm Ngọc Thành không đọc kỹ càng, chỉ xem lướt qua một lượt, nhưng thế là đủ rồi, trong những lời mở đầu Trịnh Hạo đã tiết lộ nhiều chân tướng khiến người ta khiếp sợ, nếu nghiêm túc truy cứu sẽ khiến chính đàn chấn động dữ dội.

Tất nhiên mũi giáo của Trịnh Hạo nhắm thẳng vào Vu Hướng Hoành, các nhân vật cấp trọng lượng khác đều cũng có can thiệp nhưng không nhiều, cho dù là có chút liên quan, cũng nói mập mờ, sơ qua. Trịnh Hạo hết sức cẩn thận, hắn biết kết quả chuốc lấy quá nhiều kẻ địch là như thế nào. Nếu như không phải vì liên quan tới một số tình hình trọng yếu của Vu Hướng Hoành, phải nhắc tới nhân vật lớn kia thì Trịnh Hạo hoàn toàn không nhắc tới.

Hành động này của Trịnh Hạo cũng xem như liều một phen sống mái rồi.

Nghiêm Ngọc Thành ngả mình ra phía sau, hai mắt khép hờ, không ngừng hút thuốc. Liễu Tấn Tài cũng như thế, có điều ngón tay giữa gõ lên tay vịn.


Hai vị cự đầu đều rơi vào trầm tư.

Liễu Tuấn thì ung dung ngồi đó pha trà.

Y hiểu rõ hai vị lão gia tử hiện giờ đang suy nghĩ gì, đấu tranh đã vào giai đoạn quan trọng, năm nay sẽ đối khóa tỉnh thành, cũng là cơ hội cuối cùng tiến hành bố cục cho đại hội đảng toàn quốc năm sau. Mặc dù trước đó còn có cơ hội tiến hành điều chính, nhưng không phải chính thức đổi khóa, nên không thể so được.

Vì bảo vệ tính nghiêm túc của chính trị, ban bệ đảng ủy cấp tỉnh không thể điều chỉnh quá liên tục.

Phía bên kia vẫn tấn công không ngơi nghỉ, ngày càng hùng hổ. Nhất là mảng ổn định vĩ mô, một số tình từ kháng cự mềm dẻo, đã thành công khai chống đối, tổ đốc sát Liễu Tấn Tài gửi tới những nơi đó bị đối xử lạnh nhạt, công tác gặp phải trở ngại trùng trùng, rất khó triển khai. Cứ phát triển thế này, cho dù không đạt được mục đích cuối cùng, uy vọng của Liễu Tấn Tài sẽ bị sụt giảm thêm một bậc. Ngay cả Nghiêm Liễu hệ cũng sẽ bị ảnh hưởng tới đấu chí và sĩ khí.

Vào lúc này, Nghiêm Liễu hệ cần một trận đại thắng mang tính quyết định, xoay chuyển cục diện này.

Nhưng Trịnh Hạo đột nhiên tung ra chiêu này, nhìn qua thì đương nhiên cực kỳ có lợi cho Nghiêm Liễu hệ, song việc gì cũng phải hỏi tại sao.

- Tại sao Trịnh Hạo lại làm như thế.

Hút hết điếu thuốc, Nghiêm Ngọc Thành hỏi.

Liễu Tuấn cầm ấm nước, rót nước suối được đun sôi vào trà, mỉm cười nói:
- Nguyên nhân căn bản nằm ở chỗ hắn ta và Vu Hướng Hoành có mâu thuẫn rất sâu, Trịnh Hạo lo Vu Hướng Hoành nếu tiến bộ thêm một bước sẽ ra tay với hắn. Nguyên nhân trực tiếp là vì trước đó không lâu Trung kỷ ủy tìm Trung Hành nói chuyện, đã cấp cho Trịnh Hạo một tin tức khá rõ ràng.

Trung Hành là phó chủ nhiệm văn phòng thành ủy Minh Châu, đại thư ký của Vu Hướng Hoành, cho dù là phó chủ nhiệm văn phòng, nhưng cấp bậc là chính sở, là cán bộ cấp cao rồi.


Gần đây có rất nhiều thư cáo trạng gửi tới trung kỷ ủy phản ánh vấn đề của Trung Hành, tố cáo hắn tham ô hối lộ, lợi dụng chức quyền mưu lợi kinh tế bất chính cùng với những vấn đề tác phong .v..v..v.. Mang tinh thần trách nhiệm, phó bí thư Trung kỷ ủy là Điền Hoằng Chính đích thân tới Minh Châu tìm Trung Hành nói chuyện, muốn hắn chú ý hành động lời nói của mình, với vấn đề của quần chúng có phải sửa không có không được phạm.

Chắc chắn chuyến đi này của Điền Hoằng Chính được người ta diễn giải ra tin tức chính trị sâu hơn.

Mọi người đều biết Điền Hoằng Chính là "thiết nương tử" nổi danh của Trung kỷ ủy, trước kia từng cộng tác với Liễu Tuấn ở Ngọc Lan, do một tay đồng chí Hình Chính Du đề bạt lên, vì tư tưởng chính trị Nghiêm Ngọc Thành và Hình Chính Du cùng một mạch, nên sau khi Hình Chính Du nghỉ hưu, Điền Hoằng Chính được coi là đại tướng đích hệ của Nghiêm Ngọc Thành.

Điền Hoằng Chính tới Minh Châu nói chuyện với thư ký của Vu chính cục đúng là làm người ta suy diễn ra nhiều tin tức.

Điền Hoằng Chính vừa rời khỏi Minh Châu, Vu Hướng Hoành liền lên tiếng trên cuộc họp thành ủy, nói Trung Hành là cán bộ tốt vượt qua được khảo nghiệm, mọi người không nên suy đoán lung tung.

Dù là như thế, Trịnh Hạo cho rằng thời cơ đã chín muồi, liền quyết đoán ra tay.

Thông thường mà nói Trung kỷ ủy biểu thị chú ý tới thư ký của lãnh đạo, tức là gián tiếp phát ra tín hiệu rõ ràng. Mấy năm trước một bí thư tỉnh ủy phía bắc bị xử phát cũng bắt nguồn từ thư ký của ông ta bị điều tra, phán tử hình, vị bí thư ấy bị liên lụy, sau khi lui về tuyến hai còn bị giảm cấp bậc hành chính.

- Giữa Trịnh Hạo và Vu Hướng Hoành có mâu thẫn sâu sắc gì?
Nghiêm Ngọc Thành.

Việc trọng đại, Nghiêm bí thư cũng không thể không hỏi tỉ mỉ.

Liễu Tuấn cười, vẻ mặt hai xấu hổ. Mâu thuẫn giữ hai kẻ đó đúng là có một số lời khó mà nói với hai vị lãnh tụ, phải biết Nghiêm Liễu đều là lãnh tụ chính trực, giữ mình, những chuyện thối nát đó làm trí tuệ như Liễu tỉnh trưởng cũng không biết phải nói như thế nào.

Nghiêm Ngọc Thành hừ một tiếng, tựa hồ rất bực mình.

Tên tiểu tử này mặt rất dày, hiện giờ lại chẳng nói chuyện của y, có gì mà phải xấu hổ.

- Ha ha, liên quan tới một người...
Liễu Tuấn nói ra một cái tên, hẳn hai vị lão gia tử đều biết rồi:
- ... Nghe nói, hai người họ đều có chút quan hệ mật thiết với đồng chí này.


Liễu tỉnh trưởng nói khéo léo.

- Khốn kiếp.

Nghiêm Ngọc Thành quả nhiên phẫn nộ, vỗ mạnh tay vịn ghế.

- Thật không ra thể thống gì nữa.

Liễu Tấn Tài cũng là lần đầu tiên biết chuyện này, rất tức giận.

Liễu Tuấn chỉ cười không nói, hai vị lão gia tử ở sâu trong cung, tựa hồ thoát ly xã hội hiện thực rồi. Cái chuyện này hiện nay trong đội ngũ cán bộ rất phổ bến, có điều cho Liễu tỉnh trưởng ba cái lá gan nữa y cũng chẳng dám nói ra, nếu không chọc giận hai vị lão gia tử, giáo huấn y một hồi, tội gì vô cớ để vị vạ lây.

- Lão ba, ở đây còn có một số tư liệu cũng liên quan tới Vu Hướng Hoành, mức độ chân thực không phải hoài nghi.

Liễu tỉnh trưởng vội lảng sang chuyện khác, đưa một sập tư liệu ra.

Đó là tư liệu do Hắc Tử thu thập được, rất có sức sát thương.

Nghiêm Ngọc Thành và Liễu Tấn Tài nhìn nhau.

Liễu Tấn Tài hỏi:
- Anh hay tôi đi?

Nghiêm Ngọc Thành đáp:
- Để tôi.

Liễu Tuấn nghe thế thì phấn chấn, biết hai vị lão gia tử đã quyết định rồi, chuyện này tất nhiên phải thông báo cho chủ tịch Lỳ Trì Quốc, quyết định cuối cùng phải do ông đưa ra


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui