- Tiểu Tuấn, Lý Huệ và Cận Hữu Vi có chuyện giấu anh đấy.
Đợi hai người đó đi rồi, Tiểu Thanh nói.
Lý Huệ và Cận Hữu Vi trước khi tới không biết có mặt hồng nhan tri kỷ của y, càng không ngờ tới Tiểu Thanh có thân phận như thế. Không tiện ngồi lâu, mọi người trò chuyện một hồi rồi khách khí cáo từ.
Cận Hữu Vi vốn muốn rủ Liễu Tuấn đi giải trí, nhưng cuối cùng không nói ra.
Thân phận của Tiểu Thanh gây áp lực cho người ta quá lớn, Cận Hữu Vi không muốn chủ tịch Liễu nhận định hắn là "bạn xấu" của Liễu Tuấn.
Cận công tử rất để ý tới thể diện.
Liễu Tuấn cau mày.
Hiển nhiên Tiểu Thanh phát hiện ra hai người kia có điều chưa nói, đó là chuyện chưa từng có, nhất là Cận Hữu Vi, có gì không dám nói trước mặt y?
Chẳng lẽ xảy ra chuyện lớn hay sao?
- Anh đừng cả nghĩ, có lẽ vì em. Liễu tỉnh trưởng tới địa bàn của người ta, Lý thị trưởng thế nào cũng phải khoản đãi chu đáo một phen, có khả năng là muốn mời cô bé xinh đẹp trợ hứng cho Liễu tỉnh trưởng.
Tiểu Thanh cười hì hì nói.
Hà Mộng Doanh và Tiểu Thanh là thích trêu ghẹo y nhất, hiện giờ còn thêm cả Trầm Nhiêu.
Liễu tỉnh trưởng rất đau đầu.
- Nếu đúng là thế thì tốt, anh chỉ e Lý Huệ gặp phải khó khăn gì, nếu không Cận Hữu Vi cũng chẳng xuất hiện ở Giang Khẩu.
Liễu Tuấn cau mày nói.
Tiểu Thanh không trêu y nữa, trầm ngâm nói:
- Vậy có nên gọi điện hỏi không?
Dù cô không ở trong thế chế cũng khá hiểu chính cục trong nước, biết rõ Liễu Tuấn hiện nay đang bồi dưỡng lực lượng đích hệ của mình, tạo dựng nên cơ sở chắc chắn trong hệ phái. Lý Huệ được Liễu Tuấn chọn làm thị trưởng Giang Khẩu, chắc chắn là cán bộ y coi trọng nhất, nếu như chẳng may có sơ xuất gì, chẳng những làm Liễu Tuấn tổn thất một đại tướng, mà còn ảnh hưởng thanh danh của y trong hệ phái.
Sự thực chứng minh, cán bộ do anh đề bạt không đáng tin mà.
Tuổi tác của Liễu Tuấn vốn đã dễ bị bời móc hơn các cán bộ khác, rất nhiều lãnh đạo bảo thủ đều tin vào cán bộ chững chạc, trong tiềm thức cho rằng, người trẻ tuổi không đáng tin cậy.
Liễu Tuấn nghĩ một lúc nói:
- Được.
Liễu Tuấn gọi điện cho Cận Hữu Vi chứ không gọi cho Lý Huệ.
Điện thoại vừa thông, Liễu Tuấn chưa nói, Cận Hữu Vi đã oang oang lên:
- Tỉnh trưởng đại nhân, tôi không nhìn nhầm cậu, đúng là chẳng những trí tuệ vô song còn rất nghĩa khí.
Liễu Tuấn lạnh nhạt nói:
- Bớt nịnh bợ đi. Vô cớ tỏ ân cần, ắt có mưu đồ lớn.
Cận Hữu Vi cười hăng hắc, chẳng hề phật ý:
- Vừa rồi vốn định nói với cậu, dè đâu cậu kiếm được cô vợ tiếng tăm như thế, tôi không dám nói bừa. Thế này nhé, nếu cậu bỏ được chút thời gian thì chiều tới quán cà phê khách sạn Thu Thủy, chúng ta trò chuyện một chút... Chuyện liên quan tới Lý Huệ, theo tôi biết, có chút rắc rối.
Cận Hữu Vi nói rất uyển chuyển.
Liễu Tuấn càng nhíu chặt mày, y hiểu Cận Hữu Vi, khó khăn bình thường hoàn toàn không đáng để vào mắt hắn, hắn tiền nhiều quen biết rộng, đầu óc thông minh, không mấy chuyện làm khó được. Nếu hắn nói là có chút rắc rối, thì rắc rối này không nhỏ.
Đoán chừng hắn lật đật chạy tới Giang Khẩu là vì việc này.
- Được rồi, không cần chiều, tôi tới ngay, anh qua đi.
... ...
Trong quán cà phê cũng có phòng riêng, tuy dùng kính ngăn cách, nhưng là kính chân không hai lớp, hiệu quả cách âm rất tốt. Liễu Tuấn và Cận Hữu Vi ngồi đối diện, Cận Hữu Vi uống cà phê, Liễu Tuấn uống trà.
Ăn cơm Trung Quốc trong quán ăn tây, uống trà trong quán cà phê, là điểm đặc sắc của Liễu tỉnh trưởng.
Cận công tử vừa thấy Liễu Tuấn đã giơ ngón cái lên:
- Giỏi! Liễu Tuấn, cậu quá giỏi.
Liễu Tuấn chậm rãi thưởng thức trà, chẳng đề ý.
Đoán chừng lúc này đầu óc Cận Hữu Vi hoàn toàn hướng về Tiểu Thanh, hướng về tập đoàn Thịnh Nghiệp.
- Này, cậu nói xem, làm sao câu được người ta thế? Thật quá giỏi.
Cận Hữu Vi lộ ra bản tính, ném chính sự qua một bên, luôn mồm hỏi chuyện "phong lưu" giữa Liễu Tuấn và Tiểu Thanh, tính hắn là thế, chẳng làm sao được.
Cận Hữu Vi thấy, chuyện này quá thần kỳ, nếu là công ty lớn trong nước thì hắn chẳng lạ, anh có to đến đâu, cũng có to được hơn trời không? Với điều kiện của Liễu Tuấn, bất kỳ nữ giám đốc công ty nào trong nước cũng đều có khả năng ngã vào lòng.
Trói được một tỉnh trưởng, công tử thủ tướng, có nghĩa là tiền cuồn cuồn chạy vào, ngăn cũng chẳng nổi.
Nhưng tập đoàn Thịnh Nghiệp đứng trên đỉnh kim tự tháp tài phú thế giới, Liễu Tuấn "câu " được bà chủ của người ta, còn dạy dỗ ngoan ngoãn, cứ như con chim non.
Liễu Tuấn lạnh nhạt nói:
- Đừng nói chuyện thừa thãi, nói về Lý Huệ đi.
Cận Hữu Vi không ngừng lắc đầu, than thở:
- Nói thực, tôi ngày càng tò mò về cậu rồi. Chúng ta làm bạn mười năm rồi phải không? Tôi ngày càng không hiểu cậu, tên khốn nhà cậu còn có bao nhiêu bí mật giấu bạn bè nữa... Chậc chậc, lợi hại.
Liễu Tuấn quay đầu đi, ngắm phong cảnh ngoài cửa sổ, chẳng thèm lý tới hắn nữa.
- Được, chuyện này nói sau, tôi không tin không moi nổi bí mật của cậu.. Chúng ta nói tới Lý Huệ, anh ta bị Cung Chiêu Lễ nhắm vào, đang gây phiền phức cho anh ta.
Cung Chiêu Lễ là bí thư thành ủy hiện nhiệm của Giang Khẩu.
Nhắc tới chính sự, Liễu Tuấn quay lại nhìn Cận Hữu Vi, cau mày nói:
- Cung Chiêu Lễ nhắm vào anh ta?
Liễu Tuấn nghĩ, Lý Huệ bị Cung Chiêu Lễ nhắm vào là chuyện quá bình thường, giữ bí thư và thị trưởng, ít khi không có mâu thuẫn. Huống chi Lý Huệ và Cũng Chiêu Lễ thuộc hệ phái khác nhau.
Trước kia Khâu Tình Xuyên ở Giang Khẩu, được Liễu Tấn Tài và Tiễn Kiến Quân và hệ phái của hắn toàn lực ủng hộ, thành công làm Lê bí thư lui về tuyến hai trước, trèo lên vị trí bí thư thành ủy. Lê bí thư là cán bộ trung kiên bên kia bồi dưỡng lên, bị Khâu Tình Xuyên đẩy đi, tất nhiên không cam lòng. Cung Chiêu Lễ lên làm thị trưởng Giang Khẩu dưới tình hình đó, là do bên kia đưa ra để đấu với Khâu Tình Xuyên.
Cung Chiêu Lễ được bên kia chọn làm đối thủ với Khâu Tình Xuyên, có thể thấy là một nhân vật lợi hại.
Giờ Cung Chiêu Lễ làm bí thư, Lý Huệ làm thị trưởng, giống như phiên bản chuyện trước kia, chỉ có điều Cung Chiêu Lễ từ công thành thủ, chiếm cứ quyền chủ động.
- Đúng thế, tính cách Lý Huệ cậu cũng rõ đấy, rất kiêu ngạo. Vừa tới Giang Khẩu là mạnh bạo triển khai công tác, kiên quyết chấp hành chính sách ổn định vĩ mô của Quốc vụ viện, chẳng khác gì đối địch với bên kia.
Cận Hữu Vi lo lắng nói.
Lý Huệ được Nghiêm Liễu hệ hỗ trợ, lại có cơ sở Khâu Tình Xuyên để lại, điều kiện không tệ. Có điều dù sao Khâu Tình Xuyên không phải là là thuộc Nghiêm Liễu hệ, cán bộ hắn để lại không phải là ủng hộ Lý Huệ vô điều kiện. Mà là sự hợp tác có điều kiện, muốn những cán bộ này ủng hộ hắn như ủng hộ Khâu Tình Xuyên là không thể, vì thế khó khăn Lý Huệ gặp phải gian nan hơn Khâu Tình Xuyên nhiều.
Hơn nữa quan niệm của người dân và cán bộ Giang Khẩu cũng cởi mở nhất, cấp tiến nhất.
Từ điểm này mà nói, rất nhiều cán bộ và chủ doanh nghiệp Giang Khẩu, trong lòng không tán đồng chính sách của Quốc vụ viện. Lý Huệ vừa mới tới, tiếp tục chấp hành kế hoạch phát triển kinh tế của Khâu Tình Xuyên, đắc tội với một đám người. Rất nhiều cán bộ tự giác ngả theo Cung Chiêu Lễ, hơn nữa Cung Chiêu Lễ là bí thư thành ủy, lại có Cù Hạo Cẩm hỗ trợ sau lưng, rõ ràng có ưu thế hơn Lý Huệ.
- Cho nên có thể nói, Lý Huệ vừa tới Giang Khẩu là liên tục xung đột với Cung Chiêu Lễ, ha ha, giống cậu và Lưu Phi Bằng vậy, như nước với lửa. Tổng thế mà nói, Lý Huệ còn trụ được, chưa rơi xuống thế kém. Thủ đoạn đấu tranh của anh ta cũng khá, điều này cậu biết rồi.
Cận Hữu Vi thong thả nói.
Có điều cái ví dụ của hắn làm Liễu tỉnh trưởng hơi khó chịu, trừng mắt lên nhìn.
Cận Hữu Vi chẳng để ý.
- Bất kể nói thế nào, Lý Huệ kiên trì thực thi chính sách của Quốc vụ viện, đứng vững về lý, đám Cung Chiêu Lễ có khó chịu cũng không thể nói ra. Về công việc, Lý Huệ không có gì để bới móc.
Liễu Tuấn nhưỡng mày:
- Ý anh là Lý Huệ có vấn đề ở sinh hoạt tư nhân?
Cận Hữu Vi trầm xuống, không biết nên nói thế nào, một lúc sau mới đáp:
- Đúng thế, Lý Huệ bị một phụ nữ chơi một vố, hiện giờ người ta đang uy hiếp anh ấy.
Sắc mặt Liễu Tuấn cũng trầm xuống.
Cận Hữu Vi thở dài:
- Tôi cũng biết chuyện này Lý Huệ quá bất cẩn, bị người ta túm lấy điểm yếu, tôi trách anh ta một trận rồi.. Nhưng chuyện đã xảy ra, thế nào cũng phải giải quyết, nếu không thực sự là phiền to
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...