Khi Chu Triệu Văn và Lý An Khang bị giáo huấn thì Tằng Thiếu Phong càng khó sống hơn.
"Bốp", Tằng Thiếu Phong "á" một tiếng, đưa tay ôm lấy mặt, nhìn Tằng Vĩnh Chính đang như phát cuồng.
- Mày.. Mày.. Thằng phá hoại này, mày muốn hại chết tao à?
Tằng Vĩnh Chính đưa ngón tay chỉ vào đứa cháu không ra gì, tức tới toàn thân run lên, ánh mắt còn mang vẻ sợ hãi. Tằng Thiếu Phong chưa bao giờ nhìn thấy nét mặt này của chú hắn, mỗi lần hắn thấy chú đều tràn trề từ tin, tựa hồ đại thế thiên hạ nằm gọn trong tay.
Cũng từ khi đó Tằng Thiếu Phong cho rằng chú mình là người giỏi nhất thiên hạ, trên đời này không có chuyện gì làm khó được chú.
Hơn mười năm qua đúng là như thế.
Tằng Vĩnh Chính từng bước thăng cao, đem lại uy phong hiển hách cho gia tộc họ Tằng lẫn cả huyện Đức Thành. Cha mẹ hắn chẳng qua là công nhân về hưu mà mỗi ngày quan viên tới thăm hỏi không ngớt, đồ ăn đồ dùng trong nhà chẳng thiếu gì, thậm chí nhà hiệu nhỏ ở trong huyện kia chẳng cần đi mua rượu thuốc cao cấp, cứ vài ba ngày tới nhà hắn mà thu mua một lần là đủ.
Sướng nhất là số rượu thuốc đó vừa biến thành tiền, chưa tới hai ngày sau lại xuất hiện ở nhà hắn, sau đó lại bán đi, cứ tuần hoàn như thế, tiền trong nhà hắn càng ngày càng nhiều.
Đương nhiên các quan viên tới thăm cha mẹ hắn, cũng có rất nhiều người đưa phong bì trực tiếp.
Tằng Thiếu Phong khi nhỏ không hiểu lắm, về sau tham gia công tác tất nhiên hiểu sở dĩ những người đó tặng đồ cho cha mẹ hắn kỳ thực là vì vỗ mông chú hắn. Nguyên nhân là bà nội hắn ở cùng nhà với hắn, mà không ở với chú trong thành phố, một số quan viên không nịnh bợ được Tằng bí thư, liền tính đường vòng, nịnh bợ anh Tằng bí thư.
Tằng Thiếu Phong sau khi tham gia công tác càng thuận lợi, bất kể người trong hai ngoài đơn vị, đều cưng hắn như bảo bối, lâu dần Tằng Thiếu Phong biến thành một tên hoàn khố từ tới đuôi, ở chợ dược liệu, hắn là đệ nhất thiên hạ, bất kể đơn vị công quyền hay công ty tư nhân, không ai không xu nịnh Tằng đại thiếu gia, hắn nhìn trúng cái gì là của hắn.
Cũng không phải là không có người không phục, nhưng cáo trạng lên trên chẳng được tác dụng gì, ngược lại người cáo trạng còn bị xử lý.
"Điểm mạnh" lớn nhất của Tằng Thiếu Phong là cực kỳ cung kính với chú, không có việc gì cũng chạy tới Đơn Dương nịnh nọt chú. Tằng Vĩnh Chính dù chức cao quyền lớn, nhưng chỉ có hai cô con gái, cả nhà họ Tằng thế hệ này chỉ có một mình hắn là nam đinh, cả họ đều gửi gắm hi vọng. Thấy cháu hiểu chuyện như thế, Tằng Vĩnh Chính rất cao hứng, càng thêm quan tâm chiếu cố.
Mới có trên hai mươi Tằng Thiếu Phong đường đường là phó trưởng phòng công thương, nếu có cơ hội, Tằng Vĩnh Chính định đơn hắn tới cơ quan chính phủ thành phố rèn luyện, nói không chừng còn có thể thay thế mình.
Không ngờ thằng tiểu tử này được chiều sinh hư, gây ra họa tày trời như thế.
Cũng thật quái đản.
Liễu Tuấn tới tỉnh A công tác mười năm, lần đầu tới Đơn Dương khảo sát là gặp ngay hành vi ác bá của cháu hắn, chẳng lẽ vì trước kia quá thuận lợi, ông trời thấy ngứa mắt muốn cho nhà họ Tằng chút rắc rối?
Dù hắn là cán bộ của kỷ ủy, không phải là cấp dưới trực tiếp của tỉnh trưởng, nhưng với tình huống bình thường thôi. Còn với Liễu Tuấn mà nói hoàn toàn không phải là vấn đề.
Căn cứ vào tình hình trước kia mà xét, toàn bộ tỉnh A, chẳng có cán bộ và ban ngành nào mà Liễu Tuấn không quản tới được.
Những chuyện thối nát kia của mình nếu mà điều tra nghiêm túc, đừng nói tới mũ quan, mà đầu cũng chưa chắc đã giữ được.
Bảo Tằng Vĩnh Chính sao mà không sợ được.
- Chú, cháu... Cháu không biết y là tỉnh trưởng...
Tằng Thiếu Phong ôm má xưng vù, nói như khóc.
- Mày.. Mày mù mắt à? Ngày nào trên báo trên TV chẳng có ảnh người ta? Tỉnh trưởng mà mày cũng không biết mày còn là cán bộ không? Ngày nào cũng chỉ biết làm chuyện khốn nạn.
Tằng Vĩnh Chính tức không chỗ phát tiết, chỉ cháu tiếp tục chửi mắng.
Thực ra trừ lúc đấu tranh, Liễu Tuấn làm việc luốn kín tiếng, không thích xuất hiện trên báo chí truyền hình, nói ngày nào cũng có mặt y trên báo trên TV là quá khoa trương. Nhưng khi đó Tằng Thiếu Phong sợ vỡ mật, làm gì dám cái lại?
- Trở về viết kiểm điểm, thái độ phải thành khẩn, nhận thực phải sâu sắc. Lập tức viết cho tốt, sáng ngày mai giao cho lãnh đạo trong cục, nghe rõ chưa?
Tằng Vĩnh Chính chửi mắng một hồi, tâm tình hơi bình phục một chút, nói.
Hạ đã gây ra rồi, có đánh chết thằng cháu ăn hại này cũng không được việc gì, chuyện cấp bách là làm sao xử lý hậu quả.
- Vâng, vâng...
Tằng Thiếu Phong vâng dạ, cái đầu láng mượt cúi gằm xuống , từ đầu tới cuối không dám ngẩng mặt lên nhìn Tằng Vĩnh Chính. Chỉ cần nhìn thấy khuôn mặt vặn vẹo đôi mắt phun lửa ấy là hắn không khéo xón cả ra quần.
Có điều nghe lời Tằng Vĩnh Chính, Tằng Thiếu Phong lại thầm lo.
Mấy năm qua hắn chỉ lo phá, chút sách vở trả lại cho nhà trường hết rồi, một đêm bảo hắn kiểm điểm sâu sắc thì quá khó. Nhưng lúc này hắn nào còn dám nói thế với Tằng Vĩnh Chính? Đúng nói là viết kiểm điểm, cho dù là muốn hắn lên núi đao biển lửa, cũng chỉ đành nắm mắt xông tới.
- Xéo.
Tằng Vĩnh Chính căm ghét phất tay, trước kia thấy đứa cháu này hắn thấy rất thân thiết, hôm nay thì thấy ghét bỏ không nói lên lời, tựa hồ nhìn nó thêm một cái cũng ngán lắm rồi.
- Chú... Bọn họ.. Bọn họ sẽ không khai trừ cháu chứ?
Tằng Thiếu Phong vội đi ra ngoài, tới cửa không nhịn được quay đầu lại hỏi một câu. Sau khi biết mình đắc tội với tỉnh trưởng, cả ngày hắn nghĩ tới nhiều nhất là vấn đề này.
Dù bị khai trừ, với tiền của trong nhà , chỉ cần chú còn tại vị, bất kể làm ăn gì cũng không phải lo, nhưng Tằng Thiếu Phong mấy năm qua tác oai tác quái quen rồi, không bỏ được khoái lạc của thổ hoàng đế.
- Khai trừ là phúc cho mày lắm rồi! Còn không xéo đi.
Tằng Vĩnh Chín lại điên tiết quát.
Tằng Thiếu Phong vội cuống cuồng chạy đi.
Đuổi Tằng Thiếu Phong đi rồi, Tằng Vĩnh Chính không ngừng đi lại trong phòng, sau khi Tằng Thiếu Phong xảy ra chuyện lập tức có cán bộ báo cho hắn, Tằng Vĩnh Chính kinh hoàng, lập túc phóng xe tới Đức Thành. Sau khi tới nơi, biết Liễu Tuấn ở trong nhà khách, hắn không dám lộ diện ở đó, tìm một khách sạn ở lại, vội vàng tìm Tằng Thiếu Phong tìm hiểu tình hình.
Hiện giờ Tằng Vĩnh Chính đang suy nghĩ, có nên cầu kiến Liễu Tuấn ngay trong tối nay, giải thích nhận sai với y không.
Giống như Tằng Thiếu Phong sợ thấy hắn, hắn cũng sợ gặp Liễu Tuấn.
... ....
Liễu Tuấn và Chu Triệu Văn, Lý An Khang đàm thoại khá lâu. Liễu Tuấn toàn diện tìm hiểu tình hình mọi mặt của huyện Đức Thành, phê bình xong, liền cùng bọn họ tham khảo biện pháp triển khai kinh tế.
Chu Triệu Văn, Lý An Khang qua giai đoạn kinh hoàng ban đầu dần dần bình tĩnh lại, nghe Liễu Tuấn chỉ điểm thấy trước mắt trở nên sáng sửa, thì ra phát triển kinh thế có nhiều phương thức bất đồng như vậy, trước kia chẳng hề nghĩ tới.
Tỉn trưởng quả nhiên chẳng tầm thường.
Đợi tới khi cả hai rời đi, sự sợ hãi trong lòng không còn nữa, Liễu tỉnh trưởng không tới kiếm chuyện mà một lòng muốn giúp họ.
Hai người đó vừa đi, Kha Khải Phàm liền vào phòng dọn dẹp, nói:
- Tỉnh trưởng đã mệt cả ngày, nên nghỉ ngơi rồi.
Liễu Tuấn mỉm cười:
- Không vội, còn có người sắp tới.
Kha Khải Phàm cũng cười:
- Tỉnh trưởng quyết định gặp người đó sao?
Hiển nhiên cả hai đều biết vị khách sắp tới là ai.
Liễu Tuấn hơi cau mày:
- Thế nào cũng phải gặp.
- Nghe nói thanh danh Tằng Vĩnh Chính không tốt lắm, kỷ ủy tình thường thu được tố cáo về hắn, bí thư Hoành Cửu nói đồng chí này năng lực không tệ.
Liễu Tuấn chậm rãi gật đầu.
Quả nhiên chừng mười phút sau, Kha Khải Phàm vừa đi ra lại quay vào nói:
- Tỉnh trưởng , đồng chí Tằng Vĩnh Chính muốn gặp tỉnh trưởng.
Liễu Tuấn ngồi trên ghế sô pha, uy nghiêm gật đầu:
- Mời vào.
Tằng Vĩnh Chính theo sau Kha Khải Phàm dè dặt đi vào, trước tiên cúi mình chào Liễu Tuấn:
- Chào Liễu tỉnh trưởng.
- Xin chào.
Liễu Tuấn rất bình thản.
Tằng Vĩnh Chính yêu cầu người nhà không nghiêm đã lưu lại ấn tượng rất tệ với Liễu Tuấn, tính y là thể, không ưa anh là không khách khí gì.
Đối diện với Vu Hướng Hoành còn như thế nói gì tới Tằng Vĩnh Chính.
Tằng Vĩnh Chính thấy sống lưng lạnh toát.
Liễu Tuấn ngay cả câu "đồng chí Tằng Vĩnh Chính" cũng bỏ qua, cũng chẳng bảo hắn ngồi.
- Xin lỗi tỉnh trưởng, tôi giáo dục người nhà không nghiêm, tôi xin kiểm điểm... Tằng Thiếu Phong tuổi trẻ xốc nổi đều là do thường ngày tôi giáo dục không đủ, xin tỉnh trưởng phê bình nghiêm khắc.
Tằng Vĩnh Chính càng tỏ ra cẩn thận dùng ngữ khí chân thành kiểm điểm.
Liễu Tuấn không vội lên tiếng, chỉ quan sát Tằng Vĩnh Chính, ánh mắt oai nghiêm làm Tằng Vĩnh Chính rùng mình. Một lúc sau Liễu Tuấn mới nói:
- Đồng chí là bí thư kỷ ủy Đơn Dương, chức phận là giám sát đốc thúc đảng viên tuân thủ pháp luật, cho nên trước tiên phải bản thân phải ngay thẳng, giáo dục người nhà không tốt, ảnh hưởng không hay tới đồng chí, bất lợi cho triển khai công tác. Sau này phải chú ý hơn.
- Vâng, tôi nhất định nhớ kỹ lời giáo huấn của tỉnh trưởng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...