Trong một tòa tứ hợp viện ở một con ngõ cổ kính của thủ đô, nếu không phải được canh phòng chặt chẽ, chẳng ai ngờ được có một nhân vật lớn ở trong đó.
Chiếc Audi của Liễu Tuấn cũng phải bị kiểm tra nghiêm ngặt mới được đi qua.
Theo kế hoạch ban đầu của Liễu Tuấn là ở chỗ Bạch Dương một đêm, hôm sau trở về Ngọc Lan, dù sao trong tỉnh cũng có rất nhiều việc phải xử lý, tỉnh trưởng rời khỏi tỉnh quá lâu không hợp lý.
Nhưng những lời nói của Bạch Dương làm Liễu Tuấn thay đổi chủ ý, quyết định ở lại thủ đô thêm một chút, bái phòng vài vị nguyên lão.
Hà Vũ hai vị lão gia tử thì không phải nói, y tới lâu rồi, Liễu Tuấn chỉ cần hồi kinh là có mấy vị trưởng bối nhất định phải tới bái phỏng. Nhưng tứ hợp viện này, Liễu Tuấn tới lần đầu.
Hồng thủ tướng sau khi nghỉ hưu liền ở đây.
Bái phỏng Hồng thủ tướng, là quyết định riêng của Liễu Tuấn, không thương lượng với ai.
Sáng sớm vừa ngủ dậy, Hà Thắng Lợi đã gọi điện tới, giọng có chút lo lắng, nói:
- Liễu Tuấn chuyện không ổn rồi, Tư Đồ Lăng Ba lai lịch không đơn giản.
Chuyện này như đã trong dự liệu của Liễu Tuấn, thản nhiên hỏi:
- Không đơn giản thế nào?
- Hình như cô ta có chút qua lại với Vương Chính Kiệt.
Hà Thắng Lợi thận trọng nói.
Vương Chính Kiệt, là con khỉ lớn nhất trong bốn con khỉ mà Khâu Tình Xuyên nói tới, là ủy viên dự khuyết TW, xuất thân thế gia, giám đốc ngân hàng thương nghiệp tỉnh. Trong hệ thống tài chính, thân phần địa vị cả danh vọng đều trên Khổng Học Hải, có thể nói là nhân vật kiệt xuất trong tất cả các giám đốc ngân hàng tỉnh.
Hạ kẻ này, sức chấn nhiếp với những giám đốc khác khỏi nói cũng biết. Là một nước cờ Liễu Tấn Tài đóng cửa xả lũ tài chính.
- Vương Chính Kiệt? Hắn cũng thường tới CLB Trường Thành sao?
Liễu Tuấn hơi ngạc nhiên.
Vương Chính Kiệt xuất thân thế gia, nhưng không thân cận với Hà Vũ hệ, với quan hệ mật thiết của hắn với bên kia, CLB Hoa Đô mới là nơi giải trí hàng đầu. Ví dụ Khổng Học Hải là bạn tốt của Đàm Quốc tử, thường ra vào CLB Hoa Đô.
- Vương Chính Kiệt là kẻ rất ngạo mạn.
Hà Thắng Lợi giải thích, ý tứ rõ ràng, Vương Chính Kiệt không coi mình là thuộc hạ của bất kỳ ai, dù quan hệ thân thiết với bên kia, nhưng không phải là" quy phục". Trở về thủ đô, mấy CLB đỉnh cấp đều có dấu chân của hắn, với thân phận địa vị của hắn, đúng là thuộc vào đối tượng "bị nịnh bợ", hắn tới đâu, người khác tất nhiên phải hết sức hoan nghênh.
Hà Thắng Lợi giao du rộng, là một trong số nha nội nổi danh nhất thủ đô, Vương Chính Kiệt tất nhiên cũng muốn lôi kéo quan hệ. Tới hồ bơi quen với Tư Đồ Lăng Ba là bình thường, bản thân Vương Chính Kiệt phong độ tuấn tú, rất có sức sát thương với các cô gái trẻ, không kém gì Khâu Tình Xuyên.
Theo Hà Thắng Lợi nói, sau đó Khâu Tình Xuyên lại tới hồ bơi một mình hai lần, đều do Tư Đồ Lăng Ba bồi tiếp.
Với Khâu Tình Xuyên mà nói, đây là hiện tượng vô cùng hiếm thấy, Hà Thắng Lợi đoán, Khâu Tình Xuyên đã thực sự động lòng với Tư Đồ Lăng Ba rồi. Hà đại thiếu gia cũng nghĩa khí, nếu như nói nghe ngóng cho Khâu Tình Xuyên, tất nhiên phải thực hiên.
Ai ngờ vừa nghe ngóng đã có tin quan trọng.
Tư Đồ Lăng Ba vốn có qua lại mật thiết với Vương Chính Kiệt, đột nhiên "đổi lòng", chủ động theo Khâu Tình Xuyên, vào thời khắc quan trọng này, ý đồ rõ ràng, Hà Thắng Lợi lập tức cảnh giác, lập tức thông báo với Liễu Tuấn.
Liễu Tuấn nghe nói tìn hình này, thầm lắc đầu thở dài.
Vương Chính Kiệt và Khổng Học Hải giống nhau, thấy tình hình nguy cấp liền nảy ra mỹ nhân kế. Nghĩ tới đây Liễu Tuấn đột nhiên thấy kinh tởm.
Hai kẻ đó đều được coi là nhân vật đáng nể rồi, vậy mà lúc nguy cấp lại tỏ ra đớn hèn như thế.
Uổng cho Bạch Vô Hà và Tư Đồ Lăng Ba, theo hai tên khốn kiếp không có khí cốt.
- Đem chuyện này nói cho Khâu Tình Xuyên.
Liễu Tuấn nói.
- Vừa rồi đã nói với anh ta, anh ta bảo không sao, anh ta biết từ sớm rồi.
Giọng Hà Thắng Lợi hơi quai quái.
Liễu Tuấn thộn ra.
Sớm biết rồi.
Xem hắn nói kìa.
Có vẻ thủ đoạn đối phó với nữ nhân của Khâu chủ tịch hơn hẳn Liễu tỉnh trưởng, qua lại vài ba lần đã "phản bội hàng địch rồi"?
Quả nhiên núi cao còn có núi cao hơn.
- Ghê!
Hả Thắng Lợi cảm thán như thế trong điện thoại.
Đúng là rất ghê gớm~
Nếu đã thể không cần Liễu Tuấn nhọc lòng nữa, liền chuyên tâm lo chuyện của mình, liên hệ với thư ký của Hồng lão tổng, chuyện rất thuận lợi, Hồng lão tổng đồng ý ngay, nói hoan nghênh Liễu tỉnh trưởng tới thăm lão già này.
Trong đám tiểu bối, anh bạn nhỏ đồng hương này lưu lại ấn tượng sâm đậm với Hồng lão tổng.
Bạch Dương nghe nói Liễu tuấn muốn đi bái phỏng Hồng lão tổng, không khỏi do dự nói:
- Tiểu Tuấn, như vậy có thích hợp không?
Trong lịch sử quốc gia công hòa, Hồng lão tổng là một nhân vật lãnh tụ truyền kỳ, những lời đánh giá về ông cũng có rất nhiều loại, có khen có chê. Dù lui ra khỏi quyền lực trung tâm, cũng vẫn có ảnh hưởng rất lớn. Nhưng mọi người thói quen tính ông thuộc phe bên kia.
** chú 1 chút: Thực ra từ đầu tới cuối truyện bất kể ngôi số 1, ngôi số 3, truyện chưa bao giờ nói tới 2 chữ Trung Quốc, toàn là từ như Quốc gia phương đông cổ kính, quốc gia cộng hòa, ở trong nước .v..v...v.. Đôi khi dịch là Trung Quốc là do người dịch dịch theo ý hiểu, từ ý nghĩa nào đó mà nói, thì tác giả coi đây là dị giới. Tư tưởng chỉ đạo là khác đấy.
Liễu Tuấn cười:
- Không có gì không thích hợp, đấu tranh là đấu tranh, công tác là công tác, Hồng lão tổng hẳn phân biệt rõ ràng.
Vào thời khắc mẫn cảm thế này Liễu Tuấn lại đi bái phỏng Hồng lão tổng, chẳng trách Bạch Dương lo lắng.
Hiện giờ Liễu Tuấn đâu còn là bí thư huyện Ninh Bắc nữa? Nói không chừng lần bái phỏng này lại có hiệu quả trái ngược.
Thấy Bạch Dương nhíu mày, Liễu Tuấn khẽ ôm cô vào lòng, nói:
- Đừng lo, chỉ cần Hồng lão tổng đồng ý gặp em, bản thân đã nói lên nhiều vấn đề rồi, đau đầu là bọn họ, không phải em.
Thế là Liễu Tuấn tràn trề tự tin tới nhà Hồng thủ tướng.
Tứ hợp viện mà Hồng lão tổng ở rất cổ kính, vừa mới qua cửa đã thấy một cây cổ thụ, tuy cây lâu năm, nhưng cành lá vẫn xum xuê, Hồng lão tổng ngồi dưới tán cây, mái tóc trắng bạc phơ rất bắt mắt, có điều miệng miẻm cười, trong lòng ôm đàn Nhị, đang ung dưng hưởng thụ.
Nhìn thấy Liễu Tuấn Hồng lão tổng cười kha khà đặt đàn sang một bên.
- Chào thủ tướng.
Liễu Tuấn đi nhanh tới, cúi mình chào.
- Liễu Tuấn, thật hiếm có là cậu còn nhớ tới lão già này mà tới thăm, ha ha... Nào, mời ngồi.
Hồng lão tổng tâm tình khá rốt, cười mời.
Liễu Tuấn ngồi xuống ở chiếc ghế đá dài bên canh, thư khí mang trả lên đứng ở một bên. Vị thư ký này của Hồng lão tổng mới được phân phối, rất trẻ, chừng 30, trước kia chưa gặp Liễu Tuấn, không ngừng lén lén đưa khóe mắt nhìn trộm y , rất tò mò.
- Thân thể thủ tướng vẫn khỏe khoắn như xưa, thật đáng mừng.
Liễu Tuấn mỉm cười nói, cũng không kiêng kỵ gì, nhìn Hồng lão tổng cẩn thận. Trong lòng y Hồng lão Tổng luôn có địa vị đặc thù, là một vị lãnh tụ chính trị rất có bản sắc.
- Thế hả? Ha ha, vậy thì tốt, già rồi già rồi, có cái sức khỏe tốt, cũng giảm được gánh nặng cho quốc gia ...
Hồng lão tổng khi còn chấp chính, nổi tiếng "nắm đấm sắt", thường ngày cực kỳ nghiêm túc, hiện giờ rời khỏi quyền lực hạch tâm, trên mặt thường nhìn thấy nụ cười. Rất nhiều lãnh đạo nổi tiếng cứng rắn sau khi nghỉ hưu đều có tỉnh cách này, có lẽ đó mới là bản sắc của họ, khi còn tại nhiệm là do công việc bắt buộc.
- Liễu Tuấn, nghe nói cậu ở tỉnh A làm không tệ, thế thì tốt, chứng minh trước kia không nhìn nhầm cộng.
Hồng lão tổng nụ cười trên mặt tuy nhiều hơn, lời nói với thẳng thắn như vậy, không quanh co gì.
Liễu Tuấn mỉm cười nói:
- Chủ yếu là đồng chí trong ban đoàn kết đồng tâm hiệp lực, cá nhân tôi không làm gì.
Đó là lời quan trường tiêu chuẩn.
Nụ cười Hồng lão tổng thu lại, ánh mắt trở nên sắc bén, tựa hồ có chút phật ý:
- Liễu Tuấn, hôm nay cậu tới thăm lão già này, không phải định nói mấy câu sáo rỗng rồi đi đấy chứ?
Hồng lão tổn dù rút khỏi hạch tâm quyền lực, nhưng các hệ phái lớn đấu đá tưng bừng, sao có thể không biết? Liễu Tuấn ở tỉnh A, liên hợp với Lưu Phi Bằng đẩy Thai Duy Thanh đi, lại cùng Lưu Phi Bằng đấu tranh kịch liệt, là khu "tai họa" trọng điểm, Hồng thủ tướng thấy rõ.
Liễu Tuấn mỉm cười nói:
- Thủ tướng, bất kể nói như thế nào, trong công tác có được chút thàn tích, thế nào cũng cần mọi người cùng nỗ lực. Mặc dù thường ngày các đồng chí trong ban cũng có chút chia rẽ, nhưng ý kiến bất đồng là hiện tượng bình thường, quan trọng nhất là, những chia rẽ đó không được ảnh hưởng tới công tác, không ảnh hưởng tới phát triển kinh tế. Nước ta còn có rất nhiều quần chúng ở dưới mức nghèo đói.
Nói tới sau này vẻ mặt Liễu Tuấn trở nên nghiêm túc.
Hồng lão tổng chậm rãi gật đầu:
- Liễu Tuấn, cậu nhớ được những điều này là không tệ...
Dừng lại một chút, Hồng lão tổng nói:
- Tỉnh A là một tính lớn nông nghiệp, cậu phải bỏ thêm công sức ở phương diện giảm nhẹ gánh nặng nông nghiệp.
- Vâng thưa thủ tướng, chúng tôi đang tiến hành thành lập hợp tác xã nông nghiệp toàn tình, hưởng dẫn nông dân kinh doanh đa nghành, từ nông nghiệp truyền thống chuyển biến sang loại hình nông nghiệp mới. Giảm nhẹ gánh nặng nặng nông dân là công trình lớn, trừ bỏ thuế nông nghiệp chỉ là về chính sách, nông dân muốn thực sự thoát nghèo làm giàu, nông thông còn phải tăng cường khả năng tự túc. Đây là phương hướng phát triển tất yếu sau này.
Liễu Tuấn nghiêm túc trả lời câu hỏi Hồng lão tổng, rồi cười khẽ nói:
- Hôm qua tôi tới bộ tài chính kiếm chút tiền, muốn mang về hỗ trợ một chút.
Hồng lão tổng cười:
- Cậu là nhà tư bản lớn, không ai hiểu rõ sức mạnh tư bản hơn cậu rồi.
Hồng lão tổng có khả năng là một trong đại lão TW biết rõ nội tình của y nhất
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...