Lời này của Khâu Tình Xuyên cũng chỉ có thể nói ngay trước mặt Liễu Tuấn.
Lấy thân phận hiện nay của hai người họ, chỉ là cán bộ cấp Phó bộ, Vu Hướng Hoành lại nghiêm chỉnh là lãnh đạo chủ chốt cấp Phó quốc thực quyền, địa vị của song phương tại thể chế nội kém khá xa. Nếu như tại trường hợp công khai, nói như thế chỉ quy cho một câu "cuồng vọng".
Nhưng bất kể Liễu Tuấn hay là Khâu Tình Xuyên đều là người thay thế đời thứ ba của phe phái sở tại, tầm mắt và bố cục của họ đương nhiên cũng chỉ không dừng lại tại địa vị hiện nay.
Liễu Tuấn cười lạnh: "Hắn cũng đang vội!"
Khâu Tình Xuyên nói: "Lợi ích trước mắt lớn như vậy, ai có thể đủ bình tĩnh?"
Liễu Tuấn gật đầu đồng ý.
Nếu nói nghiêm khắc, Trình Tử Thanh muốn dòm ngó vị trí của Liễu Tấn Tài cũng không tính thái quá. Vốn hắn và Kính Thu Nhân chính là hai diễn viên bên kia đã từng đẩy ra để làm đổi thũ diễn với Liễu Tấn Tài. Dựa theo an bài của bên kia, hắn và Kính Thu Nhân, cuối cùng chỉ có một người có thể ngồi lên vị trí hôm nay của Liễu Tấn Tài. Đây đã từng là lời kêu gọi chính trị lớn nhất trong đợt tuyển cử nhiệm kỳ mới trong năm trước của bên kia.
Nhưng cuối cùng Liễu Tấn Tài mới là người chiến thắng, khiến Trình Tử Thanh rất không vừa lòng.
Sau khi Vu Hướng Hoành ngang nhiên gọi nhịp, trung tuần tháng tư, TP Minh Châu tổ chức một hội nghị giao lưu kinh tế có tính quốc tế. Trình Tử Thanh đích thân đến tham gia, Lưu Phi Bằng của Tỉnh A, bí thư Tỉnh ủy, tỉnh trưởng của tỉnh S và tỉnh Z đều tham gia hội nghị này.
Trình Tử Thanh triệu tập cán bộ lãnh đạo chủ chốt của mấy tỉnh thành phố này họp. Tại hội nghị, Trình Tử Thanh tư thái rất cao, nói là rất hoan nghênh người mặt đối mặt phê bình bản thân hắn, phê bình công tác của các đồng chí lãnh đạo chủ chốt khác. Trình Tử Thanh nói rõ: mọi người có ý kiến, có cái nhìn gì đối với tôi, đối với các đồng chí lãnh đạo chủ chốt khác thì có thể lấy danh nghĩa của Đảng uỷ, Chính phủ để trình báo cáo cho Trung ương, cho hội Thường ủy.
Trên hội nghị Trình Tử Thanh vạch ra: việc có liên quan đến kinh tế phải chăng có quá nhiệt, siêu nhiệt là có tranh luận. Mỗi một người lãnh đạo, luôn nghĩ trong thời gian đang nhậm chức có hành vị, có đột phá mới, có công trạng mới, đây là nguyện vọng chủ quan phải được thực tiễn luận chứng, phải xem hiệu quả. Cá nhân tôi rất lo lắng vấn đề kinh tế tăng trưởng quá nhiệt.
Những ngôn luận tương quan của Trình Tử Thanh trên hội nghị này đã tạo tiếng vang rất lớn.
Cán bộ lãnh đạo chủ chốt của bộ phận tỉnh thành phố sau khi biết được đều gọi điện cho cơ quan Đảng thượng cấp, hỏi phương châm chính sách, có cần phải thay đổi hay không, có cần phải tiến hành thử nghiệm hay không?
Tình huống này khiến cho Liễu Tấn Tài rất bị động.
Người phụ trách Vương Đạo Điền chủ động gọi điện thoại cho Liễu Tuấn, rất lo lắng nói là, trong khoảng thời gian này tâm tình của thủ tướng rất không tốt, hàng ngày lo âu, thời gian ở trong phòng làm việc cũng lâu hơn trước đây.
Từ sau khi Liễu Tấn Tài đến Trung ương nhậm chức, Vương Đạo Điền vẫn luôn đi theo bên cạnh Liễu Tấn Tài, hết sức sùng kính đối với hoài bão của Liễu Tấn Tài một lòng vì nước, một lòng vì dân, có thể nói là một trong những người tín nhiệm nhất của Liễu Tấn Tài. Hôm nay đã trở thành người phụ trách, cán bộ cấp phó bộ nên đối với Liễu Tấn Tài càng trung thành và tận tâm. Mắt thấy Liễu Tấn Tài bởi vì bài ngôn luận của Trình Tử Thanh mà ăn ngủ không yên, không khỏi lòng nóng như lửa đốt, lời khuyên giải an ủi Liễu Tấn Tài lại nghe không vào, không thể làm gì khác hơn là gọi điện thoại cho Liễu Tuấn, hy vọng Liễu Tuấn có thể giảm bớt một chút nỗi lòng của ông cụ.
Cùng lúc đó, Nguyễn Bích Tú cũng gọi điện thoại để "cáo trạng" với con trai.
Giọng điệu của Nguyễn Bích Tú cũng không hoà nhã, rất phẫn nộ nói với Liễu Tuấn: "Tiểu Tuấn, những người đó họ tới cùng nghĩ làm gì? Ba con chẳng qua là muốn vì nước vì dân làm chút chuyện mà khó khăn như vậy sao? Bọn họ không thể khoan nhượng như vậy, nguyên tắc tổ chức Đảng có còn hay không?"
Mặc dù Nguyễn Bích Tú không rõ tin tức cụ thể, thân là thủ tướng phu nhân cũng có thể nghe được vài tin tức vụn vặt. Biết ông nhà gần đây ăn ngủ không yên, đều là bởi vì bên kia tạo thành, không khỏi phẫn uất bất mãn.
Rơi vào đường cùng, cũng như Vương Đạo Điền, chỉ có thể ký thác hy vọng trên người Liễu Tuấn.
Trên thế giới này, ngoại trừ Nghiêm Ngọc Thành, biết đâu lời nói của Liễu Tuấn ông nó có thể nghe vào tai. Mà theo Giải Anh nói, trong khoảng thời gian này tâm tình của Nghiêm Ngọc Thành chưa hẳn tốt hơn Liễu Tấn Tài, cũng đang cần người khuyên giải an ủi một phen!
Khi đã hãm thân vào trong ván cờ có tầng cấp thế này, quyền cao chức trọng như Liễu Tấn Tài Nghiêm Ngọc Thành, cũng không cách nào bình yên được.
Bản thân Liễu Tuấn mặc dù khuyên giải an ủi mẹ, nhưng cũng lâm vào lo nghĩ. Bởi vì hiệu ứng hồ điệp càng lúc càng rõ ràng, cục diện chính trị của quốc nội đã ngược nhau hoàn toàn so với ký ức trong thế giới song song khác, ưu thế sống lại đã cơ bản đánh mất hoàn toàn, bản thân Liễu Tuấn cũng vô pháp phán đoán xu thế chính trị của tương lai mấy năm sau. Cho nên, trong bàn cờ này Nghiêm Liễu hệ có thể thành công chặn đứng thế tiến công, có thể thắng hay không, nói thật, một chút nắm chặt Liễu Tuấn cũng không có.
Lẽ nào, phấn đấu lâu như vậy, cuối cùng chỉ có thể là giấc mộng Nam Kha?
Liễu Tuấn không có gọi điện thoại cho cha, y biết rõ tính cách của ông già nhà mình, đại sự như vậy không lời an ủi nào có thể dùng được, có nói cũng chỉ tăng thêm phiền cho ông ấy mà thôi.
Thế nhưng, hành động y triển khai thực tế, lần này hành trình Giang Khẩu cũng không phải đơn giản là thăm bạn, cùng Khâu Tình Xuyên tham thảo mới là mục đích chủ yếu. Ngoại trừ Khâu Tình Xuyên, trên danh sách thăm hỏi của Liễu Tuấn còn có tên của vài người.
Bên kia đã bày ra tư thế xuất kích toàn tuyến, Liễu Tuấn đương nhiên không thể thờ ơ, dựa theo tính cách của y, tuyệt đối là đôi công!
Ngay cả phòng thủ, Liễu Tuấn cũng không thèm làm.
Hiệp lộ tương phùng dũng giả thắng!
Nếu ván cỡ đã triển khai thì phải nghĩ mọi biện pháp, chủ động xuất kích, quấy rầy đầu trận tuyến của địch thủ, tranh thủ chiếm ưu thế. Chí ít, cũng phải thu được quyền lực đấu cờ bình đẳng.
"Liễu Tuấn, nghe nói Lưu Phi Bằng đã tỏ thái độ trước mặt Trình Tử Thanh, muốn nhanh đưa kinh tế của tỉnh A đi lên, muốn tiến cử nhiều hạng mục kỹ thuật cao tân, khởi công xây dựng khu Khai phá kinh tế mới, có chuyện như vậy không?"
Khâu Tình Xuyên hớp một ngụm rượu, gắp một đũa rau đã nguội, rồi thuận miệng hỏi.
Liễu Tuấn lắc đầu: "Tôi cũng nghe nói, nhưng tạm thời còn chưa có hành động. Tuy nhiên nghe Tiểu Nhã nói, Chính phủ tỉnh đã khởi thảo quy hoạch và phương án tương quan. Đại thể chính là như anh nói vậy."
"Hắc hắc, lệnh tôn đang tiến hành điều tiết vĩ mô, họ bên dưới lại muốn làm mau chóng, như vậy không loạn mới là lạ."
Liễu Tuấn trầm giọng nói: "Đây vốn là mục đích của họ, khiến cho kinh tế lộn xộn, tại địa phương làm ra chiến tích, cuối cùng tạo thành xã hội rung chuyển, nhưng quy tội ở Chính phủ Trung ương, quy tội cha tôi. Đến lúc đó, họ sẽ có chuyện mà nói."
Khâu Tình Xuyên trầm ngâm không nói, bưng lên ly rượu chậm rãi vân vê, một lúc lâu mới ngửa cổ uống cạn ly Mao Đài, nói: "Đã như vậy, chúng ta cứ mặc kệ những địa phương khác trước, cậu phải nắm chặt quyền kinh tế của tỉnh A! Tối thiểu có thể phá hư hành động thống nhất của họ."
Liễu Tuấn hơi nhíu mày, cũng trầm ngâm không nói.
Hiện tại mặc dù y là một trong ba ông trùm trên thực tế của tỉnh A, tại tỉnh A sở hữu quyền ngôn ngữ rất lớn, nhưng Lưu Phi Bằng mới là tỉnh trưởng, nếu muốn được như Khâu Tình Xuyên nói nắm được quyền kinh tế của tỉnh A, tuyệt đối không dễ.
"Hai con đường, tự cậu lựa chọn đi!"
Khâu Tình Xuyên lại nhắc nhở một câu.
Đối với lời nói của Khâu Tình Xuyên, đương nhiên trong lòng biết Liễu Tuấn biết rõ.
Con đường thứ nhất, rất đơn giản, gậy ông đập lưng ông. Bọn Trình Tử Thanh không phải là muốn làm "nông thôn vây quanh thành phố" sao? Từ dưới lên trên bức bách Liễu Tấn Tài. Liễu Tuấn cũng có thể mô phỏng theo tại tỉnh A, từ dưới lên trên bức bách Lưu Phi Bằng, phá hư bố cục thống nhất của hắn. Lấy thế lực và tình huống phân bố cán bộ Liễu hệ toàn tỉnh hiện nay của Liễu Tuấn, hơn nữa có Cận Tú Thực và Đinh Ngọc Chu ủng hộ, miễn cưỡng có thể đạt thành mục tiêu. Đương nhiên, trong đó phải trải qua rất nhiều màn long tranh hổ đấu. Con đường này tương đối an toàn, không cần phiêu lưu quá lớn, thành công dĩ nhiên đáng mừng, vạn nhất thất bại, tổn thất cũng không phải rất lớn, còn có thể trong phạm vi tiếp nhận được.
Nhưng lựa chọn con đường này cũng có khuyết điểm, đó chính là rất không triệt để, quyền ngôn ngữ không lớn, nói khó nghe một chút, thủy chung chỉ là một loại cách làm "gây sự", không phải là chủ lưu.
Một con đường khác tương đối kịch liệt hơn, đơn giản tại tỉnh A dấy lên một cơn lốc chính trị, tranh thủ tẩy trừ lại một lần, thu hoạch quyền ngôn ngữ chân chính. Nói trắng ra là, chính như hiện nay Khâu Tình Xuyên tại TP Giang Khẩu, kiên quyết đoạt quyền.
Con đường này nếu thành công sẽ thu lợi rất lớn, nếu như một khi thất thủ, có thể ngay cả cục diện hiện tại đều không thể bảo trì. Đẩy không được người ta thì đến phiên bản thân Liễu Tuấn phải rời bước!
Việc này không có gì không dám, được làm vua thua làm giặc, xưa nay vẫn là vậy!
Trầm ngâm một lúc lâu, Liễu Tuấn cũng bưng lên ly rượu uống cạn.
"Muốn làm thì phải làm cho to!"
Khâu Tình Xuyên nở nụ cười, thản nhiên nói: "Kỳ thực phần chắc chắn vẫn rất lớn, không phải là cậu ủng hộ Uông Quốc Chiêu đến TP Nguyên Nam sao? cũng nên dùng vào ván cờ này!"
***
Hai đại lão gia ở chỗ này "mưu đồ đại sự", trong phòng khác bầu không khí lại tương đối thoải mái, hai cô gái quấn lấy nhau, thương nghị cũng là đại sự.
"Này Văn Văn, bồ nên có một đứa con đi? Nhiều năm như vậy cũng phải có kết quả chứ!"
Lăng Nhã ghé vào lỗ tai Văn Văn rồi cười hì hì nói thầm.
Văn Văn thì lườm Lăng Nhã, không thuận theo: "Bồ còn không biết xấu hổ nói tôi? Bồ thì sao? Chưa sinh hay là không có dự định sinh?"
Lăng Nhã nhất thời bĩu môi, giọng phiền muộn nói: "Bồ nghĩ tôi thuận tiện như bồ sao? Nếu như tôi tự do như bồ thì đã sớm sinh rồi."
Văn Văn nói: "Bồ nghĩ tôi tiện như vậy hả? Anh ấy tại Giang Khẩu mẫn cảm như thế, toàn đấu tới đấu lui, tôi dám sao? Vạn nhất để người khác biết rồi nắm lấy nhược điểm, lúc dó thì làm thế nào?"
"Sợ cái gì? Tôi không tin lấy năng lực của Khâu bí thư còn giải quyết không được chuyện như vậy, bồ lo bò trắng răng rồi!"
Văn Văn nói: "Năng lực thì năng lực, nhưng tôi. . .là lo cho anh ấy thêm phiền. . ."
"Nha đầu ngốc, bồ cho lão Khâu một đứa con trai, đó là đại công đức, sao lại bảo là thêm phiền?"
Lăng Nhã liền cười hì hì nói.
Văn Văn ôm lấy vai Lăng Nhã, thấp giọng nói bên tai cô: "Nếu không thì như vậy đi? Hai ta cùng nhau sinh, nếu như sinh một nam một nữ, nói không chừng sau này còn có thể kết thân gia nữa. . ."
Lăng Nhã không khỏi cười to, véo Văn Văn một cái: "Nha đầu chết tiệt kia, bát tự còn chưa có viết mà đã nghĩ vài chục năm sau rồi!"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...