Trùng Sinh Chi Nha Nội

Liễu Tuấn cười nói: "Tình huống cụ thể hiện tại còn chưa có làm rõ, nhưng một người bị liên lụy vào."

"Ai vậy?"

Hà Thắng Lợi mẫn cảm ý thức được đây mới là nguyên nhân chủ yếu mà Liễu Tuấn vội mời cậu ta đến. Bằng không thì, bất kể Đào Tư Thanh hay là Hoàng Nguy, Quách Bỉnh Chương đều không có một chút quan hệ nào với Liễu nha nội, sống hay chết Liễu bí thư cũng đâu rảnh mà đi quản.

"Lương Tuyết Bình, con trai của thầy anh Lương Quốc Cường, một cán bộ của văn phòng Chính pháp ủy khu, uống rượu cùng với Hoàng Nguy, Quách Bỉnh Chương ở bên trong."

Liễu Tuấn chậm rãi nói.

"Hỏng!"

Hà Thắng Lợi nhất thời kinh hô. Hà Thắng Lợi không phải là công tử thông thường, độ mẫn cảm trên chính trị rất cao, đối với việc nội bộ của Bộ công an cũng rất lý giải, vừa nghe đã biết là tình huống bất thường.

Liễu Tuấn gật đầu: "Hiện tại đang xử lý hiện trường ở bên trong chính là Ung bộ trưởng của Bộ công an."

Hà Thắng Lợi nhíu mày, nói: "Như vậy rất phiền phức, Cao Kính Chương sẽ không bỏ qua cơ hội này đâu."

Liễu Tuấn nói: "Rất nhiều người đều sẽ không bỏ qua cơ hội này, cho nên hiện tại vấn đề then chốt là phải lôi được Lương Tuyết Bình ra, chuyện này, phải do cậu đi làm."

Trước mặt Hà Thắng Lợi Liễu Tuấn cũng không giấu diếm gì. Nếu là huynh đệ, lại muốn người ta đi làm việc, lại còn nói nhăng nói cuội lừa dối vậy thì quá không phúc hậu rồi.

Hà Thắng Lợi chưa phản ứng ngay mà châm một điếu thuốc, đi qua đi lại bên cạnh xe. Gió đêm đầu mùa xuân thổi qua mang theo cái lạnh khiến người khác cảm giác hàn khí lạnh tận xương.

Liễu Tuấn cũng châm một điếu thuốc, nắm thật chặt chiếc áo khoác len trên người.

Y biết Hà Thắng Lợi do dự không phải là có muốn nhúng tay vào việc này hay không, huynh đệ của mình không tồn tại vấn đề tồn tại, chuyện của Liễu Tuấn chính là chuyện của Hà Thắng Lợi. Hà Thắng Lợi do dự chính là cần phải bắt tay làm như thế nào mới có thể đạt thành mục đích.


Chủ tịch Lý Trị Quốc đã đích thân lên tiếng, thông thường ai dám làm gì.

Cho dù Hà Thắng Lợi lấy chiêu bài của Hà Vũ hệ cũng chưa hẳn dùng được.

Ngay lúc này điện thoại của Liễu Tuấn ở phía sau vang lên, là Tiếu Kiếm gọi tới.

"Liễu bí thư, tình huống trên cơ bản đã làm rõ ràng. . ."

Tiếu Kiếm ở bên kia hạ giọng nói, thời gian đặc biệt Tiếu Kiếm cũng có rất nhiều cố kỵ.

Căn cứ theo miêu tả của Tiếu Kiếm, sự việc thật đúng là có phần khiến người khác không biết nên khóc hay cười. Hoàng Nguy và Quách Bỉnh Chương ngày hôm nay hẹn mấy người bạn cùng nhau đến Cẩm Quan Thành chơi, đều là cán bộ trong hệ thống chính pháp, trong đó chức vụ của Lương Tuyết Bình là thấp nhất nên kính ngồi ghế cuối. Tiếp theo Tiếu Kiếm nói, Lương Tuyết Bình vốn không muốn tới, hắn sợ ông già mắng, nhưng không chịu nổi Hoàng Nguy nài ép lôi kéo, cuối cùng bị kéo qua đây.

"Lương Tuyết Bình và vợ của Hoàng Nguy là bạn học đại học, bình thường có quan hệ rất tốt với Hoàng Nguy."

Trong điện thoại Tiếu Kiếm giới thiệu đơn giản một chút "liên quan" giữa Lương Tuyết Bình và Hoàng Nguy. Phải nói, Lương Tuyết Bình xem như khoa viên của Chính pháp ủy khu cùng phó cục trưởng phân cục như Hoàng Nguy làm tốt quan hệ chính là việc thường ở đời, là điều tất yếu.

Lại nói tiếp, hai người Hoàng Nguy và Quách Bỉnh Chương thật đúng là giống con nhà thế gia, sĩ diện mời bạn bè tới Cẩm Quan Thành tiêu phí, không ngờ còn có chủ ý "kiểm tra công tác". Nhắc tới kiểm tra công tác, thật đúng là hảo thủ pháp, có rất nhiều người nhà nước nhất là cán bộ của cơ quan cường lực đặc biệt thiên vị thủ đoạn này. Nhất là trước ngày lễ ngày tết, tất cả mọi người nhữ đã hẹn trước, kết bè kết đội đi ra ngoài kiểm tra, kết quả là, ăn chùa, uống chùa, chơi chùa, kể cả gái cũng chùa!

Mỗi một lần kiểm tra đều thu hoạch đầy túi.

Công tác kiểm tra tụ điểm ăn chơi quá bình thường. Hơn nữa đường đường hai vị phó Cục khu dắt tay nhau đến đây kiểm tra công tác, mặt mũi cũng đủ lớn, mà cũng chỉ có những hội sở đỉnh cấp xa hoa như Cẩm Quan Thành mới có mặt mũi này. Những nơi thông thường có khi nào được hai vị phó cục trưởng đồng thời xuất mã?

Quá đề cao!

Ai ngờ nhân viên của Cẩm Quan Thành cũng không phải ngồi không, không ngờ cũng gan lỳ cầm lấy phiếu tính tiền tìm hai vị phó cục trưởng!


Quả thực buồn cười!

Hoàng phó cục trưởng và Quách phó cục trưởng nhất thời giận dữ, lập tức ném vỡ hai ly rượu, răn dạy nhân viên của Cẩm Quan Thành một trận, bảo họ mở đèn sáng một chút, coi rõ tụi ông là ai!

Khí phách của hai vị phó cục trưởng quả thật đã trấn nhiếp các nhân viên của Cẩm Quan Thành, vội vã xin chỉ thị cấp trên. Cũng rất trùng hợp, vừa lúc Đào Tư Thanh đang ở hội sở, vừa nghe có nhân vật ngông như thế thì rất tức giận, không nói hai lời, phân phó nhân viên bảo an "giữ gìn trật tự".

Khi nhân viên bảo an giữ gìn trật tự, phương pháp làm việc cũng không phải ôn hòa gì, Hoàng phó cục trưởng và Quách phó cục trưởng bị "giữ gìn" đến mức mặt mũi bầm dập. Lần này hai vị công tử gia cũng bất chấp tất cả, một cuộc điện thoại điều tới hai chiến sĩ đặc công của trung đội, nói Cẩm Quan Thành có người xấu quấy rối, ấu đả với cảnh sát công an đi vào kiểm tra công tác, vì giữ gìn an toàn cho lưỡng hội nên phải lập tức khống chế hiện trường.

Hai chiến sĩ đặc công trung đội vừa đến, thế cục lập tức nghịch chuyển, bọn tiểu nhị của Cẩm Quan Thành từ quản lý đến bảo an, cả đám bị đánh cho kêu cha gọi mẹ. Đào Tư Thanh thấy tình thế không ổn, lập tức chạy ra ngoài đến đại nội khóc lóc kể lể xin cầu viện.

Bên kia đã báo mọi chuyện đến trước mặt chủ tịch Lý Trị Quốc.

Chủ tịch Lý Trị Quốc giận tím mặt, lập tức thông điện thoại cho Cao Kính Chương, mời họ nghiêm túc xử lý.

Sự việc đại thể trải qua như vậy.

"Vậy Lương Tuyết Bình thì sao? Cậu ta có tham gia ẩu đả không?"

Đây mới là vấn đề Liễu Tuấn quan tâm nhất.

Tiếu Kiếm ở bên kia hơi do dự, nói: "Tạm thời vẫn chưa rõ, Ung bộ trưởng đang ở đó nên không tiện hỏi. Tình huống lúc đó cũng rất loạn, đến cùng có động thủ hay không thì ai cũng nói không rõ. Có điều Lương Tuyết Bình không có bị thương, trên mặt chỉ hơi bầm tím. . ."

Từ trước đến nay Tiếu Kiếm là một người thành thật, đi theo Lương Quốc Cường đã nhiều năm, tác phong phá án nghiêm cẩn, chuyện không có nắm chắc sẽ không dám nói lung tung.


Liễu Tuấn lại nhíu mày.

"Ừ, tôi biết rồi."

Hà Thắng Lợi thấy y cúp điện thoại liền hỏi: "Thế nào?"

"Vẫn chưa rõ lắm, rất loạn, nói là Lương Tuyết Bình bị thương không nặng."

Liễu Tuấn ăn ngay nói thật.

Hà Thắng Lợi nói: "Bị thương không nặng là tốt rồi, ít nhất chứng minh cậu ta không phải là người chủ chốt. Em rất hiểu tính cách của Đào Tư Thanh, bằng không thì, Lương Tuyết Bình sớm bị đánh thảm rồi!"

"Tên Đào Tư Thanh này kiêu ngạo như vậy sao?"

Liễu Tuấn không khỏi bực mình.

Nếu nói hai người Hoàng Nguy, Quách Bỉnh Chương lấy lý do kiểm tra công tác để đến Cẩm Quan Thành chơi chùa, bị người ta đánh cho ăn coi như là gieo gió gặt bão, cũng chẳng trách ai được. Nhưng cách làm của Đào Tư Thanh cũng quả thực kiêu ngạo. Mặc kệ thế nào, Hoàng Nguy, Quách Bỉnh Chương đều là cán bộ công an cấp Chính xử đang hiện chức rất có địa vị, Lương Tuyết Bình còn là con trai của Lương Quốc Cường phó bộ trưởng Thường vụ Bộ công an. Nghe ý của Hà Thắng Lợi, Đào Tư Thanh hoàn toàn không để ở trong lòng, muốn đánh thì đánh, hơn nữa còn ra tay hung ác như thế. Sau đó đánh không lại thì chạy thẳng đến đại nội cầu viện binh, hành sự vị miễn quá phách lối.

"Ha ha, hắn kiêu ngạo không phải là một ngày hai ngày, nhất là sau khi mở 'Cty internet Tư Thanh', toàn kiếm tiền phi nghĩa, mắt đặt cao hơn đầu. Nghe nói có một lần hắn uống quá chén, nói muốn so tài sản với Đàm Quốc Tử!"

Hà Thắng Lợi vừa cười vừa nói, lắc đầu.

Thật đúng là vênh váo.

Trong số các công tử ca ở Kinh thành ai chẳng biết Đàm Quốc Tử là người "làm ăn nhỏ hơn 100tr thì không làm?" Vị Đào tổng này lại muốn so tài của với Đàm Quốc Tử, vậy tài sản của hắn cũng có thể thấy được.

Về Cty internet Tư Thanh, Liễu Tuấn cũng đã nghe nói qua. Từ sau khi Internet phát triển tại quốc nội, rất nhiều người giỏi có ánh mắt nhìn xa đã theo dõi cái bánh thơm này, dốc sức luồn cúi vào trong, bởi vậy rất nhiều người giàu lên. Cty Tư Thanh được xem là doanh nghiệp IT có tốc độ phát triển cực nhanh, chỉ mấy năm thời gian ngắn ngủi đã trở thành Cty lớn nổi tiếng tại quốc nội, "Tư Thanh Võng" cũng trở thành một trang web có thể sánh vai với " Triều Lưu Võng ", có thể nói là một trong đối thủ cạnh tranh cường đại nhất của Triều Lưu Võng.

Cty Tư Thanh sở dĩ có thể cấp tốc nhảy vọt, chủ yếu vẫn là được lực từ mạng lưới quan hệ khổng lồ và hậu thuẫn kinh tế mạnh mẽ của Đào Tư Thanh. Đào Tư Thanh rất rõ quy tắc hoạt động của thương nghiệp, nếu muốn có gặt hái lớn thì phải đầu tư lớn, cứ đổ tiền vào thì hiệu quả tự nhiên cũng xuất hiện.


Nghe Bàn Đại Hải nói, hiện giờ có vài Cty Game online đang triển khai cạnh tranh kịch liệt. Cty Triều Lưu bởi vì đi đầu một bước nên chiếm vị trí tương đối chủ động, nhưng Cty Tư Thanh cũng không cam tỏ ra yếu kém, đang phấn chấn thẳng tiến, song phương đã tiến đến chém giết được khó hoà giải.

Thật lâu Liễu Tuấn chưa từng hỏi đến tình hình hoạt động cụ thể của hai đại đế quốc thương nghiệp, Cty của Bàn Đại Hải càng không cần hỏi đến. Tuy nhiên Liễu Tuấn rất rõ, Cty internet đặc biệt là Cty đi đầu dẫn dắt như Triều Lưu, lợi nhuận là điều cực kỳ khả quan. Bằng không thì Bàn Đại Hải cũng sẽ không đề nghị giao Cty Phượng Hoàng do Tiểu Vũ đi chủ đạo, còn mình chủ yếu đặt tinh lực vào trên internet.

Đào Tư Thanh có can đảm so giàu với Đàm Quốc Tử, quả nhiên là có cơ sở.

"So giàu?"

Liễu Tuấn không khỏi lắc đầu, khóe miệng nở một nụ cười xem thường. Cũng không biết là khinh bỉ loại tâm tính của nhà giàu mới nổi này hay là không để bụng đến số tiền cắc đó của Đào Tư Thanh.

Hà Thắng Lợi cười nói: "Được rồi, Liễu bí thư, cái vẻ mặt này của anh thật khiến người đau lòng quá đi, ai có thể so tiền với anh đây?"

Điều này cũng không phải là nịnh hót. Mặc dù Hà Thắng Lợi không biết tài sản của Liễu Tuấn tới cùng đã đến tình trạng nào, nhưng gia sản của Hà Mộng Oánh thì cậu ta vẫn biết một chút, chắc trên cả 10 tỷ. Lần trước "mượn" cho Cận Hữu Vi 500tr chính là trích ra từ khoản của Hà Mộng Oánh. Có một lần Hà Thắng Lợi nghe chị hai nói, chút tiền ấy chị ta hoàn toàn không tính là "bữa ăn chính", chỉ giống như đặt lên thân đế quốc tài chính của Liễu Tuấn một cái ống dẫn nhỏ rồi để nó chảy ra thôi.

Loại "phú hào" cấp bậc như Đàm Quốc Tử và Đào Tư Thanh ở trước mặt Liễu Tuấn không đáng để nhắc tới.

Có thể người này mới chân chính là người giàu nhất thiên hạ nhỉ!

"Thắng Lợi, như vậy đi, cậu vào xem thử thế nào, tùy thời mà hành sự."

Liễu Tuấn suy nghĩ một chút, chậm rãi nói.

"Được, em sẽ vào đó lộ mặt."

Hà Thắng Lợi rất sảng khoái đáp ứng. Cậu ta biết rõ ý của Liễu Tuấn chính là bảo mình vào lộ mặt, để cho Ung Chiêu Bình biết, Hà Vũ hệ đã nhúng tay vào, như vậy khi xử lý sẽ không đến mức không kiêng nể gì cả.

Về phần mọi việc về sau không phải buổi tối ngày hôm nay có thể giải quyết.

Còn có rất nhiều cổ tay muốn vật!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui