Trùng Sinh Chi Nha Nội

Tháng thứ 2 sau năm mới, Quốc vụ viện đã bắt đầu bước tiến nhanh hơn trong việc điều tiết vĩ mô của.

Một ngày, Lý Đào đang ở phòng làm việc thẩm duyệt những tình huống chuẩn bị cho Đại hội đại biểu nhân dân TP Ngọc Lan. Mặc dù Đại hội đại biểu nhân dân là do Hội đồng nhân dân thành phố chủ đạo, nhưng một số công tác chuẩn bị chủ yếu vẫn thuộc về Chính phủ đi chứng thực. Đây là Đại hội đại biểu nhân dân toàn thành phố năm đầu tiên từ khi Lý Đào đảm nhiệm thị trưởng Ngọc Lan, y theo thuyết pháp của phía chính phủ, trên Đại hội đại biểu nhân dân lần này sẽ kiểm nghiệm công tác trải qua trong một năm Lý Đào chủ chính TP Ngọc Lan cho nhân dân toàn thành phố.

Vì vậy, Lý Đào dành cho đại hội lần này sự quan tâm cao độ. Yêu cầu phương diện chuẩn bị công tác tại hội nghị không thể để xảy ra sơ suất.

Trong danh sách xí nghiệp tài trợ, Lý Đào đột nhiên thấy một cái tên chói mắt - điền sản Hào Uyển.

Cái gọi là tài trợ, cũng là một điều không quy định thành văn tại quan trường quốc nội, hưng khởi từ lúc nào cũng không ai biết. Việc ăn ngủ của các đại biểu tham gia đại hội trong thành phố thậm chí khu huyện đương nhiên là do nhà nước phụ trách, trừ cái đó ra, không biết bắt đầu từ lúc nào đã dấy lên phòng trào biếu quà tặng cho các đại biểu. Thí dụ như một ly nước, một túi công tác, các kiểu, đây là tiêu chuẩn ở một vài năm trước. Theo kiến thiết kinh tế rất nhanh phát triển, trình độ cuộc sống của nhân dân được nâng cao trên diện rộng, quà biếu tặng cho các đại biểu cũng càng ngày càng cao. Quà tặng nhỏ như ly nước mặc dù vẫn phải có, nhưng đã phát triển đến ly giữ ấm chân không, phích nước bằng inox, túi công tác cũng từ da nhân tạo lúc ban đầu phát triển đến da thật, rất là tinh xảo hoa mỹ. Hơn nữa mỗi người chỉ một ly hoặc là túi công tác cũng cầm không nổi, rất khó coi.

Một số đại biểu là xí nghiệp gia tham gia đại hội đều tài trợ.

Thời gian đầu không được phủ nhận, những xí nghiệp gia này là trong lòng mang ý cảm kích, muốn vì Chính phủ, vì các đại biểu làm một chút gì đó. Dù sao xí nghiệp gia hương trấn thậm chí xí nghiệp gia cá nhân có thể được tuyển làm đại biểu, tham chính thảo luận chính sự là một việc rất vinh quang. Đến sau đó từ từ phát triển thành nơi cạnh tranh lẫn nhau, các xí nghiệp gia coi Đại hội như một nơi để khoe khoang biến đổi các loại biện pháp để hiến tặng quà cho cấp trên, anh tài trợ một món hàng sa hoa tôi sẽ hiến tặng một món hàng càng sa hoa hơn, mỗi một món đều vì xí nghiệp mà mở rộng danh tiếng.

Trên mỗi món tặng phẩm đều khoác lên mình tên gọi xí nghiệp quyên giúp mà.

Lần này điền sản Hào Uyển tài trợ có thể nói là khá mạnh tay, quyên tặng toàn thể đại biểu cùng đại biểu khách mời đặc biệt của Đại hội Hội đồng nhân dân khoá 13, mỗi người một cân trà Hoàng Sơn vân vụ cực phẩm. Tổng cộng quyên tặng 600 phần, theo giá cả thị trường, trà Hoàng Sơn vân vụ cực phẩm mỗi cân trị giá 380 đồng. Chỉ khoản tài trợ này, tổng ngạch đã vượt quá 20 vạn.

Lý Đào nhìn tên điền sản Hào Uyển, trong đầu lập tức hiện ra vóc người tròn vo như Hà Mã của ông chủ điền sản Hào Uyển Miêu Chính Cường, hai hàng lông mày không khỏi nhíu lại, miệng lẩm bẩm hai chữ -- hồ đồ!


Bởi vì an trí nhà xảy ra vấn đề, chuyện này đã hết sức xôn xao, trong mắt thị dân đã tạo thành ảnh hưởng thật không tốt. Lúc đó Liễu Tuấn giận dữ, bộ dạng Miêu Chính Cường sợ đến táng đởm kinh hồn đó Lý Đào tận mắt nhìn thấy, đến nay vẫn còn nhớ rõ mồn một.

Sau đó đương nhiên áp dụng một loạt biện pháp bổ cứu. Trải qua tỉ mỉ khám tình huống địa chất tại hiện trường, các chuyên gia nhận định ở đây vẫn tương đối thích hợp để xây dựng nhà thương phẩm, tuy nhiên chân tường đi sâu phải ngoài 10 thước mới đủ để chống đỡ trọng lượng của vật kiến trúc. Có nhận xét này, 4 tòa nhà hư hại đã không thể sửa chữa, chuyên gia đưa ra kiến nghị là phá đi rồi xây lại.

Khi phương án báo lên Phủ thị chính, Lý Đào phê chỉ thị đồng ý xây lại, nhưng khi đến chỗ Liễu Tuấn lại một mực phủ quyết. Liễu Tuấn cho rằng, xây lại ngay tại chỗ cũ sẽ khiến cho trong lòng các thị dân có bóng ma, họ sẽ ở không yên, lúc nào cũng sống trong lo lắng, đối với thể xác và tinh thần của cư dân là một sự ảnh hưởng rất lớn. Vì vậy Liễu Tuấn phê chỉ thị, tại những chỗ đó đổi thành xây khu hoa viên, khu đất thích hợp ở bên cạnh sẽ được xây 4 tòa nhà lầu này.

Thấy lời phê này, Lý Đào không lời nào để nói, ở trong lòng không khỏi thầm trách cứ bản thân một phen. Đạo lý dễ hiểu như thế sao mình lại không từng nghĩ đến chứ? Chẳng lẽ bởi vì trước đây mình công tác tại bộ uỷ quốc gia thời gian quá dài, ý nghĩ đã xơ cứng, trong đầu chỉ có số liệu máy móc mà thiếu đi một phần nhân tình thế sự?

Điểm xuất phát của Liễu Tuấn rất rõ ràng là đem mình đặt vào vị trí của một người dân bình thường để suy nghĩ vấn đề mà.

Cái gọi là chú trọng nhu cầu của quần chúng nhân dân chính là thể hiện tại phương diện từng li từng tí này.

Xem ra mình phải học hỏi thêm nhiều, bất tri bất giác, rất nhiều cách nghĩ của Lý Đào đều bị Liễu Tuấn ảnh hưởng, quan niệm "chấp chính vì dân" càng lúc càng đi sâu vào trong lòng hắn.

Bốn tòa nhà này từng một lần là trọng điểm quan tâm của tổ tuần sát Trung ương, cũng là "vũ khí" lợi hại nhất của tổ tuần sát tại TP Ngọc Lan điều tra tìm hiểu được, sự thực ở đó, không thể chống chế.

Đối với ván cờ của cao tầng, Lý Đào không biết nhiều lắm. Hắn tuy là chiến tướng Cao hệ khá coi trọng, dù sao căn cơ còn thấp, cũng không phải xuất thân từ chính trị thế gia, bạn bè không có đắc lực gì tại cao tầng khi có thể cung cấp cho hắn một số tin tức hữu dụng, phần nhiều cũng như cán bộ bình thường, đều tin vỉa hè. Đương nhiên, thỉnh thoảng vẫn từ mấy người bạn ngày xưa bây giờ vẫn còn làm tại bộ uỷ quốc gia nghe được một số "tin đồn" hơi tiếp cận chân tướng sự thực.


Theo bạn bè của Lý Đào nói cho hắn, chuyện này là trọng điểm trong tình huống tổ tuần sát Trung ương phản ánh, Tưởng lão coi đây là căn cứ, phê bình lãnh đạo chủ chốt của TP Ngọc Lan, không quan tâm dân sinh, xa rời quần chúng. Các cư dân ở trong nhà hư hại, lãnh đạo Thành ủy thờ ơ, mãi đến khi các đồng chí của tổ tuần sát Trung ương phát hiện vấn đề mới vội vàng đi xử lý.

Phải nói loại tình huống nhà hư hại này tại thành phố các nơi trên toàn quốc đều tồn tại, cũng không phải một mình TP Ngọc Lan mới có. Thành phố có tình huống nghiêm trọng hơn cả Ngọc Lan còn đếm không hết. Nhưng những lời này không thể đem ra đặt lên bàn cân được, chung quy không thể bởi vì các thành phố khác tồn tại nhà hư hại mà TP Ngọc Lan cũng nhất định phải có?

Rồi biến thành A Q tiên sinh dưới ngòi bút của Lỗ Tấn: hòa thượng sờ được, tôi sờ không được?

Trọng điểm đề xuất của tổ tuần sát Trung ương ở chỗ, những tòa nhà hư hại này không phải là nhà cũ, mà là nhà mới xây chỉ một hai tháng, bởi vậy có thể thấy được tại phương diện giam sát công trình của TP Ngọc Lan làm không được tốt, không chú trọng nhiều đến sự an toàn của thị dân.

Đương nhiên, loại "phiền phức", này đối với Liễu Tuấn cũng không tạo thành ảnh hưởng gì lớn. Liễu Tuấn không phải là Lý Đào, tại cao tầng không có bối cảnh lớn bao nhiêu. Phía sau người ta đứng sừng sững một tập đoàn chính trị khổng lồ cỡ nào? Chỉ bốn tòa nhà hư hại là có thể quật đổ được Liễu Tuấn sao, quả thực là buồn cười.

Sự thực cũng là như vậy, Liễu Tuấn không chỉ không bị phê bình chỉ trích gì, ngược lại là Trung kỷ ủy và Trung tổ bộ phái ra tổ tuần sát Trung ương mới phân biệt hướng về mấy tỉnh thành phố có thế lực tương đối hùng hậu hơn.

Tuy nhiên, người bạn rất thần bí của Lý Đào nói với hắn là sự việc vẫn chưa kết thúc, ván cờ vẫn còn đang tiến hành.

Tưởng lão bị lột mất một tầng mặt mũi, tuyệt sẽ không từ bỏ ý đồ.


"Lão đệ, người hợp tác đó của mày cũng quá ngông, tưởng là toàn quốc chỉ có một mình hắn lợi hại sao? Chờ xem, trò hay còn ở phía sau!"

Người bạn đó cười nói, trong giọng điệu nhìn ra có phần hả hê.

Vừa nghe nói thế, trong lòng Lý Đào dâng lên một cảm giác khác thường. Nếu như Liễu Tuấn thật xảy ra vấn đề, hoặc là bị điều đi, vậy cái mũ bí thư Thành ủy này cũng không biết sẽ rơi vào trên đầu ai? Lý Đào cảm thấy, nếu thật như vậy, mình cũng có cơ hội. Mặc dù trên lý lịch mình cũng không chiếm ưu thế, nhưng có vị trí rất khá. Bí thư điều đi, thị trưởng theo thứ tự tiếp nhận, không phải là điều đương nhiên sao? Then chốt nhất chính là, Thai Duy Thanh và Cao gia khẳng định đều sẽ ủng hộ mình.

Căn cứ nguyên tắc chế hành nhân sự tại Đảng nội, bí thư và thị trưởng thường sẽ không phải là người của cùng một tuyến. Lý Đào vừa mới nhậm chức thị trưởng không lâu, giả sử Liễu Tuấn chuyển đi, khả năng Lý Đào cũng bị dời đi là rất nhỏ. Nói cách khác, Lý Đào khẳng định phải đứng ở Ngọc Lan. Nếu như vị trí thị trưởng của hắn không xê dịch đi được, bí thư nhất định phải điều qua một người khác, rất khó cũng là người trên tuyến của Thai Duy Thanh. Kết quả như vậy Thai Duy Thanh quyết không thể tiếp thu. Thai bí thư có thể nào dễ dàng chấp nhập, vừa mới đi một Liễu Tuấn lại điều đến một người qua để chống đối với hắn? Bí thư Tỉnh ủy luôn khó có thể nắm trong tay thành phố tỉnh lị cũng không phải chỉ chuyện này!

Trong khoảng thời gian ngắn, Lý Đào có chút thất thần. Một lúc lâu mới hồi tỉnh lại, tự giễu cười, lắc đầu.

Liễu Tuấn không phải là vững như Thái Sơn ngồi ở trên bảo tọa bí thư Thành ủy sao?

Mình cần gì phải mộng tưởng hão huyền chứ!

Lực chú ý của Lý Đào lại đặt lên điền sản Hào Uyển, đoạn cầm lấy bút gạch ngang tên của điền sản Hào Uyển ra khỏi danh sách tài trợ.

Chơi trò gì đây, trong thành phố đang nghĩ cách xử phạt điền sản Hào Uyển cơ mà, nhưng đường đường trên Đại hội lại xuất hiện tặng phẩm sang quý mang nhãn hiệu điền sản Hào Uyển, quả thực là trào phúng!

Nếu mình ngay cả điểm mẫn cảm chính trị ấy còn không có, cũng không biết đã bị người khác chê cười như thế nào.

Lúc này, ngoài cửa vang lên tiếng đập cửa khẽ.


Lý Đào cao giọng nói: "Vào đi!"

Cánh cửa chạm hoa đỏ thẫm bị nhẹ nhàng đẩy ra, thư ký của Lý Đào đi vào.

Lý Đào hơi giương mày lên: "Có việc à?"

Thường vào lúc này, không có cán bộ hẹn trước đến yết kiến, nếu thư ký đơn độc vào cửa thì khẳng định có chuyện gì quan trọng xảy ra.

"Vâng thưa thị trưởng, văn kiện hội nghị qua điện thoại của Quốc vụ viện đã đến, tôi mang qua đưa cho thị trưởng."

Thư ký nói xong bước nhanh tới đưa phần văn kiện trong tay đặt ở trước mặt Lý Đào, tiện tay châm thêm trà cho Lý Đào.

Lý Đào lập tức cầm lấy văn kiện rồi xem xét. Ngày hôm qua, Quốc vụ viện tổ chức hội nghị điện thoại truyền hình, yêu cầu nghiêm ngặt khống chế các bộ phận ngành nghề đã quá độ đầu tư như sắt thép, xi-măng.

Thủ tướng Quốc vụ viện Liễu Tấn Tài chỉ ra, những ngành nghề được đầu tư quá mạnh, đã tạo thành lãng phí tài nguyên nghiêm trọng, mỗi tỉnh phải nghiêm ngặt khống chế. Đồng thời yêu cầu phải nghiêm khắc điều tra đối với các hạng mục tương quan khởi công trái luật, đối với xí nghiệp và cá nhân vi phạm kiên quyết truy cứu trách nhiệm.

Lý Đào giật thót.

Một cơn lốc cuối cùng đã tới!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui