Trùng Sinh Chi Nha Nội

Mùng 2 tết Liễu bí thư chạy về thủ đô. Mùng 1, y tại trực ban Thành ủy, thăm hỏi một số cán bộ công nhân viên chức vẫn chăm chỉ lao động trên cương vị công tác ngay trong tết âm lịch. Buổi sáng mùng 2 ngồi máy bay trở thủ đô.

Mùng 2 tết, dựa theo truyền thống quốc gia là thời gian con gái gả ra ngoài được "hồi môn". Khi Liễu bí thư trở về, trong nhà đã có rất nhiều khách.

Nhìn thấy Giang Hữu Tín và chị hai Liễu Hoa, Liễu Tuấn cũng không giật mình mấy. Trước tết âm lịch y và Giang Hữu Tín đã thông qua điện thoại an bài nhân viên trực ban của Tỉnh ủy tỉnh J, Giang Hữu Tín được an bài tại mùng 6 tết, vì vậy từ lúc đêm 30 tết, Giang Hữu Tín đã trở về thủ đô, cùng gia đình cha vợ đón đêm giao thừa. Làm cho Liễu Tuấn giật mình chính là, không ngờ y ở nhà gặp được hai vợ chồng Vũ Chính Hiên và hai vợ chồng Tạ Ý Tường.

Liễu Tuấn vội vàng thỉnh an cha mẹ, lại lần lượt chào hỏi với mọi người.

"Anh Chính Hiên, không phải anh nói muốn đến TP Thượng Kinh đón năm mới sao?"

TP Thượng Kinh là tỉnh lị của tỉnh phương bắc, cơ quan sở tại chỉ huy quân khu Đông Bắc. Vũ Thu Hàn điều nhiệm làm tư lệnh viên quân khu Đông bắc, hai vợ chồng Vũ Chính Hiên và Vũ Mục Dã theo lý nên đi TP Thượng Kinh làm bạn đón tết âm lịch với cha mẹ.

Vũ Chính Hiên mỉm cười nói: "Kế hoạch có biến, ba mẹ anh đã về thủ đô đón năm mới với ông cụ bên nhà rồi."

Bây giờ Vũ Chính Hiên đã là sư trưởng sư đoàn 1 hải quân lục chiến. Mỗi ngày mang theo một đám binh sĩ như lang như hổ vật lộn trong sóng gió, luyện binh luyện binh lại luyện binh, lần này gặp lại không ngờ còn đen hơn cả trước đây.

Liễu Tuấn khoa trương địa nói: "Anh Chính Hiên, bộ đội các anh đóng quân ở Châu Phi hả? Thảo nào bị phơi nắng thành cái dạng này!"

Tính tình Vũ Chính Hiên vẫn trầm mặc ít lời, nghe được em vợ trêu chọc nhưng chỉ cười hắc hắc, cũng không đáp lại.


Chị ba Liễu Yên vừa cười vừa nói: "Em cũng đừng đả kích Chính Hiên. Hiện tại Chính Hiên cũng không dám về nhà, vừa về nhà thì Mục Dã đã gọi anh ấy là tù trưởng, nói Chính Hiên là người của bộ lạc Châu Phi tới. . ."

"Ha ha, có điều Vũ gia gia và chú Vũ vừa thấy cái dạng này khẳng định sẽ vui vẻ cho xem. Chiến đấu dùng ta, dùng ta tất thắng mà."

Hải quân lục chiến đội của TQ mặc dù quy mô không phải là rất lớn, kém xa so với quy mô của hải quân lục chiến đội Mĩ, tuy nhiên luận trình độ tinh nhuệ vẫn có điểm nổi bật. Hải quân lục chiến đội đều dựa vào thời gian chiến tranh để luyện binh, một khi vùng duyên hải đông nam phát sinh chiến sự, lục chiến đội là lực lượng đột kích tinh nhuệ, chỉ có thể tại chiến đấu mới phát huy công dụng. Vì vậy Vũ Chính Hiên không dám chậm trễ chút nào, huấn luyện bộ đội cực kỳ nghiêm ngặt.

Liễu thủ tướng ngồi ở giữa ghế sofa dài nghe vậy nói: "Tại kỳ vị mưu kỳ chính, Chính Hiên thân là chỉ huy viên cao cấp bộ đội, luyện binh là bản chức của nó. Mục Dã, sau này không cho gọi ba là tù trưởng, ba con vì nước hiệu lực, hiểu chưa?"

Vũ Mục Dã đang đùa giỡn với Dương Dương vội vàng đáp ứng. Xoay người lại cùng Liễu Dương quấn lại với nhau, hai đứa nhỏ "Kề vai sát cánh", quả là thân thiết.

Vũ Mục Dã sinh vào tháng 3 năm 1996, Liễu Dương sinh vào tháng 10 năm 1996, kém chỉ có nửa tuổi, cả hai từ nhỏ lớn lên cùng nhau, năm gần đây mới tách ra, tình cảm thâm hậu anh em sâu đậm, hôm nay vừa gặp đã quấn lấy chơi đùa.

"Anh Tường, TP Giang Châu không cần trực ban sao?"

Nói xong và Vũ Chính Hiên, Liễu Tuấn cười hỏi Tạ Ý Tường.

Tạ Ý Tường là người có thời gian đi theo Liễu Tấn Tài dài nhất trong số các thư ký, nhìn chung cũng 7,8 năm, cảm tình với Liễu Tấn Tài cũng rất sâu đậm, hầu như tết âm lịch hàng năm đều sẽ tới chúc tết cho lãnh đạo cũ. Tuy nhiên năm nay tới hơi sớm nên Liễu Tuấn mới hỏi vậy.

Tạ Ý Tường mỉm cười đáp: "Chuyện trực ban cũng không cần quan tâm, TP Giang Châu có mấy cái hạng mục, yêu cầu bộ uỷ quốc gia phê chuẩn, tôi tới đây là tìm biện pháp để xem có thể nhận được chiếu cố gì không."


Liễu Tuấn cười nói: "Biện pháp này tìm được rồi còn gì, tới cả nhà thủ tướng, không có lợi thì sẽ không đến a. . ."

Lời này khiến tất cả mọi người nở nụ cười.

Tạ Ý Tường là thư ký tiền nhiệm của Liễu Tấn Tài, tình huống này hầu như toàn bộ quan lớn của bộ uỷ quốc gia đều rất rõ ràng, hạng mục thông thường cũng sẽ không vướng vào hắn. Đương nhiên, đây là mọi người nể mặt của Liễu thủ tướng, một số quan hệ tính chi tiết vẫn còn phải dựa vào bản thân Tạ Ý Tường đi khai thông. Thừa dịp lễ mừng năm mới bái phỏng quan viên cấp quan trọng của bộ uỷ quốc gia, đối với bí thư thị trưởng chủ chính địa phương mà nói, chính là điều cực kỳ quan trọng.

Ngay cả Liễu bí thư, một nha nội chính tông, thường ngày cùng những nhân vật cấp quan trọng như bộ uỷ quốc gia cũng không dám sơ sài qua lại. Tại mỗi một chuyện đều phải chú ý đến hoàn cảnh nhân tình và quan hệ, mạnh mẽ như Liễu bí thư, cũng không thể ngoại lệ.

"Nào, mọi người ăn kẹo, ăn trái cây!"

Nguyễn Bích Tú cao giọng nói.

Tết âm lịch hàng năm là thời gian Nguyễn Bích Tú vui vẻ nhất. Bởi vì trong khoảng thời gian này, không chỉ con cháu đoàn tụ, Liễu Tấn Tài cũng có thể yên tĩnh nghỉ ngơi. Mặc dù nghỉ ngơi cả ngày cũng không thể, nhưng ít ra công việc mỗi ngày không cần bận rộn như trước, buổi tối cũng có thể nghỉ ngơi sớm. Nguyễn Bích Tú cảm thấy điều này đặc biệt quan trọng, hiện tại Liễu Tấn Tài thiếu nhất chính là thời gian nghỉ ngơi.

Trong mắt người ngoài, phu nhân thủ tướng là sự tồn tại tôn quý nhường nào, nhưng Nguyễn Bích Tú chỉ suốt ngày sống trong lo lắng, luôn luôn quan tâm cho chồng, lại phải nhớ nhung đến con cái tứ phương, người khác tâm treo hai đầu đã rất khổ cực, nhưng bà phải treo vài phương, cũng quả thực là làm khổ bà.

Vì vậy mọi người một nhà đều ngồi vây quanh nhau, nói cười ăn trái cây, trò chuyện với nhau.


Chỉ là khi mọi người đã đến tầng cấp này, khi nói chuyện với nhau cũng không khỏi liên quan đến chính trị và quan trường.

Giang Hữu Tín hỏi: "Tiểu Tuấn, báo cáo mà Yêu Hải Anh viết em có rõ không?"

Cái gọi là báo cáo Yêu Hải Anh viết chỉ chính là sau khi tổ tuần sát Trung ương do Tưởng lão dẫn đội trở lại thủ đô, Yêu Hải Anh lấy thân phận thành viên của tổ tuần sát, đặc biệt viết một báo cáo, trình lên lãnh đạo Trung tổ bộ và Trung kỷ ủy.

Trong báo cáo này, Yêu Hải Anh đúng sự thật phản ánh tình huống tuần tra của tổ tuần sát Trung ương tại TP Ngọc Lan, Yêu Hải Anh vạch ra, người của tỉnh A và một số người có dụng ý xấu của TP Ngọc Lan đã tận lực rải lời đồn trong quần chúng để nhằm vào các đồng chí lãnh đạo chủ chốt của Thành ủy Ngọc Lan. Thành viên cá biệt của tổ tuần sát đối với tình huống này không có đủ cảnh giác, bị che mờ, bị người "dắt mũi đi", thế cho nên đã xảy ra chuyện ngay khi đang điều tra tìm hiểu tình huống, đối tượng nói chuyện bị đồng chí của cơ quan công an mang đi tra hỏi. Sự thực chứng minh, những thị dân Ngọc Lan phản ánh vấn đề này, bản thân họ chính là một số lưu dân không nghề nghiệp trên xã hội, là "lưu manh" bị người xúi giục, đã cung cấp tin tức giả tạo cho tổ tuần sát.

Yêu Hải Anh cho rằng, tổ tuần sát Trung ương gánh vác sứ mệnh quan trọng, trong quá trình tuần tra cần phải tuân theo nguyên tắc công bằng công chính, không bị những người có dụng ý xấu làm ảnh hưởng. Hành trình lần này của tổ tuần sát tại Ngọc Lan phải nên suy xét lại.

Báo cáo này của Yêu Hải Anh tạo ra tiếng vang rất lớn tại Trung kỷ ủy và Trung tổ bộ. Các đồng chí lãnh đạo chủ chốt Trung kỷ ủy và Trung tổ bộ đã đích thân tìm Yêu Hải Anh nói chuyện, biểu thị tán thưởng Yêu Hải Anh có can đảm phản ánh tình huống chân thực, hy vọng trong công tác sau này tiếp tục kiên trì nguyên tắc theo đúng sự thật, làm tốt chức vụ của mình.

Liễu Tuấn thản nhiên cười, nói: "Em biết rồi, trước khi đồng chí Hải Anh viết báo cáo này đã liên hệ với em qua điện thoại."

Động tác lớn như vậy trước đó Yêu Hải Anh khẳng định phải báo cáo với Liễu Tuấn. Lại nói tiếp, Yêu Hải Anh cũng là giận khó nhịn. Liễu Tuấn là "lão" lãnh đạo mà cô xưa nay vẫn kính phục. Yêu Hải Anh rất không cam tâm tình nguyện nhìn thấy y bị người khác tính kế sau lưng. Vì suy nghĩ cho tiền đồ của Yêu Hải Anh, Liễu Tuấn cũng từng khuyên cô ta đừng xung động, chuyện như vậy bản thân Liễu Tuấn có thể ứng phó.

Yêu Hải Anh "bất vi sở động", kiên quyết muốn viết báo cáo này.

Ý nghĩ của Yêu Hải Anh rất đơn giản, những người mà Liễu Tuấn đề bạt trọng dụng, để làm gì? Thời khắc mấu chốt, không thể ra sức vì lãnh đạo, không thể vì lãnh đạo bài ưu giải nạn, muốn bản thân Liễu Tuấn tự lực đi đối mặt với mấy vấn đề này, vậy còn cần cái nhóm "tướng tài của Liễu hệ" như họ làm cái gì? Lẽ nào sự tồn tại của họ chỉ là để cho Liễu Tuấn đề bạt thôi sao?

Chịu ân của người mà không hồi báo, vừa trái với nguyên tắc làm người của Yêu Hải Anh lại trái với nguyên tắc quan trường.


Thấy Yêu Hải Anh tâm ý đã quyết, Liễu Tuấn cũng không ngăn cản nhiều, chỉ là yêu cầu cô phải theo đúng sự thật, công chính khách quan phản ánh vấn đề, không được mang theo bất cứ cảm tình cá nhân nào, cũng không được làm ra bất cứ một đánh giá khách quan nào, nhất định phải phản ứng tình huống thực tế.

Điểm này, Yêu Hải Anh cũng rất hiểu. Ai cũng biết cô ta là người Liễu Tuấn một tay đề bạt lên, đến trường Trung ương đảng học tập, thế nên đến Trung kỷ ủy nhậm chức đều là Liễu Tuấn ở phía sau màn đẩy tay. Nếu như trong báo cáo Yêu Hải Anh mang theo tâm tình cá nhân, vậy thì tính chất của báo cáo này đã thay đổi, biến thành "công kích lẫn nhau". Không chỉ khởi có tác dụng, chỉ sợ còn có thể chữa bò lành thành bò què.

Đây cũng là tất nhiên, thành viên nội bộ của tổ tuần sát Trung ương viết báo cáo phê bình cách làm của tổ tuần sát không thỏa đáng, làm sao có thể không khiến người khác phản cảm? Nhất là các "đồng chí cá biệt" của tổ tuần sát bị Yêu Hải Anh điểm danh phản ánh càng tức giận đến nổi trận lôi đình.

Liễu Tuấn cười, không hề để tâm, nói: "Ý kiến thì rất tốt, không có gì nghiêm trọng."

Tính cách của Liễu Tuấn xưa nay là như vậy, hoặc là không làm, một khi làm thì tuyệt không hối hận. Huống hồ tại thời điểm mấu chốt như lúc này, người ta nhằm vào phía sau mình đâm dao găm, Liễu bí thư cũng không cần phải "hiền lành nhường nhịn", nhất định phải đánh trả một đòn thật mạnh, dám duỗi tay qua vậy thì không chút khách khí đâm xuống một dao.

Hiện tại không phải là lúc nói chuyện khách khí.

Giang Hữu Tín có phần lo lắng nói: "Chỉ sợ họ còn có thủ đoạn gì tiếp sau."

Liễu Tuấn mỉm cười, nói: "Đừng lo, binh đến tướng ngăn, nước lên đập chặn. Trước cứ để họ làm ầm ĩ đi, thời cơ đến tự nhiên cũng có biện pháp phản kích."

Nghe xong lời này, Giang Hữu Tín liền gật đầu. Hắn vốn còn định hỏi một câu thủ pháp xử lý của Liễu Tuấn đối với "nhóm gây sự" tại TP Ngọc Lan và tỉnh A, hiện tại đã không còn cần thiết....

Trong lòng Liễu Tuấn đều biết, chỉ còn chờ cơ hội tốt nhất tới liền phủ đầu giáng một đòn đau.

Bị người tính kế sau lưng mà không hé môi thì đó không phải là tác phong của Liễu Tuấn. Chiếu theo thói quen của y, một khi bắt đầu phản kích, nhất định là thủ đoạn sấm sét, phỏng chừng đến lúc đó có người sẽ chịu không nổi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui