Trùng Sinh Chi Nha Nội

Xử trí hết vấn đề này, Liễu bí thư cũng không thoải mái chút nào, rất nhiều chuyện theo nhau mà đến.

Cuộc điện thoại đầu tiên là Cận Hữu Vi gọi tới.

"Liễu Tuấn, mọi chuyện hình như có phần bất thường . . ."

Lời nói trong điện thoại của Cận công tử rất kinh người. Liễu Tuấn và Cận Hữu Vi qua lại nhiều năm như vậy nhưng vẫn là lần đầu tiên nghe Cận Hữu Vi dùng giọng điệu này để nói, có thể thấy được bên Cận công tử quả thực là có một số tin tức không tầm thường.

Liễu Tuấn thản nhiên nói: "Bất thường thế nào?"

"Này, cậu không quản việc của tổ tuần sát sao?"

Cận Hữu Vi rất khó hiểu hỏi.

"Tôi quản được sao?"

"Hắc hắc, cậu không xen vào nhưng lại có người quản đấy, hai ngày này người của tổ tuần sát không nhàn rỗi chút nào, đi khắp hang cùng ngõ hẻm tại Ngọc Lan hỏi danh tiếng chấp chính của Liễu bí thư cậu đấy. Tôi nghe người ta nói, có người ở khắp nơi phát ra tư liệu có liên quan đến cậu, vạch trần khuyết điểm của cậu ra. Đương nhiên, là ngoài miệng thôi, nhưng có hành động thực tế, đồng thời còn hứa hẹn sẽ cho người dân chỗ tốt!"

Cận Hữu Vi tuy cười haha, nhưng giọng nói lại băng lãnh.

Liễu Tuấn không khỏi nhíu mày, nói: "Là chuyện gì, cậu nói rõ hơn đi!"

Cận Hữu Vi liền tỉ mỉ tỉ mỉ cho Liễu Tuấn, đây cũng chính là tin tình báo mà Cận công tử mới nhận được. Nói là có người khắp nơi rải ngôn từ có bất lợi với Liễu Tuấn, chỉ trích y không để ý đến lợi ích của thị dân, ham công lao, ở Ngọc Lan làm ra các công trình chiến tích, cái gì quy hoạch thành phố vườn hoa, cái gì cải cách giáo dục, cái gì bình ổn giá nhà tất cả đều chỉ được hình thức, bản chất thì vớ vẫn, hao tài tốn của. Cũng có người nói y tác phong bá đạo, không dân chủ chút nào, độc đoán cả TP Ngọc Lan, lũng đoạn hội Thường ủy Thành ủy, bài trừ đối lập, chỉ lo bồi dưỡng thế lực thân tín của mình. Có người còn nói y hủ bại trong cuộc sống, bình thường hay ra vào chỗ ăn chơi chỗ ăn chơi còn ngang nhiên chạy xe số 1 của Thành ủy ra vào Thủy Lam chi dạ, khoe khoang thân phận, ngông cuồng tự cao tự đại.

Không những thế còn có nhiều hành vi xấu xa hơn, người rải lời đồn đãi thậm chí còn hứa hẹn với thị dân, nói là nếu có người qua điều tra tình huống của Liễu Tuấn thì báo lại những lời này. Nếu báo cho người điều tra biết thì sau đó sẽ cho họ một số lợi ích.

"Liễu Tuấn, đây rõ ràng là đang chơi cậu đấy!"


Cận Hữu Vi lạnh lùng nói: "Còn một tình huống càng kỳ quái hơn, những người này hình như rất hiểu rõ đối với hành tung của tổ tuần sát, biết họ muốn đi đâu, sẽ an bài nhân viên chờ ở đó trước, rồi xuyên tạc một phen!"

Liễu Tuấn thản nhiên nói: "Điều này có gì mà khó hiểu, cậu không phải nói có người muốn chỉnh tôi còn gì? Chẳng qua dở trò đó thì tưởng chúng ta không dám trêu chọc mà thôi!"

"Chó thật! Phía trên thì không thể trêu, nghĩ ngay cả phía dưới tôi cũng không thể?"

Cận Hữu Vi không đồng ý.

"Ha ha, cậu đương nhiên là được rồi, cậu là ông chủ Cận mà, tam giáo cửu lưu, nhóm nào mà cậu không có bạn bè? Ai dám ở sau lưng mà nói gì Cận công tử cậu, còn không phải bị cậu trừng trị cho một trận sao?"

Liễu Tuấn vẫn thong thả nói. Trong phòng làm việc không có ai cho nên cũng không có người thấy trong mắt của Liễu bí thư đã hiện lên một tia sát khí dày đặc!

Cận Hữu Vi hơi ngẩn ra, lập tức cười nói: "Nói rất đúng! Cận Hữu Vi tôi không quen nhìn những thằng giở ám chiêu tổn hại người. Đều đến cỡ này rồi còn chơi những trò như vậy sau lưng như vậy. Nếu như tôi không trừng trị mấy tên đó, chúng nó còn tưởng rằng tôi là con mèo bệnh!"

Liễu Tuấn khẽ mỉm cười.

Chỗ thông minh của Cận Hữu Vi chính là đây, hình như tất cả chuyện này đều là nhằm vào Cận Hữu Vi hắn mà không phải liên quan đến Liễu Tuấn. cho dù là nói chuyện với Liễu Tuấn qua điện thoại, Cận Hữu Vi cũng coi như đây là chuyện của mình, không có quan hệ gì với Liễu Tuấn.

"Được, cậu cứ làm việc của mình đi, những việc chó má này không cần cậu quan tâm! Nếu tôi không tháo xuống tấm màn này thì tôi không phải họ Cận!"

Cận Hữu Vi tàn bạo nói.

Liễu Tuấn mỉm cười treo điện thoại.

Tuy nhiên mới vừa treo điện thoại thì đtdđ lại vang lên, Liễu Tuấn cầm lấy xem thì lộ ra một tia ngạc nhiên, vì gọi điện thoại tới chính là Tiểu Vũ. Thông thường khi ở trên ban, nếu không có chuyện gấp thì Tiểu Vũ sẽ không gọi điện thoại cho y.


"Tiểu Vũ?"

Liễu Tuấn ấn nút nghe, nói.

"Ừ, là em. . . không có làm phiền anh chứ?"

Tiểu Vũ dè dặt nói. Kỳ thực hiện tại Tiểu Vũ đã không còn là cô bé con như ngày xưa nữa, đã trở thành phó tổng Thường vụ của công ty điện ảnh và truyền hình Phượng Hoàng. Vốn ý của Bàn Đại Hải là trực tiếp để cho Tiểu Vũ đảm nhiệm tổng giám đốc, còn mình thì đảm nhiệm chủ tịch, nhưng khi xin chỉ thị Liễu Tuấn thì Liễu Tuấn nói không được bước quá nhanh, lúc này mới thay đổi chủ ý để Tiểu Vũ đảm nhiệm phó tổng Thường vụ, tuy nhiên Tiểu Vũ tiếp chưởng chiếc chiến hạm khổng lồ Phượng Hoàng đã thành kết cục đã định, sớm hay muộn chỉ là vấn đề thời gian.

Nhưng Tiểu Vũ ở trước mặt Liễu Tuấn thủy chung vẫn duy trì sự dè dặt, không phải là giả vờ mà là phát ra từ nội tâm, cô hình như rất sợ bởi vì những "lời nói không thỏa đáng" của mình mà tạo ra cho Liễu Tuấn sự phức tạp và không hài lòng. Trên bản chất, Tiểu Vũ và Xảo Nhi rất giống nhau, ở trong thế giới của Tiểu Vũ Liễu Tuấn hầu như đã thành duy nhất của cô.

Liễu Tuấn mỉm cười, ôn hòa nói: "Không có, em nói đi!"

"Dạ, em nghe mẹ em nói, bên đó buổi chiều ngày hôm qua tới hai người, nói là lãnh đạo của tổ tuần sát Trung ương tới tìm hiểu một số tình huống của người lãnh đạo chủ chốt tại Ngọc Lan. Kết quả, có người nói rất nhiều lời xấu với họ, đều là nói về anh. . ."

Tiểu Vũ cấp thiết nói, giọng hơi hổn hển.

"Hả? Nói những gì?"

Liễu Tuấn cũng không tức giận, mỉm cười hỏi.

"Họ nói anh. . . nói anh. . . Hừ, dù sao thì không phải lời hay gì!"

Ở bên kia đầu dây điện thoại, Tiểu Vũ tức giận đến đỏ cả mặt. Có lẽ là cảm thấy những lời nói bậy của người khác về Liễu Tuấn cô không có biện pháp thuật lại. Chỉ cần ở trong lòng suy nghĩ thôi cũng sẽ khiến Tiểu Vũ tức giận đến choáng đầu.


Liễu Tuấn ở trong cảm nhận của cô là sự tồn tại hoàn mỹ không sứt mẻ!

Liễu Tuấn cười nói: "Tiểu Vũ đừng nóng giận. Chuyện này anh biết rồi, có người đã nói với anh. Kỳ thực cũng đừng lo, chỉ cần mình vững vàng, trong lòng chân chính chứa quần chúng, những người có dã tâm đó sẽ không làm gì được mình!"

Tiểu Vũ vừa nghe liền yên tâm.

Đừng thấy hiện tại Tiểu Vũ đã là quản lý công ty Phượng Hoàng, nghiễm nhiên thành nữ cường nhân trên thương trường. Một khi đến trước mặt Liễu Tuấn thì lập tức lại trở thành cô bảo mẫu, sự tín nhiệm đối với Liễu Tuấn là trăm phần trăm vô điều kiện.

Tuy nhiên khi đến buổi chiều ngày hôm sau thì tình huống lại có phát triển mới.

Kha Khải Phàm đi vào phòng làm việc của Liễu Tuấn, khẩn trương nói: "Liễu bí thư, bảo vệ gọi điện thoại nói là bí thư Triệu Ngạn của tổng công ty Trường Phong có việc gấp muốn tìm!"

Kha Khải Phàm cũng biết quan hệ giữa Triệu Ngạn và Liễu Tuấn không thông thường, trước kia lão là một trong những kiện tướng đắc lực nhất của Liễu Tuấn. Đương nhiên, bảo vệ vẫn nghiêm ngặt chấp hành quy định, không có hẹn trước, mặc kệ là ai cũng phải gọi điện xin chỉ thị, sau khi đạt được Liễu bí thư cho phép mới có thể đi vào cơ quan Thành ủy.

Phó bí thư Tỉnh ủy không phải là ai nói nhìn là có thể nhìn được.

"Lão Triệu? Mau, mời ông ấy vào!"

Trên mặt Liễu Tuấn lộ vẻ ngạc nhiên, lập tức phân phó cho Kha Khải Phàm.

"Vâng!"

Kha Khải Phàm lui ra ngoài.

Rất nhanh, Triệu Ngạn xuất hiện ở trong phòng làm việc của Liễu Tuấn, mặt lão hầm hầm, mấy sợi tóc trên quả đầu hói như dựng đứng lên, miệng thở hồng hộc, hình như bị chuyện gì khiến tức muốn phát điên!

Cũng may Triệu Ngạn còn nhớ rõ đây là phòng làm việc của phó bí thư Tỉnh ủy, vừa vào cửa cũng không ồn ào, còn chịu đựng hơi khóm người chào hỏi Liễu Tuấn.

Kha Khải Phàm thấy cái dạng này thì giật mình, sau khi rót trà xong cũng không vội đi ra ngoài mà nhìn Liễu Tuấn, chờ y ra chỉ thị. Dù cho ai cũng nhìn ra được, hiện tại tâm tình của Triệu Ngạn đang rất không ổn định, bất cứ lúc nào cũng có thể bạo phát. Để Liễu Tuấn ở đơn độc với một người nóng nảy như vậy có lẽ không thích hợp.

Liễu Tuấn mỉm cười khoát tay, ý bảo đừng lo.


Kha Khải Phàm hơi do dự, lúc này mới xoay người lui ra ngoài.

"Bí thư, họ muốn làm cái gì? Mẹ nó, họ tới cùng muốn làm cái gì?"

Kha Khải Phàm vừa lui ra ngoài thì Triệu Ngạn bùng phát, ném mạnh cái bao dưới nách lên ghế sofa, nổi giận đùng đùng la lên. Cũng may gian phòng này cách âm tốt, bằng không thì chỉ sợ toàn bộ cơ quan Thành ủy cũng nghe được tiếng rống của Triệu Ngạn.

Liễu Tuấn nở nụ cười, ôn hòa nói: "Lão Triệu, có chuyện gì mà tức giận như vậy? Ngồi xuống trước đi, uống một ngụm trà rồi từ từ nói. Mặc kệ vấn đề gì, luôn luôn có thể giải quyết!"

Ngôn từ mặc dù ôn hòa nhưng trong giọng nói nhưng mang theo một phần mệnh lệnh.

Triệu Ngạn sửng sốt, đặt mông ngồi mạnh xuống ghế sofa, một tay đặt ở trên đùi, một tay chống cằm, miệng thở hổn hển, có vẻ vô cùng phẫn nộ.

Liễu Tuấn cười đưa cho hắn một điếu ba số, còn mình cũng châm một điếu.

Triệu Ngạn cũng không nói chuyện, hút thuốc một lúc tâm tình mới dịu đi, sau đó ngẩng đầu lên nhìn Liễu Tuấn, chăm chú nói: "Bí thư, tôi thực sự không thể hiểu được, các đồng chí của tổ tuần sát vì sao lại dựa vào những tin đó, gióng trống khua chiêng tới điều tra như thế! Đó không phải là cố ý tạo thành hỗn loạn trong đội ngũ cán bộ hay sao?"

"Lão Triệu đừng có vội, đến cùng đã xảy ra chuyện gì? Anh phải bình tĩnh rồi từ từ nói!"

Liễu Tuấn vẫn thong thả nói.

"Bí thư, họ. . . họ đang điều tra cái gì vấn đề tác phong của bí thư và Sở Vũ!"

Triệu Ngạn hơi do dự, cắn răng nói, không dám đối diện với ánh mắt của Liễu Tuấn.

Có ý kiến Tiểu Vũ là tình nhân của Liễu Tuấn, từ khi Tiểu Vũ bắt đầu làm bảo mẫu tại ven hồ Hợp Thủy đã truyền bá khắp tổng công ty Trường Phong, nhưng sau khi cha con Chu Phi Dược và Chu Long rơi đài, Tiểu Vũ cũng liền rời khỏi tòa nhà số 1, mọi người cũng biết đây là Liễu Tuấn đang bảo vệ Tiểu Vũ. Đã nhiều năm trôi qua như vậy, theo Liễu Tuấn và Tiểu Vũ lần lượt rời khỏi công ty Trường Phong, tin đồn này cũng dần phai nhạt. Liễu Tuấn vì công ty Trường Phong đã làm ra cống hiến vĩ đại, toàn bộ công nhân viên chức rõ như ban ngày, ai cũng không muốn truyền bá những lời nói bất lợi đối với Liễu Tuấn như vậy.

Chẳng ngờ thời gian đã cách nhiều năm, người của tổ tuần sát Trung ương lại đích thân đến đây điều tra, sao không khiến Triệu Ngạn giận đến phát điên!

Sắc mặt nhất thời trầm xuống!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui