Liễu Tuấn vẫn cau mày, lạnh nhạt nhìn đầu đinh.
Với thân phận của y hiện nay, tất nhiên không chủ động đi gây sự với hạng người đó, nhưng người ta muốn chọc giận y, Liễu bí thư cũng chẳng ngại cho một bài học.
Hai người ngồi đằng sau Liễu Tuấn đã chuẩn bị đứng dậy, chỉ cần Liễu Tuấn có chỉ thị, hoặc là tên đầu đinh có hành động là bất kể đây là đâu, nhất định sẽ cho đầu đinh nếm đủ.
Tiểu Mẫn tỏ ra khẩn trương, rối rít nói:
- Vâng có ngay đây.
Đầu Đinh lại chỉ hung hăng nhìn Liễu Tuấn chằm chằm.
- Quang Tử, ngồi xuống.
Sơ mi đen khẽ quát một tiếng, Đầu Đinh lúc này mới không cam tâm ngồi xuống, Liễu Tuấn cũng về chỗ ngồi tiếp tục đọc sách, không nhìn sang bên kia lấy một cái.
Tiểu Mẫn đem hai cốc nước ngọt tới đưa cho Đầu Đinh và Sơ mi đen, khom mình nói:
- Tiên sinh còn muốn phục vụ gì nữa không ạ?
- Hừ, tôi muốn phục vụ gì các người cùng có à? Biết mát xa không?
Đầu Đinh khinh khỉnh nói.
- Xin lỗi tiên sinh, đây là máy bay, không phải công ty giải trí, yêu cầu của tiên sinh e là không thỏa mãn được.
Tiểu Mẫn vẫn lễ phép nói.
- Vậy lắm mồm làm cái gì.
Đầu Đinh có lẽ trước khi lên máy bay gặp phải chuyện không vừa ý, thái độ cực kỳ tồi tệ, giống như ăn phải thuốc nổ vậy.
- Quang Tử, yên lăng đi.
Sơ mi đen rất bực mình nói:
- Xin lỗi cô. À đây là danh thiếp của tôi, nếu cô có hứng thú, hết giờ làm có thể tới chỗ chúng tôi chơi.
Sơ mi đen lấy một tấm danh thiếp ra đưa cho Tiểu Mẫn, nói rất nhã nhặn.
Tiểu Mẫn nhận lấy, xem qua rồi mỉm cười nói:
- Cám ơn Trang tiên sinh, tôi nhất định tới làm khách.
- Vậy tốt quá, à cô này, cô tên là gì, có thể để lại số điện thoại cho tôi không, sau này thường xuyên liên hệ.
Sơ mi đen tiến thêm một bước.
Liễu Tuấn thầm lắc đầu.
Còn tường rằng đầu đinh uống lộn thuốc, thì ra là một đạo cụ tán gái của Sơ mi đen mà thôi, dùng hắn để làm nổi bật quyền thế và tố chất của Sơ mi đen.
Thế giới rộng lớn, đúng là chẳng cái gì không có.
Tiểu Mẫn lễ phép nói:
- Tôi tên Tiểu Mẫn, xin lỗi Trang tiên sinh, chúng tôi có quy định, trên máy bay không thể mở di động.
Tiểu Mẫn khó nhanh trí, khách khí tìm một cái cớ từ chối.
- Điều này tôi biết, yêu cầu an toàn hàng không mà , có điều tôi cũng không định gọi điện chô cô bây giờ, cô Tiểu Mẫn tối muốn nói là sau khi nghỉ làm, chúng ta liên lạc.
Sơ mi đen càng tỏ ra phong độ, ánh mắt nhìn Tiểu Mẫn có chút tha thiết.
- Xin lỗi Trang tiên sinh, để lần sau đi, lần sau nhất định có cơ hội.
Tiểu Mẫn vẫn khách khí từ chối.
Đầu đinh nổi điên hừ một tiếng nói:
- Em gái, đừng có rượu mời không uống lại uống rượu phạt, thử đi nge ngóng xem, ở Nam Minh có ai dám không nể mặt Long ca.
Tiểu Mẫn hơi biến sắc, nói với chút không vui:
- Tiên sinh, hiện giờ tôi đang công tác, nếu như không có yêu cầu gì nữa, xin thứ lỗi.
Nói rồi liền bỏ đi.
- Mẹ nó, nể mặt lại không biết điều ***...
Đầu Đinh mở miệng ra nói tục.
Liễu Tuấn lại lần nữa cau mày lại, không vừa lòng nói:
- Tiên sinh, xin chú ý hành động lời nói, đây là chốn công cộng, đừng quá đáng.
- Á à, dám làm hảo hán à, tiểu tử, đừng tưởng ở trên máy bay là tao không dám làm gì mày, có tin tới Nam Minh tao đánh mày vãi phân ra không.
Đầu Đinh nổi khùng rống lên, có vẻ như ở Nam Minh hắn có thể lực cực lớn, có thể làm gì cũng được.
Đột nhiên bóng người láng lên, Lý Sam tới trước mặt hắn, năm ngón tay chộp lên cổ Đầu Đinh, dùng sức một chút Đầu Đinh mềm nhũn người ra, ú ớ luôn mồn.
- Tiểu tử, ngậm cái mồm thối của mày lại! Nếu không tao đánh cho mày vãi phân ngay ở đây.
Lý Sam nói lãnh như băng, sát khí tỏa ra làm cho mấy hành khách xung quanh rùng mình.
Vệ sĩ Hắc Tử chọn cho Liễu Tuấn đều là tinh anh nhất của nghàn bảo an, chẳng những từng xông pha mưa bom bão đạn thực sự, còn được huấn luyện an ninh nghiêm khắc. Hai người Lý Sam là cao thủ đỉnh cấp của Hắc Tử, từ đống người chết ngoi lên, loại lưu manh như Đầu Đinh sao có thể so sánh được.
Đầu đinh tin mình chỉ cần có chút hành động, người này không do dự gì ra tay.
Biến cố đột ngột, hai nam nhân viên không vận liền áp sát tới, vẻ mặt khẩn trương. Tiểu Mẫn ở một bên mặt trắng bệch.
- Xin lỗi tiên sinh, cậu ta uống nhiều một chút, tâm tình bất ổn, xin anh tha thứ.
Sơ mi đen thấy tình thế không ổn, vội vàng cười bồi nói với Lý Sam, trong mắt có chút sợ hãi, hắn coi như từng trải "giang hồ" cảm giác được sát khí trên người Lý Sam, biết đụng phải thứ cứng cựa rồi.
Hảo hán không để ý tới thua thiệt trước mắt.
Liền hạ mình xin xỏ.
- Tiên sinh, xin hãy buông tay ra trước.
Hai nhân viên nam tới gần Lý Sam, nói rất cẩn thẩn.
Lý Sam không hề để ý, tay tăng thêm sức, trán Đầu Đinh toát mồ hôi lạnh, há hốc mồm không phát ra tiếng.
- Tiểu tử, nghe kỹ đây, nếu mày còn mở miệng nói một câu dơ dáy, tao sẽ xử lý mày.
Lý Sam lạnh lùng nói, rồi lập tức buông tay trở lại chỗ ngồi.
Đầu Đinh lúc này mới thở phào, đưa tay lau mồ hôi, cúi đầu xuống thở hổn hển, mặt tái nhợt, không dám nhìn sang Liễu Tuấn một cái, tới khi máy bay hạ xuống cũng không dám lên tiếng.
- Ba ơi...
Vừa mới tới cửa ra, một thân hình trắng tót đã nhạy tới phía Liễu Tuấn, miệng reo lên sung sướng.
Liễu bí thư cười tít mắt, ngồi xuống giang tay ra, ôm Nhạc Nhạc đáng yêu như thiên sứ vào lòng. Thơm liền hai cái lên gò má hồng hồng, cười không khép miệng lại được.
Cách đó không xa, Xảo Nhi mặc váy lụa đen đơn giản đứng đó cười dịu dàng, đầy hành phúc.
- Xảo Nhi...
Liễu Tuấn bế con gái đi tới, khẽ ôm Xảo Nhi vào lòng, hôn lên gò má xinh đẹp tuyệt luân của cô, rồi một tay ôm con gái, một tay nắm tay vợ, đám người Lý Sam, Lệ Thục Dĩnh, Tô Kiến Trung vây quanh đi ra ngoài.
- Ba, ba mang quà gì cho con?
Vừa mới lên xe, Nhạc Nhạc đã nóng lòng hỏi, cô bé ngồi trên đùi Liễu Tuấn mặt nhìn cha đầy mong đợi. Nhạc Nhạc năm nay đã sắp mười tuổi, vẫn giống lúc còn nhỏ, thích ở trong lòng ba.
- Nhạc Nhạc, mẹ đã nói trẻ con không được vừa thấy mặt đã đòi quà, không lễ phép gì cả.
Xả Nhi phê bình.
Có điều xum họp cùng ái lang, Xảo Nhi lòng vui sướng, dù phê bình con gái, mặt vẫn tươi cười.
- Dạ...
Nhạc Nhạc giảu môi, cúi đầu xuống có chút ủ rũ.
- Ha ha, con gái đồi quà ba là thiên kinh địa nghĩa mà...
Liễu bí thư không hề phật ý, ôm lấy con gái, tươi cười nói:
- Có điều quà của ba mang cho Nhạc Nhac hơi to, đặt trong va li rồi, đợi lát nữa về nhà rồi hãy lấy ra xem nhé, được không?
Nhạc Nhạc lập tức ôm lấy cổ cha, nói:
- Ba thật tuyệt.. Ba, là quà gì thế? Lớn thế nào?
- Ừ, vậy Nhạc Nhạc nói với ba, con thích quà gì nhất.
- Búp bê barbie! Nhạc Nhạc thích búp bê barbie nhất.
Liễu Tuấn cười tươi roi rói:
- Vậy thì đó là Búp bê Barbie , có điều cô búp bê này rất xinh đẹp, vô cùng xinh đẹp, giống như Nhạc Nhạc vậy, là một thiên sứ, con nhất định sẽ thích.
- Thật ạ? Một búp be Barbie rất rất lớn lại xinh đẹp như Nhạc Nhạc sao?
Nhạc Nhạc mắt đen láy tròn xoe, hỏi.
Nói ra Nhạc Nhạc thích Búp bê Barbie không phải tầm thường, Xảo Nhi thường ngày quản lý con gái khá nghiêm ngặt, mỗi tháng tiền tiêu vặt cố giới hạn, hơn nữa cuối tháng Xảo Nhi còn "thẩm tra tài chính", Nhạc Nhạc phải nói dùng tiền vào việc gì, nếu tiêu không thỏa đáng, sẽ bị phê bình. Vì thế từ nhỏ Nhạc Nhạc có thói quen tốt, không tiêu tiền bừa bãi, cô bé sưu tầm mười mấy Búp bê Barbie đều là do sinh nhật hoặc lễ tết được trưởng bối tặng, chất đống trong gian phòng của cô bé như một nhà trẻ, thậm chí khi đi thăm người thân, Nhạc Nhạc luôn phiên mang theo một hai con búp bê.
Liễu bí thư chiều con có tiếng, cũng từng trao đổi với Xảo Nhi, nói hạn chế tiền tiêu vặn là tốt, nhưng có nên phá lệ một chút ở khoản Búp bê Barbie?
Xảo Nhi không chống đối giống Tiểu Thanh, cũng không lườm nguýt ra đãi ngộ như Hà đại tiểu thư, chỉ dịu dàng cười nói: Thứ có được quá dễ dàng, trẻ nhỏ sẽ không biết quý trọng.
Đạo lý này vô cùng chính xác, Liễu bí thư không còn gì để nói, chỉ đành chấp nhận.
Nhưng lần này tới chúc thọ nhạc phụ, mấy tháng không gặp con gái, Liễu bí thư không thể nhỏ mọn tùy tiện mua một con búp bê đối phó với con gái. Vì thế lần này Liễu bí thư đúng là chuẩn bị một con Búp bê Barbie vô cùng tinh xảo, hẳn còn gái nhìn thấy sẽ hết sức vui mừng.
Liễu Tuấn mỉm cười nói:
- Đúng, ba đảm bảo xinh đẹp như Nhạc Nhạc vậy...
- Hay quá, hay quá, ba thật tốt.
Nhạc Nhạc lớn tiếng hoan hô, ôm lấy cổ cha thơm một cái.
Liễu bí thư vui sướng cười đến tít mắt lại
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...