- Anh nói cho em biết, chuyện này là sao?
Trầm Nhiêu đứng trước mặt Liễu Tuấn, chỉ vào khuôn mặt Liễu bí thư trên màn hình hỏi, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng bừng, nhìn qua có vẻ như tức giận vô cùng.
Đây là chiếc phòng đơn nho nhỏ của Trầm giáo sư.
Sau khi biết được thân phận thực sự của Liễu Tuấn, cô giáo Trầm "đùng đùng nổi giận", bất kể ba bảy hai một gọi điện cho Liễu bí thư, yêu cầu y tới ngay lập tức, nếu không tới, cô đến trụ sở thành ủy tìm y "nói chuyện".
Nói thật, cô giáo Trầm mặc dù gọi điện trong lúc thịnh nộ, kỳ thực trong lòng có chút thấp thỏm, mặc dù Trầm Nhiêu kiến thức quan trường kém đến đâu cũng biết rõ, phó bí thư tỉnh ủy là cái gì.
Đó là quan lớn hoàn toàn nằm ngoài lĩnh vực thuộc nhận thức của cô, nghĩ tới viên quan lớn đó hai ngày trước còn tới thư viện cùng mình bàn đại kế cải cách giáo dục, Trầm Nhiêu thấy không biết hình dung ra sao nữa.
Làm Trầm Nhiêu không ngờ là Liễu Tuấn không những đồng ý, lại còn tới nhanh như thế, từ thời gian mà xét, gần như cô vừa gọi điện tới là Liễu bí thư lên đường ngay.
Đối diện với với lời "chất vất" của cô giáo Trầm, Liễu bí thư làm vẻ vô tội, giang tay ra nói:
- Sao là sao? Chẳng phải anh đã nói với em anh là bí thư ban bí thư TW đoàn, còn nói với em là thị trưởng Ngọc Lan, tự em không tin mà thôi.
Trầm Nhiêu nghẹn lời.
Liễu Tuấn đúng là đã nói với cô như thế, đúng là cô không tin.
Nhưng...
Nhưng dáng vẻ của y, tuổi tác của y, làm người ta hoàn toàn không thể liên hệ tới chức vị cao như thế, làm Trầm Nhiêu không tin nhất là Liễu Tuấn "cưng chiều " cô, trong suy nghĩ của cô, một thị trưởng lấy đâu ra thời gian ở với cô hơn nửa ngày dạo phố, xem sách và tán gẫu.
Người yêu nhau đứng đắn, đó là chuyện bình thường, nhưng với một thị trưởng mà nói có không khỏi quá nhàm chán.
- Hừm, tóm lại là anh lừa em! Em không để ý tới anh nữa.
Trầm Nhiêu bị Liễu Tuấn ép cho không còn gì để nói, thẹn quá hóa giận dậm chân hờn dỗi, nước mắt ngấn lệ, tựa hồ bị ủy khuất lớn bằng trời.
Liễu Tuấn liền cười.
- Anh còn cười, còn cười được..
Thấy nụ cười đáng ghét đó, Trầm Nhiêu càng tức giận, nước mắt tràn qua bở mi.
Nói ra sở dĩ cô giáo Trầm nổi giận chủ yếu là vì bởi thấy mình bị "chơi đùa", trí óc có vấn đề. Nghĩ thử mà xem, người này sau khi nói với cô mình là thị trưởng, mà cô hoàn toàn không tin, trong lòng y đắc ý thế nào? Khẳng định coi mình là đồ đại ngốc rồi.
Cô Trầm đường đường sinh viên đại học trọng điểm, xưa nay luôn tự phụ thông minh cơ trí, nhưng bị người ta "lừa" như một con ngốc lâu như thế, đúng là "sỉ nhục".
Liễu Tuấn cười ha hả, rồi đưa tay lau nước mắt cho cô nói:
- Nha đầu ngốc, bất kể anh có là bí thư thành ủy hay không thì anh vẫn là anh, có thay đổi chút gì đâu? Có gì mà phải khóc?
- Không...
Trầm Nhiêu gạt tay Liễu Tuấn ra, vặn eo ngồi xuống giường, môi cong lên, hậm hực.
- Anh... Anh là đồ xấu xa... Nhất định trong lòng anh cười nhạo em, cười em không hiểu biết, là một con ngốc...
- Em vốn không thông minh mà, anh thích em không phải vì em thông minh lanh lợi.
- Vậy anh thích em cái gì... Không đúng, ai bảo anh thích em, em không thích anh...
Trầm Nhiêu bị kích thích quá lớn, tựa hồ loạn rồi, bắt đầu nói lung tung, quay ngoắt đầu đi không thèm nhìn Liễu bí thư, miệng lẩm bẩm:
- Em không thông minh, chẳng lẽ chỉ anh thông minh? Toàn cho mình là đúng.
Liễu Tuấn mỉm cười, ngồi xuống bên cạnh Trầm Nhiêu, hết sức tự nhiên ôm lấy vòng eo nhỏ của cô, lại nắm lấy tay, nhẹ nhàng nói:
- Được rồi, đừng quấy nữa, có phải là chuyện xấu gì đâu.
Còn nhớ rất lâu trước kia, khi cãi nhau với Hạ Hiểu Tình, Liễu Tuấn đều vỗ về vợ như thế, hôm nay làm không có chút ngại ngùng nào.
Trầm Nhiêu người run lên.
Cô và Liễu Tuấn "yêu nhau" một thời gian rồi, tiếp xúc thân mật nhất chỉ có nắm tay, hoặc ômg thoáng qua một cái, chưa bao giờ ôm ấp thân mật trong "phòng kín" như thế này.
Nhưng, cảm giác này thật là tuyệt.
Nhất thời Trầm Nhiêu cảm thấy mơ hồ.
Có điều cô tỉnh lại rất nhanh, đứng bật dậy, rời khỏi vòng tay của Liễu Tuấn, lùi lại mấy bước, dựa lưng vào bàn, khoanh tay trước ngực, nhìn y nói:
- Không được, em ... Em không tiếp nhận được... Chúng ta.. Chúng ta sau này không gặp nhau nữa...
- Không được.
Liễu Tuấn vẫn ngồi trên giường, giọng nói rất bình tĩnh, nhưng sự kiên quyết biểu đạt rõ ràng.
- Nhưng, anh ... Nếu anh đúng là Liễu Tuấn đó.. Thì ba anh là thủ tướng.
Trầm Nhiêu cắn môi nói, mặt trắng bệch.
Bất kể cô gái nào, biết bạn trai mình chẳng những là phó bí thư tỉnh ủy lại là con trai thủ tướng, chấn động trong lòng khó diễn tả bằng lời.
Cảm giác này Liễu Tuấn hoàn toàn có thể lý giải.
Y từng là bình dân, từng phải ngưỡng mộ cán bộ cấp khoa ở huyện. Hiện giờ là con trai lãnh đạo quốc gia, Trầm Nhiêu đúng là trong thời gian ngắn khó mà tiếp nhận được.
Dù sao tiểu cô nương chưa có kinh nghiệm sống mấy.
- Khoảng cách... Giữa chúng ta quá xa...
Trầm Nhiêu tựa như lẩm bẩm.
- Khoảng cách là do con người tạo thành, hiện giờ anh đang đứng trước mặt em, rất chân thật.
- Nhưng... Lòng em rất loạn, anh để em tĩnh lặng lại đã được không.
Nước mặt Trầm Nhiêu lại lần nữa đảo vòng quanh, cô hết sức bối rối, bối rối hoàn toàn không có lý do, thực sự dày vò tâm linh non trẻ của Trầm Nhiêu.
Liễu Tuấn gật đầu, không nói nữa, lấy thuốc lá ra hút, thậm chí không nhìn Trầm Nhiêu nữa.
- Anh .. Anh ngồi đó thì làm sao em làm sao bình tĩnh lại được.
Trầm Nhiêu lại dậm chân, nói rất ấm ức.
Liễu Tuấn cười:
- Anh không đi đâu, em cứ coi anh như không khí là được..
- Anh chơi trò vô lại, vậy mà còn là phó bí thư tỉnh ủy...
Trầm Nhiêu vừa bực mình vừa buồn cười, trước kia tuy cô chưa từng gặp phó bí thư tỉnh ủy, nhưng cảm thấy người ta hẳn không biểu hiện như Liễu Tuấn.
Thế này có khác gì mấy chàng trai lượn lờ quanh cô?
- Vậy cứ coi anh như trước kia, là bạn trai của em là được rồi.
Liễu Tuấn ung dung nói.
- Làm sao có thể được... Em thật ngốc, bị anh lừa lâu như thế.
Liễu Tuấn không khỏi cười khổ, ngay từ đầu mình không hề lừa Trầm Nhiêu, nhưng đôi khí không thể nói lý với các cô gái được. Liễu Tuấn cũng chẳng phải thích cô gái quá lý trí, trước kia Hạ Hiểu Tình có chút càn quấy, khi ấy thấy rất phiền phức, giờ nghĩ lại chỉ thấy ấm áp.
Trầm Nhiêu trút ra một một đống bực dọc, rồi ngồi xuống bàn, hai tay chống cắm, im lặng xuất thần, xem ra tiểu nha đầu đúng là muốn yên tĩnh lại suy nghĩ cho kỹ.
Liễu Tuấn không quấy rầy cô, thuận tay lấy một cuốn sách trên đầu giường, thậm chí còn dựa vào tường, chân duỗi thẳng ra, xem một cách say sưa.
- Liễu Tuấn, em nghĩ kỹ rồi.
Không biết qua bao lâu, Trầm Nghiêm đột nhiên lên tiếng, nói rất nghiêm túc, vẻ mặt rất trịnh trọng.
Liễu Tuấn tiếp tục xem sách, thuận miệng đáp:
- Ừ, em nói đi.
- Này.. Người ta nói chuyên nghiêm chỉnh với anh đấy.
Trầm Nhiêu không khỏi tức giận.
Người này trước mặt cô luôn có bộ dạng hiển nhiên như thế, coi mình thành "bạn trai" thật rồi.
Liễu Tuấn đặt sách xuống, nhìn Trầm Nhiêu:
- Được em nói đi.
Bị Liễu Tuấn "phá ngang", Trầm Nhiêu thấy quyết tâm vừa rồi không còn kiên định nữa, không dám chần chừ thêm nói vội:
- Liễu Tuấn, chúng ta không thể qua lại nữa, em không muốn làm người thứ ba.
Liễu Tuấn bình thản nói:
- Em không phải là người thứ ba.
( Dịch giả, em là người thứ 8)
- Hiện giờ không phải, những cứ tiếp tục thì đúng rồi... Gia đình anh hiển hách như thế, khoảng cách chúng ta xa như vậy, căn bản là không thể. Em... Em sợ ảnh hưởng tới anh, em nghe người ta nói, anh là người tốt.
Liễu Tuấn khoát tay:
- Đó không phải là lý do, hai người tới với nhau, không liên quan tới thân phận địa vị.
- Vậy liên quan tới cái gì? Liên quan tới tình yêu sao?
Trầm Nhiêu cảm thấy buồn cười, đối diện với cô là quan lớn cấp tỉnh, bảo Trầm Nhiêu làm sao tin vào cái gọi là " tình yêu"
Liễu Tuấn nghiêm túc nói:
- Cũng không phải vì tình yêu.. Nghiêm khắc mà nói là duyên phân, duyên phận kiếp trước kiếp này.
- Em không hiểu.
- Em không hiểu cũng không sao. Em chỉ cần biết anh yêu em là được. Bất kể phát sinh ra chuyện gì anh sẽ không bỏ em, em không thể rời khỏi anh! Anh không đồng ý.
Liễu Tuất vung tay nói.
Trầm Nhiêu tức giận:
- Anh muốn hạn chế tự do nhân thân của em? Không cho em tiếp xúc với nam nhân khác.
- Đúng, không cho.
Liễu Tuấn không do dự chút nòa.
- Anh... Anh ngang ngược.
Trầm Nhiêu tức điên.
- Ngang ngược cũng được, anh không cho phép. Em có thể làm ầm ĩ, dù anh không làm phó bí thư tỉnh ủy nữa, anh cũng tuyệt đối không cho em rời khỏi anh đi theo nam nhân khác. Đây là giới hạn của anh! Không có đường lui.
Trầm Nhiêu ngây ra nhìn Liễu Tuấn, lẩm bẩm:
- Vì sao...
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...