Bên một vùng đất trống ở khu công nghiệp thứ ba của khu Hoa Lâm có đỗ một hàng xe dài, dưới ánh mặt trời phản chiếu ánh sáng chói mắt.
Một số người rảnh rỗi đứng xa nhìn ngó nghị luận người trẻ tuổi được đám đông xúm quanh.
Có thôn dân hiểu biết nhỏ giọng nói với quần chúng xung quanh bí thư thành ủy tới.
Có người hỏi:
- Sao anh biết bí thư thành ủy tới?
- Anh không nhìn thấy biển số xe 001 kia à? Đó là xe của Liễu bí thư.
Đại danh của Liễu bí thư ở nơi khác trong Ngọc Lan không hiển hách lắm, nhưng ở khu Hoa Lâm và khu Trường Hà thì như sấm bên tai.
- Ồ, anh nói người trẻ tuổi kia chính là Liễu bí thư sao?
- Lại còn không à, chính là Liễu bí thư đấy.
Mấy người rỗi việc đều tấm tắc kêu lạ.
Liễu bí thư đứng ở đằng xa tất nhiên là không nghe thấy những lời nghị luận này, đang nói chuyện với hai nam nhân trung niên mặc đồ tây bên cạnh, dùng tiếng địa phương của huyện Hướng Dương.
Hai nam nhân đó, người nhiều tuổi hơn là Liễu Triệu Ngọc, còn người kia là Liễu Triệu Mẫn.
Bọn họ tới Ngọc Lan để thảo luận vấn đề đầu tư.
- Anh Triệu Ngọc, anh hai, các anh thấy mảnh đất này thế nào? Nếu đủ dùng thì xây nhà máy mới ở đây đi.
Liễu Tuấn hào hứng nói.
Chuyện đầu tư này là do cách đó không lâu Liễu Triệu Ngọc tới thủ đô họp. Tới thủ đô tất nhiên là phải bái phỏng chú mười hai. Tuy chú mười hai đã chuyển vào trong "cung cấm", Liễu Triệu Ngọc là nhà doanh nghiệp lớn nhất nước, lại là cháu Liễu Tấn Tài cũng có thể vào.
Nơi ở của Nghiêm Ngọc Thành và Liễu Tấn Tài vẫn cách nhau không xa, thăm chú mười hai xong, Liễu Triệu Ngọc tới bái phỏng Nghiêm Ngọc Thành. Liễu Diệp là em họ của Liễu Triệu Ngọc, phải tới thăm.
Ở nhà họ Nghiêm, Liễu Triệu Ngọc và Nghiêm Minh chuyện trò một lúc rồi nói tới Liễu Tuấn, Nghiêm Minh nói hiện giờ Liễu Tuấn đang vì chuyện hạn chế nhà đất ở Ngọc Lan mà tỉnh cảnh khá khó khăn. Không có tài chính lớn do bán đất, Liễu Tuấn phải nghĩ cách kiếm tiền khác, nói trắng ra là bồi dưỡng nguồn thuế mới chỉ có thể hi vọng vào đầu tư bên ngoài mới làm triệt tiêu được khó khăn do tài chính thiếu thốn mang lại.
Nghe nói Liễu Tuấn chủ động nhật thầu hai tỷ trên cuộc họp thường ủy.
Liễu Triệu Ngọc lập tức vỗ ngực:
- Hai tỷ là chuyện nhỏ, để tôi tới Ngọc Lan, đầu tư cho cậu ấy.
Hiện nay tổng tài sản của Cty Đằng Phi gần trăm tỷ, đầu tư hai tỷ quả thực chủ tịch Liễu có vốn để vỗ ngực nói lớn.
Liễu Triệu Ngọc rất rõ quan hệ của Liễu Tuấn với Thịnh Nghiệp và Thu Thủy, có điều với địa vị của y hiện nay phải chú ý ảnh hưởng, không thể tùy tiện dùng tập đoàn này tham gia vào quá sâu. Liễu Triệu Ngọc thì không có lo lắng này, mặc dù quan hệ giữa hắn và Liễu Tuẩnất gần gũi, nhưng Cty Đằng Phi đi theo con đường thực nghiệp báo quốc, đầu tư ở bất kỳ thành phố nào trong nước cũng không ai có thể nói được gì.
Trước đó Cty Đằng Phi đã xây dựng hai nhà máy nhỏ sản xuất máy nông nghiệp, lần này tiếp tục tăng cường đầu tư ở Ngọc Lan là điều hết sức hợp lý.
Thế là Liễu Triệu Ngọc họp xong không về tỉnh N mà bay gới Ngọc Lan, gọi điện bảo Liễu Triệu Mẫn từ Ngọc Lan tới, cùng Liễu Tuấn trao đổi việc đầu tư.
Hai người anh họ đột nhiên chạy tới giúp đỡ công tác của y, Liễu Tuấn tất nhiên là hết sức vui mừng, bày tiệc khoản đãi ở khách sạn Thu Thủy.
Theo ý của Liễu Triệu Ngọc là công ty Đằng Phi muốn đầu tư mở rộng nhà máy sản xuất máy móc nông nghiệp, để thỏa mãn nhu cầu thị trưởng các tỉnh đông nam.
Đề nghị này được Liễu Tuấn tán đồng, có điều Liễu Tuấn để nghị, nên tiếp nhận, xác nhập các nhà máy nhỏ vốn có của Ngọc Lan, cố gắng tiếp nhận nhà xưởng máy móc và nhân viên của những nhà máy đó.
Quốc xĩ ở Ngọc Lan sau khi qua cải cách, từng có một ngày tháng huy hoàng, nhưng thời gian trôi đi, lại có một số xí nghiệp quy mô nhỏ lạc hậu với tỉnh thế, do nhà máy cũ kỹ lạc hậu, chỉ dựa vào mỗi một lần cải cách khó mà sinh tồn lâu dài được.
Thực tế cùng với tiến trình hòa nhập toàn cầu, các xí nghiệp lớn liên hợp với nhau, dần lũng đoạn thị trường, các nhà máy nhỏ dần mất đi không gian sinh tồn, chỉ dựa vào mỗi cải cách không thể giải quyết được vấn đề.
Chuyện này không phải chỉ có ở Ngọc Lan mà còn có ở rất nhiều nơi trong cả nước, thậm chí tình hình còn nghiêm trọng hơn ở Ngọc Lan. Lần trước mọi người cùng Tiêu Chí Hùng thương thảo, đã đề xuất ra con đường liên hợp, đem những xí nghiệp cũ kỹ này liên doanh với các xí nghiệp lớn có trình độ hiện đại hóa cao, dựa vào tài lực hùng hậu của bọn họ, cải tiến thiết bị và hiện đại hóa quan niệm sản xuất, làm những xí nghiệp này một lần nữa phát ra sức sống mới.
Một số xí nghiệp kiểu cũ cho dù sinh tồn gian nan, nhưng không phải là không có chút lợi ích nào, trong đó được các xí nghiệp lớn coi trong nhất là kỹ thuật tích lũy nhiều năm cùng với những công nhân tương đối lành nghề. Ngoài ra chính phủ đương địa vì cứu sống những xí nghiệp này, sẽ đưa ra điều kiện ưu đãi với người hợp tác, điều này khá hấp dẫn.
Hai người anh họ vốn tới để "chi viện" cho em trai, nên Liễu Tuấn nói sao nghe vậy, bọn họ không ý kiến gì. Hơn nữa căn cứ vào kinh nghiệm trước đây, phàm là cuộc đầu tư được Liễu Tuấn ủng hộ chưa bao giờ lỗ vốn.
Tác phong làm việc của Liễu Tuấn luôn mạnh mẽ dứt khoát, sau khi nói chuyện xong với hai người anh họ, lập tức lái xe tới khu Hoa Lâm khảo sát thực địa, các cán bộ có liên quan nhận được đện thoại vội vã chạy tới.
Cục đầu tư nhìn thấy cảnh này trong lòng bồn cười.
Khách hàng đầu tư trực tiếp tới nơi rồi lãnh đạo cục đầu tư mới chạy tới, hơn nữa nghe ý tư của Liễu bí thư thì quyện này đã được quyết rồi. Trên lịch sử Ngọc Lan trừ khi Liễu Tuấn chấp chính Ngọc Lan, chưa từng thấy có vụ đầu tư nào tốc độ như thế.
Chẳng cần phải làm gì cả, chỉ theo ở bên cạnh thị sát một lúc, thế là công lao kiếm được khoản đầu tử 2 tỷ sẽ tính lên cục đầu tư, có chuyện gì sướng hơn thế chăng.
Người đứng đầu có khác,
Chung Vĩnh Minh cùng lãnh đạo khu Hoa Lâm như Vương Lương Húc, Ô Sĩ Giang tất nhiên là cũng chạy tới bồi tiếp.
- Liễu bí thư, hai vị chủ tịch Liễu, vùng đất này tổng cộng 850 mẫu, đã làm bằng, có thể dừng bất kỳ lúc nào...
Vương Lương Húc ở bên giới thiệu
- Căn cứ vào quy mô đầu tư của quý công ty mà xét, cơ bản là đủ rồi. Nếu nhu không đủ, chung quanh có thể tìm cách tranh thủ được một trăm mẫu.
Liễu Triệu Ngọc và Liễu Triệu Mẫn nhìn nhau gật đầu:
- 850 mẫu là gần đủ rồi.
Liễu Tuấn vẫy tay gọi cục trưởng cục công nghiệp.
Hắn vội chạy tới, nhìn Liễu Tuấn đợi chỉ thị.
- Lão Hoàng, tôi đã trao đổi với hai vị chủ tịch của công ty Đằng Phi, nhà máy cơ giới Hồng Tinh của khu Dương Xuyên sẽ do công ty Đằng Phi tiếp nhận, việc chỉnh hợp nhân viên máy móc thiết bị lấy công ty Đằng Phi làm chủ. Nhà máy Hồng Tinh ở khu Dương Xuyên cũ kỹ rồi, xử lý hết đi, miếng đất đó ở chỗ sầm uất, giá trị khá cao, tính làm làm cổ phần của nhà máy Hồng Tinh nhập vào công ty mới. Công tác cụ thể ra sao, các đồng chí cục công nghiệp phải đi đầu làm cho tốt.
Lão Hoàng gật đầu, vâng dạ rối rít.
- Chuyện này cục công nghiệp phải nghiên cứu cho kỹ, đưa ra một mô hình, nếu có thể mở rộng trong phạm vi toàn thành phố, rất nhiều nhà máy kiểu cũ của chúng ta đều có thể tham khảo.
Chung Vĩnh Minh ở bên bổ xung.
Lão Hoàng lại vâng dạ một chập nữa.
Liễu Tuấn mỉm cười, biểu thị khẳng định.
Chung Vĩnh Minh xem như đã hiểu tâm tư của y, trước đó không lâu, Liễu Tuấn yêu cầu Lý Đào đàm phán với tập đoàn Hải Thiên, đàm phán xem có thể liên doanh với xí nghiệp bản địa vốn có hay không, nhưng tiến triển không tốt.
Tập đoàn Hải Thiên vốn không muốn tới Ngọc Lan đầu tư, chẳng qua là nể mặt Thai Duy Thanh, Lý Đào đề xuất điều kiện này, người ta tất nhiên không vui, đoán chừng trong lòng Lý Đào cũng chẳng vui vẻ gì, cho rằng Liễu Tuấn cố ý làm khó.
Tiếp ngay đó công ty Đằng Phi tới đầu tư hai tỷ, hơn hẳn tập đoàn Hải Thiên, lại không chút do dự tiếp nhận đống "đổ nát" của nhà máy Hồng Tinh, khí phách không chỉ hơn tập đoàn Hải Thiên có một chút. Chung Vĩnh Minh muốn lấy việc này làm kiểu mẫu, khiến đám Lý Đào câm nín.
Liễu bí thư yêu cầu các người làm, bản thân làm trước, chẳng phải cố ý làm khó.
Chung Vĩnh Minh phân quản công nghiệp, để hắn ra mặt thực thi việc này là rất thích hợp.
- Tiểu Tuấn, anh thấy Cty Đằng Phi nên lập một chi nhánh ở Ngọc Lan, sau này đem một số hạng mục kiến thiết thích hợp tới, để Triệu Mẫn phụ trách bên này, anh em chiếu cố cho nhau.
Liễu Tiệu Ngọc nói.
Liễu Tuấn mỉm cười đáp:
- Thế thì tốt quá, cám ơn anh Triệu Ngọc.
- Nói cái gì thế, anh em trong nhà cả, không cần khách khí như thế.
Liễu Triệu Ngọc và Liễu Triệu Mẫn cùng cười
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...