- Lý Đào biểu hiện ra sao?
Thai Duy Thanh hỏi, lúc này hai người đã nằm trên giường ở phòng ngủ, Thai Duy Thanh châm một điều thuốc hút, dáng vẻ rất khoan khoái.
Tạ Viện đúng là một nữ nhân khiến người ta say đắm, Thai Duy Thanh tựa hồ trẻ lại lần nữa, mỗi một thời gian không lâu lại muốn gặp mặt tạ viện, hưởng thự niềm vui hiếm có.
Tất nhiên tinh lực của Thai Duy Thanh không thể so với người trẻ tuổi, đa số thời gian hai người tán gẫu chuyện trò.
Tạ Viện cũng là một đối tượng trò chuyện rất tốt, cô ta xuất thân làm báo, kiến thức rộng, lại làm trong thể chế, không nói là tinh thông chính trị, ít nhất không phải dân ngoài nghề, có nhiều đề tài chung với hắn.
Tạ Viện cười khẽ:
- Muốn nghe nói thật hay nói dối.
Thai Duy Thanh siết lấy eo Tạ Viện, cười:
- Lại nghịch ngợm rồi.
- Nghiêm khắc mà nói, Lý Đào có vẻ mọt sách quá đậm, hiện giờ nhìn thì vẫn chưa phải là đối thủ của Liễu Tuấn... Liễu Tuấn, ít tuổi nhưng gian xảo, đôi khi em thấy hình như y còn nhiều tuổi hơn em...
Thai Duy Thanh đồng cảm gật gù:
- Phải, đôi khi anh cũng có cảm giác đó. Kẻ này đôi lúc thì quá khích, nhưng đa phần lại tỏ ra quá già đời. Có lẽ y là thiên tài chính trị..
Tạ Viện cả kinh, nhìn hắn:
- Anh cho rằng như vậy thật sao? Đây là đánh giá rất cao..
Tạ Viện chưa bao giờ nghe thấy Thai Duy Thanh đánh giá Liễu Tuấn như thế.
"Thiên tài chính trị" câu này nghe rất bình thường, nhưng phải nhìn xem từ miệng ai nói ra, nếu chỉ là từ tỏ báo nhỏ hay vài bài viết trên mạng chẳng đáng cười một cái.
Thai Duy Thanh chính là bí thư tỉnh ủy.
Thai Duy Thanh nói:
- Anh không thích y là một chuyện, y thực tế có bản lĩnh lại là chuyện khác, đứng ở lập trường khách quan mà nói, Liễu Tuấn là kẻ thành đại sự. Cho nên anh rất lo lắng Lý Đào không kháng cự nổi Liễu Tuấn.
- Hi hi, anh đoán đứng rồi, hôm qua Lý Đào bị Liễu Tuấn giáo huấn cho một bài.
Tạ Viện cười khẽ nói.
- Hả? Giáo huấn thế nào?
Tạ Viện liền kể lại chuyện cuộc họp thường ủy:
- Em cũng ra mặt nói cho hắn vài câu, nhưng không có tác dụng. Thực lực của Liễu Tuấn ở thành phố quá lớn, bọn em chống không nổi.
Tạ Viện biết Thai Duy Thanh ở tỉnh còn xa mới đạt được địa vị nhất ngôn cửu đỉnh, chỉ có thể hơn thế lực của Lưu Phi Bằng và Thai Duy Thanh một chút xíu, Thai Duy Thanh không dễ nâng lên được một thị trưởng đủ đối đầu với Liễu Tuấn.
Cù Hạo Cầm uy thế ra sao, cũng không thể làm gì được một Liễu Tuấn khi còn làm thị trưởng Tiềm Châu.
Vì thế Tạ Viện nói với ngữ khí rất bình tĩnh, thậm chí còn mang nụ cười.
Thai Duy Thanh nghĩ một chút rồi nói:
- Việc ban chỉ huy kiến thiết không lớn, Liễu Tuấn sẽ đồng ý, y chỉ muốn thể hiện thực lực của mình một chút, để Lý Đào xem mà thôi. Đó là sự cao tay của y, không dùng binh mà khuất phục được địch trong binh pháp. Còn chuyện nhà máy xi măng thì không chắc rồi.
Tạ Viện lấy làm lạ, cực mình cho bầu vú đầy đặn dán sát lên da thịt Thai Duy Thanh, hỏi:
- Không thể nào, bọn em đầu phân tích Liễu Tuấn sẽ đồng ý xây dựng nhà máy xi măng, gạt bỏ ban chỉ huy kiến thiết.
- Đó là bởi vì bọn em không phải là bí thư thành ủy.
Tạ Viện liền yên tĩnh lại, nghiền ngẫm lại lời nói của Thai Duy Thanh, có thể làm tới bí thư tỉnh ủy, trí tuệ chính trị của Thai Duy Thanh sao có đơn giản được.
Thai Duy Thanh cũng không giực cô ta, rít từng hơi thuốc một, như một thấy giáo đang kiên nhẫn chỉ bảo cho học trò.
- Ừm, em biết rồi, ý anh nói, Liễu Tuấn không muốn tỏ ra qua uy thế, áp chế Lý Đào không thể động đậy được, ảnh hưởng sẽ không tốt phải không?
Tạ Viện nói với vẻ không chắc lắm.
Thai Duy Thanh lộ vẻ tán thưởng:
- Cũng có thể nói như thế.
Tạ Viện vặn mình làm nũng:
- Cái gì mà có thể noi snhư thế? Người ta ngốc mà, nói không đúng anh chỉ điểm cho một chút, để người ta được tiến bộ chứ...
- Ai nói em ngốc? Trên thế giới này hiếm có nữ nhân nào thông minh hơn em, ha ha ... Cái chuyện này là vấn đề cách cục. Liễu Tuấn là người đúng đầu, làm yên mọi bề là chức trách chủ yếu của y, chính là điều hòa công tác của các ban. Cho dù Lý Đào và y có cùng đường hay không, là bí thư thành ủy, y phải nỗ lực đoàn kết. Lý Đào muốn một chút quyền lực, Liễu Tuấn tất nhiên phải cho hắn, một ban chỉ huy nắm vài tỷ một dánh sách cán bộ cấp chính phó xử có là cái gì? So với toàn cục hoàn toàn không đáng nhắc tới, nếu Liễu Tuấn để ý tới mấy thứ vụn vặt đó, y chẳng tới được vị trí ngày hôm nay.
Tạ Viện nghĩ một chút đúng là có lý, liền tươi cười hôn một cái lên cổ Thai Duy Thanh:
- Đúng là bí thư tỉnh ủy, nhãn quang lợi hợi hon bọn em nhiều.. Nhưng chuyện nhà máy xi măng sao lại không chắc? Đây là chuyện tốt, có thành tích là của chung mọi người.
Thai Duy Thanh cười:
- Bởi vì ba của em không phải là thủ tướng.
- Có liên quan gì tới thủ tướng?
Thai Duy Thanh lắc đầu, mặt lộ vẻ lo lắng:
- Nói thế này nhé, ổn định vĩ mô sắp bắt đầu rồi, Liễu Tuấn đang đi lập tiền trạm làm thí nghiệm cho ba y.
Tạ Viện choàng tỉnh, hỏi:
- Duy Thanh, chuyện này có ảnh hưởng tới anh không?
- Điều này tạm thời chưa biết. Ổn định vĩ mô là vấn đề toàn cục, hơn nữa khó khăn lớn, Liễu Tấn Tài lần này đắc tội với không ít người, ngày tháng của ông ta sẽ càng gian nan hơn.
Thai Duy Thanh không nói quá rõ, dù hắn thích Tạ Viện, thậm chí một dạo nảy sinh ra ý nghĩ hoang đường ly hô để cưới cô ta. Nhưng liên quan tới đấu tranh tầng cấp đó, ngay cả hắn cũng không thể xen vào quá sâu, không tiện nói nhiều.
Quan trường chú trọng chữ "ngộ"
Có điều có thể thấy trước, cùng với việc ổn định vĩ mô gây thiệt hại lợi ích căn bản của một số đoàn thể, đầu tranh cấp tỉnh cũng sẽ diện ra, Thai Duy Thanh không thể tránh được. Hơn nữa làm sao giữ được vị trí, thậm chí tiến thêm một bước đoạt được lợi ích thực tế chính là vấn đề hắn phải đối diện trong mấy năm tiếp theo.
Hắn có bao nhiêu tiếng nói ở Cao hệ, sẽ có bấy nhiêu tác dụng trong chiến dịch lớn này, quan trọng hàng đầu là mức độ kiếm soát tỉnh a, kiểm soát càng triệt để, vị trí của hắn càng vững, tiếng nói càng lớn.
Chuyện này không những khảo nghiệm trí tuệ chính trị, từ ý nghĩa nào đó mà nói phải xem vận may.
Tạ Viện tạm thời chưa đủ tư cách thảo luận vấn đề này với hắn.
Tạ Viện cười với vẻ vui mừng trên tai họa kẻ khác:
- Thế thì tốt, cha con họ Liễu càng khó sống càng tốt....
Thai Duy Thanh cười gật đầu, vốn với địa vị của hắn, bàn luận chuyện đúng sai của Liễu Tấn Tài là phạm kỵ húy lớn. Có điều trước mặt Tạ Viện , tâm tình hắn như trẻ ra rất nhiều. nói đề tài mẫn cảm với Tạ Viện cũng có thể biểu thị sự sủng ái của hắn.
Đương nhiên Thai Duy Thanh gật đầu phụ họa không có nghĩa là hắn tán đồng quan điểm của Tạ Viện, chỉ là hắn chẳng có thiện cảm gì với cha con họ Liễu, nên không sửa sai cho cô ta.
Không ngờ Tạ Viện lại nói một câu khiến hắn cả kinh.
- Em nghe nói vị trí này của Liễu Tấn Tài là cố giành lấy, bên trên có rất nhiều nhân vật không phục, không muốn ông ta ngồi ở vị trí đó. Vậy lần ổn định vĩ mô này liệu có phẻi là cơ hội cho những nhân vật lớn đó khơi lên giông tố? Nếu như thế, có lẽ là chuyện tốt với anh đấy.
Thai Duy Thanh tròn mắt nhìn Tạ Viện từ trên xuống dưới.
Tạ Viện bị hắn nhìn tới xấu hổ, đưa cánh tay trắng như tuyết lên khẽ đánh hắn một cái:
- Sao thế, em lại nói sai à?
Thai Duy Thanh lắc đầu:
- Không phỉ... Em nói xem, sao lại có lợi cho anh.
Câu này mang theo ý khảo nghiệm.
Thai Duy Thanh không ngờ Tạ Viện có kiến thức này, các cán bộ cấp chính ở bình thường không thể bì được.
Tạ Viện cười hì hì:
- Trai có tranh nhau, ngư ông đắc lợi mà... Bọn họ càng đấu quyết liệt, chẳng phải bọn anh có cơ hội lợi dịch sao?
Lần này không chỉ nói một mình Thai Duy Thanh nữa.
Thai Duy Thanh giơ ngón cái lên:
- Giỏi, cái đầu nhỏ của em đúng là chứa không ít thứ.
Tạ Viện lườm hắn một cái, nói:
- Anh tưởng em ngốc thế à?
Ngữ khí có chút đắc ý.
Thai Duy Thanh cười lớn:
- Nhìn chung em nói không sai, có điều chuyện này không nói chắc được, nếu làm ầm lên, e rằng rất ít người có thể đặt mình bên ngoài.
- Đứng vậy, nhiều khi muốn đứng bên ngòai coi náo nhiệt thôi mà người ta cũng không cho.
Thai Duy Thanh gật gù, mắt theo lại
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...