Khi hoàng hôn buông xuống, ở một tiểu khu không có gì nổi bật ở thành phố Ngọc Lan, có một chiếc xe Trường Phong màu xám chậm rãi đi vào, nơi này được khai thác mấy năm trước, cấp bậc tầm trung, thêm vào vị trí không tốt, vì thế người có tiền và quan viên có thân phận nhất định không tới đây mua nhà, ở đây có phòng bảo vệ, có người canh cửa, có điều chỉ là đồ trang trí.
Phòng bảo vệ đó thực chất thành trụ sở của mấy ông già, họ chẳng thèm nhìn xe cộ và người ra vào lấy một cái.
Cho dù người toàn bộ tiểu khu này cận thận nhìn vào trong xe cũng không liên hệ nam nhân trên 50 trong chiếc xe Trường Phong này với một bí thư tỉnh ủy.
Nhưng khi xe dừng lại, từ xe đi xuống đúng là Thai Duy Thanh.
Thai Duy Thanh chẳng những đi xe trong nước chỉ hơn vạn đồng, lại còn tự làm tài xế, nếu để người quen nhìn thấy chỉ sợ lồi cả mắt ra.
Thai Duy Thanh xuống xe liếc nhìn chiếc xe Trường Phong khác ở cách đó không xa, mỉm người đi vào thang máy, tới tầng ba, ấn chuông cửa, rất nhanh trong phòng vang lên tiếng bước chân khẽ, cửa mở ra xuất hiện một bóng người đầy đặn cao ráo.
Thai Duy Thanh luồn vào, động tác rất nhanh nhẹn.
Thai Duy Thanh vừa mới vào phòng, cô gái kia liền ôm lấy hắn, hai người quấn lấy nhau hôn hít say đắm, không hề thua kém gì những đôi tình lữ trẻ.
Đang ôm hôn Thai Duy Thanh, chính là Tạ Viện.
Hai người âu yếm tới mấy phút liền mời buông nhau ra, Tạ Viện ngả đầu lên vai Thai Duy Thanh, khẽ thở gấp, bầu ngực đầy đặn áp lên lồng ngực Thai Duy Thanh làm Thai bí thư ngây ngất.
Một lúc sau, Tạ Viện nắm tay Thai Duy Thanh, đưa tới ghế sô pha ngồi xuống.
Chớ coi thường bên ngoài tầm thường nửa cũ nửa mới của nó, nội thất trong phòng được trang hoàng lộng lấy, đặt ở giữa phòng là ghế sô pha bằng da thật chế tạo thủ công của Italia, trong phòng không lớn, khắp nơi là đồ xa xỉ.
Lần đầu tiên Thai Duy Thanh tới đây cũng từng cau mày nói là quá xa hoa, Tạ Viện chằng bận tâm, ôm lấy cổ hắn nói:
- Tỉnh trưởng đại nhân kim ốc tàng kiều, không xa hoa một chút sao được? Hơn nữa cũng đâu cần anh bỏ tiền.
Thai Duy Thanh đang lúc tình nồng thắm đượm, nên chỉ cười trừ.
Tạ Viện có một cái tốt, ít nhất Thai Duy Thanh cho rằng đó là chỗ tốt, chính là Tạ Viện chưa bao giờ đồi hỏi ở hắn quan chức, hay lời lộc gì, như Tạ Viện nói, cô ta thích con người Thai Duy Thanh.
Tạ Viện giải thích, nữ nhân sinh ra đã sùng bái kẻ mạnh.
Chính bởi vì như thế, Thai Duy Thanh bất chấp người khác nghi ngờ, đưa Tạ Viện lên chức phó bí thư thành ủy. Tạ Viện không đòi hỏi là người ta hiền huệ, nhưng Thai Tỉnh Trưởng không vô tình vô nghĩa. Cứ coi Tạ Viện thực sự sùng bái kẻ mạnh, Thai Duy Thanh cũng phải thể hiện phong phạm của kẻ mạnh, nếu không sao xứng với ân tình mỹ nhân.
Thai bí thư đầy quyến luyến với ổ ái tình nho nhỏ này.
Tạ Viện đong đưa vòng leo, lắc cặp mông mẩy, pha một cốc trà thơm ngát, khẽ đặt trước mặt Thai Duy Thanh.
Tất cả quan lớn nam giới gần như đều có thói quen uống trà đặc.
Vừa có thể nâng cao tinh thần, còn là đồ uống có lợi cho sức khỏe nhất được tổ chức sức khỏe của Liên hợp quốc tiến cử, tất nhiên thành đồ uống các quan viên thích nhất.
Thai Duy Thanh nắm lấy bàn tay trắng mềm của Tạ Viện, dịu dàng vuốt ve nói:
- Vất vả cho em rồi.
Tạ Viện cười lắc đầu, tựa đầu lên vai hắn, hay tay ôm lấy cánh tay Thai Duy Thanh, dáng vẻ y hệt một con chim non.
- Thời gian qua công tác có thuận lợi không?
Thai Duy Thanh mỉm cười hỏi:
- Bình thường thôi, tên Phiền Chí Vĩ kia đúng là thứ cứng đầu, rất nhiều lúc không chịu phối hợp với công tác của em, tự cho là mình giỏi.
Tạ Viện nói thật không phải cố ý nói xấu sau lưng, sau khi cô ta lên làm phó bí thư thành ủy đã va chạm với Phiền Chí Vĩ mấy lần, Phiền Chí Vĩ rất cứng rắn, không hề nể mặt cô ta.
Tạ bí thư và Phiền trưởng phòng mâu thuẫn là bí mật công khai, có điều những va chạm kiểu đó không đáng nói tới, mọi người đều bị bao phủ dưới hào quang "quyền uy vô thượng" của Liếu Tuấn, Tạ Viện không dám mạnh tay với Liễu Tuấn, Phiền Chí Vĩ cũng không đi "hớt lẻo" với Liễu Tuấn.
Cả hai giữ một sự cân bằng thú vị.
Liễu Tuấn không để ý mâu thuẫn nhỏ giữa bọn họ. Tạ Viện và Phiền Chí Vĩ một cán bộ chính sở một cán bộ phó sở mà không hóa giải được mâu thuẫn nhỏ này, cần kinh động tới bí thư thành ủy không khỏi quá hoang đường.
Thai Duy Thanh tựa hồ lại rất phẫn nộ, chẳng hề có phong phạm lãnh đạo:
- Tên Phiền Chí Vĩ này luôn có thái độ không hợp tác, trước kia ở sở tài chính và ủy ban mậu dịch đều có cái thói này, xem ra không sửa nổi.
Phiền Chí Vĩ vì không được Thai Duy Thanh thích nên mới bị cho đi hóc mát, không ngờ sau khi leo lên được thuyền Liễu Tuấn, tới Ngọc Lan trở nên vênh vào như thế, toàn gây phiền phức cho Tạ Viện, thật không thể dung thứ được.
Tạ Việt siết chặt lấy cánh tay thai duy thanh, để vú mình ép sát vào tay hắn, ôn nhu nói:
- Không sao, em có thể xử lý được, người như thế không đáng cho anh nổi giận.
- Em đó, lúc nào cũng quá hiền lành lương thiện.
Thai Duy Thanh vỗ lên mu bàn tay Tạ Viện, nghe như Thai bí thư rất cảm khái, tựa hồ nữ nhân yêu thương bị ủy khuất làm Thai bí thư rất đau lòng.
Tạ Viện nhoẻn miệng cười, nghiêng người qua nhìn Thai Duy Thanh, tha thiết nói:
- Em bị ủy khuất một chút có là gì? Chỉ cần tốt cho anh là em vui rồi.
Thai Duy Thanh gật đầu, đưa tay vuốt gò mà trơn bóng của cô ta, nói:
- Em lúc nào cũng hiểu lòng người, đáng tiếc anh không phát hiện ra những ưu điểm này sớm hơn.
- Hiện giờ phát hiện ra cũng không muộn, em nghe nói duyên phận phải có thời cơ. Trước kia thời cơ chưa tới, chúng ta dù thế nào cũng không tới được với nhau.
Thai Duy Thanh không kìm được kéo cô ta vào lòng, hai người lại ôm hôn nồng nhiệt, hiện giờ là đầu hạ, trong phòng không bật điều hòa, hai người dính vào hai hôn hít vuốt ve, rất nhanh đã thở hồng hộc.
- Chúng ta... Vào phòng tắm nhé được không?
Tạ Viện ghé vào tai Thai Duy Thanh thỏe thẻ.
Thai Duy Thanh cười ha hả, hai người lại ôm nhau vào phòng tắm.
Cái phòng tắm này cũng được sửa sang, là một phòng sauna tiêu chuẩn, đem cả gian ngoài vốn có phá vỡ, biến thành phòng tắm cực lớn, dù sao nơi này cũng không có khách khác tới, có một gian phòng ngủ là đủ.
Không lâu sau trong phòng tắm vang lên những tiếng khoái lạc.
Chẳng biết qua bao lâu, hai tấm thân trần truồng cùng ngâm mình trong bồn tắm lớn, Tạ Viện chu đáo kỳ cọ mình cho Thai Duy Thanh, thi thoảng hất nước lên mặt hắn, cười khúc khích không ngừng.
Thai Duy Thanh vừa có vẻ mệt mỏi lại có chút hưng phấn, cười vỗ lên vị trí mẫn cảm lắm thịt của Tạ Viện, nói:
- Chỉ biết nghịch ngợm.
Tạ Viện thuận thế nằm lên ngực Thai Duy Thanh, vặn mình làm nũng:
- Người ta vui mà..
Thai Duy Thanh đưa tay ra ôm lấy eo cô ta, cười:
- Anh cũng rất vui... Viện Viện, ở thành phố Nguyên Anh có công trình kiến thiết quốc lộ, tổng giá trị chừng 2 tỷ, em có nhân tuyển thích hợp tiếp nhận không?
Trước kia Thai Duy Thanh rất ít nhắc tới chuyện thế này với Tạ Viện, cô ta cũng chưa bao giờ có yêu cầu. Lần này Thai Duy Thanh chủ động nhắc tới có lẽ là do thấy áy náy. Hơn nữa Thai Duy Thanh mặc dù không hiểu trang trí phòng ốc, cũng biết gian phòng này tu sửa ít nhất tốn mấy trăm nghìn, đều là tiền của Tạ Viện, số tiền này lai lịch khẳng định không rõ ràng. Thai Duy Thanh thấy làm như thế không được, không thể để Liễu Tuấn nắm được điểm yếu gì.
Tên Liễu Tuấn này đả kích chính địch chưa bao giờ chùn tay.
Hắn bất ngờ đưa Tạ Viện lên, sợ rằng có rất nhiều người nghi ngờ và suy đoán. Cho dù Thai Duy Thanh tin Tạ Viện kín miệng, nhưng cẩn thận vẫn hơn.
Nếu Tạ Viện cần dùng tiền, vậy cho cô ta vài công trình là được, Thai Duy Thanh làm tỉnh trưởng 5 năm, giờ lại làm bí thư tỉnh ủy, muốn kiếm vài công trình chẳng phải dễ như trở bàn tay? Rời xa khỏi phạm trù Ngọc Lan, tới thành phố Nguyên Nam, hẳn Liễu Tuấn không vươn tay tới được.
Tạ Viện nói:
- Như vậy không hay đâu... Em không muốn anh lo lắng vì chuyện này.
Tạ Viện nói thật, không phải làm bộ làm tịch, cô ta không giống loại tình nhân hay vợ bé khác, chỉ biết moi tiền. Cô ta biết rõ quan trường hiểm ác, chỉ cần Thai Duy Thanh không có vấn đề, cơ bản cô ta ngang với việc mua được bảo hiểm rồi. Cho nên Tạ Viện không muốn mình kiếm tiền liên quan tới Thai Duy Thanh.
Tạ Viện càng hiểu lòng người như thế, Thai Duy Thanh càng day dứt, vỗ lên vai trơn mịn của cô ta, nói:
- Không sao, có thể tin được.
Tạ Viện do dự nói:
- Vậy hai ngày nữa em sẽ trả lời anh.
- Được.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...