Đàm Quốc Tử liếc mắt qua Hà Thắng Lợi và Cao Tương Hoành, cười lắc đầu.
Hắn đương nhiên hiểu rất rõ ân oán giữa hai người này, nếu ở nơi khác Đàm Quốc Tử nói không chừng coi như không thấy, hoặc khuyên vài câu cho có, rồi mặt hai người đó. Có điều ở CLB Hoa Đô thì không thể như thế được, đây là địa bàn của hắn, nếu hai người kia xung đột ở đây, Đàm đại thiếu gia cũng mất mặt.
Đàm Quốc Tử chắc sợ ai, nhưng vô duyên vô cớ đi đắc tội với người ta chắc phải là chuyện đáng vui vẻ gì.
Đàm Quốc Tử cũng là nhân vật khôn khéo, biết hai vị nha nội nổi tiếng nhất thủ đô này không dễ chơi, nếu chỉ khuyên vài câu chỉ e không đường việc gì mà khiến cả hai vị đại ca này càng điên tiết.
- Ha ha, hiển giờ cũng không thể nói cái đồng hồ này là giả, nơi này ánh sáng không tốt, nhìn không rõ lắm... Thế này đi, Thắng Lợi, chúng ta vào trong xem xét... Bảo Hoành, anh ở đây nói chuyện với bạn, lát nữa tôi ra tiếp.
Đàm Quốc Tử nghĩ ra cách ứng phó, tươi cười nói.
Tách hai kẻ này ra tránh có va chạm.
Đàm Quốc Tử đã nói như thế Hà Thắng Lợi và Cao Tương Hoành đều không tiện phản bác, không phải vấn đề địa bàn của ai, lúc này phản bác lại là cố ý gây khõ dễ với Đàm Quốc Tử. Hắn không muốn đắc tội với hai người này. Chẳng lẽ họ muốn vô duyên vô cớ đắc tội với Đàm Quốc Tử.
- Được mọi người cứ đi đi, tôi ở lại đây nói chuyện.
Cao Tương Hoành lập tức đưa ra quyết định chính xác, Cao nhị hiện giờ đang có những ngày tháng khó khăn, khi nào nên hạ mình thì hạ mình tốt hơn.
Hà Thắng Lợi không phải là người cứ muốn là bắt nạt được.
- Được, cám ơn anh....
Đàm Quốc Tử mỉm cười gật đầu rồi quay sang nói với Hà Thắng Lợi:
- Thắng Lợi, đi nào chúng ta vào bên trong nói chuyện.
Hà Thắng Lợi vốn có chuyện muốn nói với hắn, yêu cầu này của Đàm Quốc Tử chính hợp ý, tất nhiên không từ chổi, nhưng sau khi đứng dậy trừng mắt lên nhìn Cao Tương Hoành.
Cao Nhị nhún vai, chẳng thèm để ý.
Đại sảnh này của CLB Hoa Đô có thể cùng lúc chưa hơn trăm người, bốn xung quanh còn có rất nhiều gian phòng nhỏ, đoán chừng là để cùng khách vào mật đàm. Dù sao mọi người trao đổi với nhau đều là món quý giá, không tiện công khai đàm phán giá cả trước đám đông.
Gọi là gian phòng nhỏ kỳ thực cũng chẳng nhỏ, là gian phòng có công năng KTV và gian vệ sinh.
Trong phòng có một cô phụ trẻ trung mặc áo sườn xãm màu đỏ đợi sẵn, đây là tiết mục phục vụ ắt phải có của CLB cao cấp. Hội viên nơi này riêng tiền hội phí mỗi năm đã tới vài trăm tới cả triệu, tất nhiên phải hưởng thụ phục vụ chu đáo nhất.
Thấy hai người đi vào, cô phúc vụ lập tức đi tới khom người chào, nhẹ nhàng nói:
- Đàm thiếu gia uống trà hay cà phê?
Đàm Quốc Tử nhìn sang hỏi:
- Thắng Lợi, anh thế nào?
- Uống trà đi, đi với Liễu Tuấn toàn uống trà, bị ảnh hưởng ồi.
Nghe Hà Thắng Lợi nhắc tới tên Liễu Tuấn, Đàm Quốc Tử hơi cau mày, nếu không nhìn kỹ sẽ không phát hiện ra biến đổi trên mặt hắn.
- Được, uống trà, lấy Long Tỉnh.
- Vâng.
Cô phục vụ mau lẹ đáp lời, vội đi pha trà, rồi bày ít hoa quả tươi trên bàn sau đó đứng ở một bên đợi sai bảo.
Đàm Quốc Tử lại lấy chiếc đồng hồ ra, đang định lên tiếng thì Hà Thắng Lợi liếc nhìn cô phục vụ, Đàm Quốc Tử cười:
- Không sao, phục vụ nơi này đều được lựa chọn tỉ mỉ, thẩm tra chính tri rất hợp cách...
Hà Thắng Lợi gật đầu.
Có thể được tuyển vào clb cao cấp như thế này làm phục vụ đúng là cần thẩm tra chính trị, nếu không nhiều đề tài mẫn cảm e rằng sẽ bị truyền ra ngoài.
Clb Trường Thành chẳng lẽ không như thế?
Có điều Đàm Quốc Tử vẫn phất tay, phục vụ lần nữa khom người lùi ra ngoài cài cửa lại.
- Thắng Lợi, nói thật cái đồng hồ này của anh tôi không phân biệt được thật giả.
Phục vụ vừa lui ra, Đàm Quốc Tử nhìn kỹ lại một lần nữa, mày nhíu chặt nói với vẻ không được chắc chắn lắm.
- Không phải chứ? Anh cũng không phân biệt được à? Thế thì khó rồi...
Hà Thắng Lợi nói như thế không phải không thổi phồng một chút nào, Đàm Quốc Tử có giám định giỏi tới đâu dù sao không phải là dân chuyên ngiệp, khó lên tới cảnh giới tối cao.
Đàm Quốc Tử cười khổ:
- Thắng Lợi, anh không cần khen tôi, nói thật, cái nghành giám định đồ cổ này yêu cầu tính chuyên nghiệp rất cao, tôi chỉ học mót được một chút mà thôi. Với nhãn quang của tôi, cái đồng hồ dù có phải đồ thật hay không cũng có thể gọi là tuyệt phẩm rồi, anh xem chiếc đồng hồ này 6,3 cm, vỏ bằng vàng, mặt đồng hồ bằng pha lê ..v... Hoàn toàn giống chiếc của Marie - Antoinette y hệt.. Nếu như hiện giờ nó còn trong biệt bào tang Jerusalem thì chúng ta không cần phải đau đầu nữa, nhưng nó lại mất trôm rồi, nên...
- Quốc Tử, anh đừng có nói với tôi mấy thuật ngữ chuyên nghiệp nữa, tôi nghe cũng vất vả rồi... Ài, kể nó là thật hay là giả, dù sao tôi cũng chẳng ham nó.
Đàm Quốc Tử trợn mắt lên, rất phật ý nói:
- Thắng Lợi, sao anh có thể nói như thế, đây không phải cái đồng hồ bình thường, là trân phẩm hiểm có, là báu vật. Nếu như đúng là chiếc Marie - Antoinette đã bị đánh cắp thì sẽ là tin tức oanh động giới sưu tầm, là chuyện cực lớn.
Hà Thắng Lợi giang tay ra nói:
- Tôi thừa nhận anh nói có lý, nhưng chẳng phải không thể xác định được sao?
Đàm Quốc Tử cau mày gật đầu, trầm ngâm nói:
- Đúng là phiền ... Nếu không thế này, anh mang đồng hồ về trước đã, tôi đi tìm chuyên gia giám định thực sự tới.
Nói rồi Đàm Quốc Tử đưa lại cái đồng đồ cho Hà Thắng Lợi, mặt đầy vẻ tiếc nuối.
Hà Thắng Lợi không đưa tay ra nhận, cười nói:
- Nếu anh đã thích thế cứ để đây trước là được, khỏi phải mang đi mang lại. Đợi khi tìm được người giám định ra kết quả báo với tôi là được.
Đàm Quốc Tử giật mình, tựa cười tựa không nói:
- Thắng Lợi, đây chẳng phải là chuyện đùa đâu, nếu đây là đồ thật thì giá trí vô cùng, ít nhất phải trên trăm triệu, anh yên tâm đặt ở chỗ tôi sao?
- Ha ha ha, Quốc Tử, anh thật là... Cho dù là đồ thật, dù giá trị trăm triệu thì sao nào? Chẳng lẽ ngay cả Đàm Quốc Tử mà tôi còn không tin? Trăm triệu với người khác thì là ghê gớm, với anh, ha ha , chúng ta ai chả biết?
Hà Thắng Lợi phất tay lên nói.
Đàm Quốc Tử giơ ngón cái lên, nghiêm túc nói:
- Thắng Lợi, anh rất được! Tôi phục khí phách này.
Hà Thắng Lợi liên tục xua tay.
Đàm Quốc Tử không khách khí nữa, thu chiếc đồng hồ lại thưởng thức tỉ mỉ, miệng tấm tắc khen, vẻ yêu thích thể hiện hết ra ngòai. Một lúc sau ngẩng đầu lên, mỉm cười hỏi:
- Thắng Lợi, hôm nay anh tới đây không phải chỉ vì cái đồng hồ này chứ?
- Quả nhiên không hổ danh Đàm thiếu gia.
Hà Thắng Lợi đưa ngón tay cái lên.
Đàm Quốc Tử lắc đầu, đợi Hà Thắng Lợi nói tiếp.
- Quốc Tử, người ngay không nói lời mờ ám. Lần này tôi tới đâylà được người ta nhờ, muốn thương lượng với chuyện công ty Trường Phong tỉnh A lên sàn.
Đàm Quốc Tử thu lại nhụ cười, lông mày hơi nhướng lên:
- Chuyện này sao lại liên quan tới anh? Là Liễu bí thư mời anh tới sao?
Chuyện Liễu Tuấn và con cháu đời ba của nhà họ Hà quan hệ thân thiết không phải chuyện bí mật trong giới nha nội thủ đô nữa, con nghiện Trần Vệ Tinh còn nói càn trong tù là Liễu Tuấn và Hà Mộng Doanh có quan hệ bất thường.
Bọn Đàm Quốc Tử chỉ biết nghe, không bình luận gì.
Chuyện liên quan tới hai hệ phải lớn , chỉ có loại ngu xuẩn như Trần Vệ Tinh mới nói lung tung để chết sớm.
Hà Thắng Lợi nhấp một ngụm trà thản nhiên nói:
- Đúng, có điều Liễu Tuấn chỉ nhắc với tôi một lần, muốn tôi giúp nghĩ cách, có thể anh chưa biết, cái công ty Trường Phong này Liễu Tuấn từng làm tổng giám đốc, có chút cảm tình, cậu ta cũng muốn nó sớm được lên sàn. Tôi không quen biết ai ở ủy ban chứng giám, cho nên tới nhà anh giúp.
Đàm Quốc Tử biết Hà Thắng Lợi nói khách khí thôi, chuyện quan trọng ở quy củ "mười triệu cổ phiếu nguyên thủy " của Cty Quốc Hoa. Liễu Tuấn không muốn kẻ khác chiếm mối lợi này, hoặc như lời đồn bên ngoài, Liễu Tuấn "một lòng vì dân"; có lẽ là vấn đề thể diện. Công ty Liễu Tuấn bảo vệ bị người khác "lột da", Liễu bí thư mất mặt.
Đàm Quốc Tử nghĩ một lúc rồi mỉm cười nói:
- Thắng Lợi, tôi nghĩ Liễu bí thư hiểu lầm rồi, Cty Quốc Hoa không chủ động nhận vụ làm ăn này, mà bọn họ tìm tới. Nếu như Liễu bí thư có lời, vậy tôi nói với bọn họ thôi đi, kiếm tiền mà, cơ hội còn nhiều, kết bạn thì không dễ, phải không?
Hà Htắng Lợi cũng cười lại lần nữa giơ ngón cái lên
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...