- Thiệu Cơ, làm sao anh biến thành như thế này?
Thấy Sài Thiệu Cơ ở Ngữ hậu thiêm tình, Lưu Quang Hưng cả kinh, cuống quít hỏi.
Sài Thiệu Cơ râu ria xồm xoàm, tóc bạc đi rất nhiều, mắt đầy tơ máu, tựa hồ thiếu ngủ nghiêm trọng, nhìn như già hơn mười tuổi.
Cả Liễu Tuấn biết tính cách làm việc của Sải Thiệu Cơ cũng phải giật mình.
Cuộc tụ hội này là do Liễu Tuấn tổ chức.
Đưa Lưu Quang Hưng tới tỉnh A là yêu cầu của Liễu Tuấn, y và Lưu Quang Hưng giao tình rất sâu, hiểu rõ năng lực Lưu Quang Hưng, hơn nữa Lưu Quang Hưng có tiếng nói ủng hộ tiến bộ rất cao, dù không gia ngoài cũng được định sẵn tiến bộ thành thành phó chủy nhiệm ủy ban phát triển.
Thai Duy Thanh làm bí thư, Lưu Phi Bằng làm tỉnh trưởng, cả hai đều không dễ chơi, đều không cùng đường với Liễu Tuấn. Thai Duy Thanh là oan gia cũ, Lưu Phi Bằng là tâm phúc của Kính Thu Nhân, lần trước Liễu Tuấn từ chối hòa giải, đưa tổng biên tập Thiên Nam thời sự vào tù, mặc dù cuối cùng không thể nhổ tận gốc Thiên Nam thời sự, nhưng bị đả kích nặng nề trong thời gian ngắn khó khôi phục lại được.
Chuyện này là một lời nhắc nhở với mọi người Nam Thiên thời sự không phải là bất bại, kỳ thực chỉ là con hổ giấy, cũng có thể đánh bại nếu đánh nghiêm túc.
Ngay cả ông chủ đằng sau Thiên Nam thời sự cũng bị người ta tát vào mặt.
Nói ra Lưu Phi Bằng chính là kẻ khởi xướng ra chuyện này trước tiên, hiện giờ tới tỉnh A nhậm chức, muốn hắn bắt tay cộng tác với Liễu Tuấn là hơi khó.
Vì thế Liễu Tuấn cũng yêu cầu với Nghiêm Ngọc Thành, Nghiêm NGọc Thành đưa ra phản ứng thực tế, đưa Dương Nguyên Ích, Lưu Quang Hưng tới tỉnh A, xem như hỗ trợ cho Liễu Tuấn.
Trước kia Liễu Tuấn gặp ở khó khăn ở Ngọc Lan, Tiềm Châu cũng chưa bao giờ yêu cầu chi viện rõ ràng như thế, hiện giờ chức cao quyền trọng, lại trở nên cẩn thận, nguyên nhân chủ yếu là Liễu Tuấn quyết định đả đủ điều kiện tranh cao thấp ở tỉnh A, giống như đánh trận, đã xuất hiện tình thế quyết chiến, thì phải chuẩn bị tốt để quyết chiến.
Chỉ dựa vào một mình đầu tranh cấp tỉnh quá khó , cũng không hiện thực.
Không ai là vạn năng hết.
Lưu Quang Hưng cũng khá hài lòng tới tỉnh A nhậm chức, kinh nghiệm trước kia của hắn ở bộ ủy ban quốc gia là phần lớn, thời gian chấp chính địa phương hơi ít. Mặc dù công tác ở cơ quan quốc gia đã quen thuộc, lại được Liễu Tấn Tài coi trọng, tiến đồ rộng mở. Có điều khi địa vị tăng tới một trình độ nào đó, lý lịch nhậm chức trở nên quan trọng, nếu cứ lẩn quẩn ở bộ ủy ban quốc gia mãi sẽ hạn chế tiến bộ. Lúc này xuống tỉnh A là sự bổ xung tốt cho lý lịch nhậm chức của hắn, dù thế cục ở tỉnh A phức tạp, công tác gian nam hơn ở bộ ủy ban quốc gia, nhưng Lưu Quang Hưng vẫn lựa chọn tới tỉnh A, bắt tay hợp tác với Liễu Tuấn.
Bỏ qua an bài của tổ chức, bỏ qua địa vị của Liễu Tuấn, với tư giao hai bên, cũng đáng tới giúp đỡ.
Tới tỉnh A, Liễu Tuấn tất nhiên phải làm chủ nhà mời Lưu Quang Hưng một bữa, Lưu Quang Hưng và Sài Thiệu Cơ quan hệ tốt, vì thế Liễu Tuấn mời cả Sài Thiệu Cơ tới bồi tiếp.
Liễu Tuấn không mời Dương Nguyên Ích.
Ba thường ủy tỉnh ủy ngoài thời gian công tác tụ tập với nhau ăn uống có ảnh hưởng không tốt, để sau này hẹn riêng Dương Nguyên Ích thì tốt hơn.
Sài Thiệu Cơ được Liễu Tuấn gọi tới, tất nhiên không dám chậm chễ, vội vã từ Tống Đô chạy tới, vừa gặp mặt làm Liễu Tuấn và Lưu Quang Hưng sửng sốt.
- Hà hà, thời gian qua công việc bận rộn một chút...
Sai Thiệu Cơ thấy hai người bạn cũ ngạc nhiên, cười ngượng nói.
- Anh...
Lưu Quang Hưng không biết nói gì.
- Anh tự nhìn lại mình xem, dáng vẻ của mình có giống bí thư thành ủy không? Anh làm cu li à?
Lưu Quang Hưng bất kể ba bảy hai mốt, kéo Sài Thiệu Cơ tới trước gương, chỉ vào trong gương nói, tỏ ra rất bất mãn.
Sài Thiệu Cơ cũng bị dung nhan tiều tụy của mình trong gương làm hoảng sợ, sờ lên mặt, than:
- Không ổn, sức khỏe không được như trước kia nữa, hồi trước theo Liễu bí thư công tác ở khu Trường Hà, có khổ có cực đền đâu cũng không thế này, tuổi vừa nhiều thêm, mọi thứ đều tệ đi rồi.
Liễu Tuấn lắc đầu:
- Trước lúc anh tới tôi đã nói rồi, không nên quá gấp, không nên quản quá tỉ mỉ. Người đứng đầu phải nắm toàn cục, đoán chừng anh chẳng nghe lọt câu nào.
Liễu bí thư có chút buồn bực.
Y cũng biết Sài Thiệu Cơ là cánn bộ rất có trách nhiệm, làm việc gì cũng hết mình, tưởng rằng rèn luyện ở ủy ban phát triển quốc gia mấy năm phải sửa được cái "thói xấu" này, không ngờ tới Tống Đô càng trầm trọng hơn.
- Liễu bí thư nói đúng đấy, anh là lãnh đạo mà chuyện gì cũng xông lên tuyến đầu thì cán bộ phía dưới phải làm thế nào?
Lưu Quang Hưng trách tiếp.
Sài Thiệu Cơ cười:
- Không sao, cán bộ cơ sở còn khổ cực hơn tôi.
Đó là sự thực.
Sau khi Sài Thiệu Cơ và Cừu Dụng Chi tới Tống Đô, Liễu Tuấn luôn quan tâm tới tình hình nơi đó, Sài Thiệu Cơ mà làm tốt, đứng vững chân ở Tống Đô, thu được thành tích, là một ví dụ tốt để các cán bọ khác nhìn vào biết Liễu bí thư không phải là phó bí thư tỉnh ủy kiêm chức, mà là có quyền thực sự, cán bộ tề tụ dưới tay y sẽ dần tăng lên.
Quan trường vốn rất hiện thực.
Sài Thiệu Cơ cũng rất hiểu cái đạo lý này, cho nên vừa tới Tống Đô liền ra sức làm việc, không mở hội nghị, thì tìm cán bộ tâm sự, ổn định đội ngũ. Trật tự khu mỏ càng là trọng điểm hắn quan tâm, cứ một hai ngày lại chạy tới một chuyến, tìm hiểu tình hình tận nơi. Trước tết lại tổ chức một cuộc đả kích chuyên môn nhắm vào thế lực xã hội đen hoành hàn ở khu mỏ, hết sức rầm rộ.
Cứ như thế mỗi ngày thời gian làm việc của Sài Thiệu Cơ ít nhất phải hơn 12 tiếng, theo vợ hắn là Phương Hàm nói, ngay cả khu ngủ cũng không yên, hò hét muốn đả kích đám côn đồ lưu manh.
Bí thư tác phong như thế, cán bộ phí dưới lại chẳng khẩn trương gần chết.
Mọi việc được Cừu Dụng Chi định kỳ báo cáo qua điện thoại với Liễu Tuấn.
Liễu Tuấn nghe xong rất lo, thi thoảng gọi điện thoại cho Sài Thiệu Cơ, khuyên hắn không nên liều mạng, công việc làm mãi không hết, phải tiến hành theo trình tự, nắm lấy mâu thuẫn chủ yếu, dần dần tháo gỡ.
Sài Thiệu Cơ miệng thì vâng dạ, quay đầu đi một cái là không biết đã ném lời cảnh cáo của Liễu bí thư đi tận đâu rồi.
Có điều Liễu Tuấn không ngờ tới Sài Thiệu Cơ liều mạng tới cái mức này.
Lưu Quang Hưng nói hắn đang làm "cu li" không quá chút nào.
- Ngồi đi, hôm nay vốn cao hứng muốn làm chút rượu với Liếu bí thư, nhìn cái dáng vẻ anh thế này thì thôi vậy, uống chút gạo, coi như bồi bổ cho anh.
Lưu Quang Hưng mời.
Ba người ngòi quanh chiếc bàn không lớn.
Ngữ hậu thiêm tình vốn chỉ cung cấp thức ăn theo suất, về sau thấy các trà lâu khác bày ra đủ trò, thân thích giúp Lăng Nhã quản lý trà lâu cũng mời hai đầu bếp tài nghệ rất khá tới, tổ chức bữa tiệc, có điều kinh doanh chính vẫn là uống trà.
Liễu Tuấn cũng không mong cái trà lâu này mang lại cho Lăng Nhã nhiều thu nhập.
Trên bàn có bảy tám món ăn, không là đồ đắt tiền, nhưng nhìn đủ sắc hương vị, khơi lên hứng thú của mọi người.
- Tôi ăn cơm trước đây, chạy thẳng một lèo tới, bụng dẹp lép rồi.
Sài Thiệu Cơ vỗ bụng nói, trước mặt bạn bè và cấp trên, hắn cũng không làm bộ.
Liễu Tuấn gật đầu:
- Được, em gái, mang cơm lên đi, chúng ta ăn cơm trước, ăn nói rồi vừa nhấm chút rượu vừa tán gẫu.
Quan hệ tới mức như bọn họ, hoàn toàn không cần phải chú trọng những lễ nghi quan trường. Cô phục vụ biết thân phận của Liễu Tuấn, thấy dáng vẻ "chết đói" của bạn phó bí thư tỉnh ủy, không khỏi nhoẻn miệng cười, vâng lời đi ra.
- Ái chà Quang Hưng, tôi thật sự không ngờ anh sẽ tới đây, lần này thì vui rồi, mọi người lại tụ tập một chỗ.
Đánh liền một hơi ba bát cơm Sài Thiệu Cơ mới no, cầm chén trà lên uống, nói với Lưu Quang Hưng.
Lưu Quang Hưng cau mày:
- Đừng nói tới tôi, nói chuyện anh ra làm sao đi? Anh làm như thế là không ổn, dù toàn thân bằng sắt cũng chịu nổi mấy hồi.
Sài Thiệu Cơ thở dài:
- Tôi cũng đâu có muốn, nhưng cục diện Tống Đô hiện nay rất phức tạp, cán bộ trong lòng hoảng loạn, hoàn toàn không thể phối hợp công tác, vội lo lót quan hệ, ban thường ủy chia bè chia phái, loạn hết quả ... Lý Chính Nho và Khương Quế Anh làm Tống Đô rối beng hết...
Liễu Tuấn sắc mặt trở nên nghiêm túc:
- Cục diện này đã được dự liệu từ trước rồi, Thiệu Cơ anh không phân biệt được nặng nhẹ, ôm đồm hết mọi việc là không được. Quang Hưng nói đúng, dù là người bằng sắt cũng không chịu nổi mấy hồi. Làm người đứng đầu, phải nắm giữ toàn cục.
Nếu như ở trường họp khác, Sài Thiệu Cơ có là thân tín tới đâu Liễu Tuấn cũng không nói như vậy.
Sài Thiệu Cơ khiêm tốn nói:
- Xin bí thư chỉ điểm.
Liễu Tuấn mỉm cười:
- Lý Chính Nho và Khương Quế Anh làm cục diện rối loạn, anh không cần quan tâm, cũng kệ những phe phái nhỏ kia, cứ định ra nhiệm vụ, phân rõ thưởng phạt. Mặc kệ là người phe nào, làm tốt thì đề bạt biểu dương; làm không tốt thì phê bình đổi người! Nắm vững đường lối công tác chính, làm là phải làm tới cùng, những mưu toan của bọn chúng sẽ không dùng nổi.
Lưu Quang Hưng khẽ vỗ bàn nói:
- Liễu bí thư nói rất đúng, anh chỉ cần bố trí nhiệm vụ, chỉ giám sát kết quả, chỉ nắm mũ ô sa, tất nhiên không có kẻ nào dám gây sự.
Sai Thiệu Cơ liên tục gật đầu.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...