Liễu bí thư thời gian này phải đi xã giao khá nhiều, chủ yếu là vi nhân sự tỉnh biến động liên tục, một số đồng chí rời đi, Liễu bí thư về công về tư đều phải tham gia bữa tiệc chia tay, thể hiện tình hữu nghị. Một số đồng chí tới, nhất là tới Ngọc Lan công tác, Liễu bí thư tất nhiên phải tham gia tiệc hoan nghênh.
Phải sáng tạo ra không khí hài hòa đoàn kết.
Có điều rất ít có bữa tiệc chia tay nào quy mô nhỏ như vậy.
Nói là bữa tiệc thì không thích hợp lắm, trong một phòng trà ở Thiên hương trà lâu, bốn người ngồi quanh bàn, thức ăn trên bàn không thịnh soạn lắm, chỉ là những món ăn thường ngày, trong đó có vài món cay tỉnh N.
Chắc chắn là chuẩn bị cho Liễu bí thư.
Hoa Quân Đình, Hoa Viễn Hàng, Cận Hữu Vi đều là người tỉnh A, không thích ăn cay.
Bữa ăn này do Hoa Quân Đình chủ động mới Liễu Tuấn, ông ta điều đi làm phó bộ trưởng bộ tư pháp, tổ khảo sát cán bộ của trung tổ bổ đã xuống gặp nói chuyện với Hoa Quân Đình, văn kiện bổ nhiệm vài ngày nữa sẽ gửi xuống.
Sắp rời khỏi cố hương làm việc sinh sống bao năm, Hoa Quân Đình cũng chẳng có thời gian để thương cảm, ông ta phải tranh thủ an bài con đường cho con trai, đó là nguyên nhân ông ta mời Liễu Tuấn.
Mời y tới Thiên hương trà lâu, có thể thấy Hoa Quân Đình rất hiểu thói quen của Liễu Tuấn.
Liễu Tuấn thường chỉ tới hai trà lâu, ở Ngữ hậu thiêm tình đa phần đi một mình, còn tới Thiên hương trà lâu đa phần là tụ họp với bạn bè, Thôi Phúc Thành đã điều đi, Trần Khiết tạm thời chưa tới thủ đô, là bạn Thôi Phúc Thành, Liễu Tuấn có nghĩa vụ phải tới hỗ trợ.
Thiên hương trà lâu làm ăn phát đạt quá nửa do khách khứa nhắm vào Thôi Phúc Thành mà tới, nay hắn đã đi tới thủ đô, dù thực quyền còn lớn hơn cả khi ở tỉnh A, nhưng dù sao huyện quan không bằng hiện quản, việc làm ăn của Thiên hương trà lâu kém đi rất nhiều.
Liễu bí thư thường xuyên lộ diện ở nơi này lại mau chóng khiến nó tấp nập trở lại.
Một số người biến mất trong thời gian đó không khỏi hối hận, sao lại quên mất quan hệ giữa Liễu bí thư và Thôi tỉnh trưởng chứ? Phó bí thư tỉnh ủy quyền cao chức trọng, nịnh hót Liễu Tuấn chẳng phải càng có chỗ dựa chắc hơn Thôi Phúc Thành sao?
Trong đó có một số kẻ tư tưởng không thuần khiết không khỏi ngầm suy đoán quan hệ giữa Liễu Tuấn và Trần Khiết, có lẽ không phải chỉ là nể mặt Thôi Phúc Thành, quan hệ giữa Thôi Phúc Thành và Trần Khiết không đứng đắn gì, thay nam nhân là bình thường.
Mấy tư tưởng xấu xa đó Liễu Tuấn không chú ý.
- Liễu bí thư, Viễn Hàng ở Tiềm Châu, nhờ ơn bí thư dạy bảo, tiến bộ không ít, tôi rất cám ơn. Mời Liễu bí thư một chén.
Hoa Quân Đình cảm khái nói, giọng rất chân thành.
Liễu Tuấn cũng không hoài nghi sự chân thành của ông ta, theo y biết, Hoa Quân Đình vốn không tán thành con trai vào quan trường lắm, vì thế Hoa Viễn Hàng trên 30 vẫn còn ở trại giam, thậm chí báo cáo thăng lên làm phó trại trưởng cũng bị đích thân ông gạt bỏ, nguyên nhân cốt lõi vì quan trường quá phức tạp, Hoa Quân Đình lo còn trai không có năng lực đi lên được.
Thân ở quan trường bất cẩn một chút là thua trắng bàn.
Ví dụ thì đầy rẫy không cần phải nói xa, chính ngay ông ta, phẩm đức cá nhân tốt, chỉ vì nhìn lầm hai tên Lý Chính Nho và Đồng Uy mà liên lụy lớn, sĩ đồ kết thúc ở cấp phó bộ. Hay như Uông Uốc Chiêu từng là cán bộ chính sở trẻ nhất tỉnh A, cũng vì một chút bất cẩn mười năm chính sở vẫn dẫm chân tại chỗ, may mà được Cù Hạo Cẩm coi trọng mới có cơ hội đông sơn tái khởi, nhưng cũng bì trễ mất vài năm, Uông Quốc Chiêu muốn lên phó bộ phải vượt qua và bậc thang nữa.
Hoa Quân Đình không cho rằng năng lực con trai mình cao lắm.
Nhưng qua vài năm rèn luyện ở Tiềm Châu, Hoa Viễn Hàng tiến bộ không ít, bất kể năng lực làm việc hay trí tuệ chính trị đều tăng tiến mạnh, nghe nói thành ủy Tiềm Châu sắp tiến cử hắn làm cục trưởng cục công an, nếu thao tác thỏa đảng có khả năng kiêm nhiệm bí thư chính pháp ủy.
Điều này làm Hoa Quân Đình thấy rất an ủi.
Tuy sĩ đồ bản thân đã hết, nhưng con trai dần dần quật khởi, hơn nữa hiển nhiên con trai ông ta còn số tốt hơn, theo đúng người. Cứ theo sát Liễu Tuấn, không ngoại trừ sau này Hoa Viễn Hàng sẽ tới địa vị ông ta hôm nay, thậm chí còn hơn.
Vì thế Liễu Tuấn khơi lên vụ án Tống Đô chấm dứt bước tiến của ông ta, Hoa Quân Đình không hề oán trách, Lý Chính Nho, Đồng Uy không giữ được mình, sớm muộn cũng ngã ngựa, Liễu Tuấn chỉ gặp cơ hội thôi. Hoa Quân Đình không phải là tiểu thị dân tâm nhìn hạn hẹp.
- Hoa bí thư khách khi rồi, chủ yếu là dựa vào Viễn Hàng tự nỗ lực.
Liễu Tuấn chạm cốc với Hoa Quân Đình uống cạn.
- Liễu bí thư, tôi thực sự không ngờ Lý Chính Nho và Đồng Uy sa đọa nhanh như thế, trước kia bọn chúng đúng là rất có năng lực, rất nỗ lực, nhưng đi tới cương vị lãnh đạo, không kháng cự nổi tiền bạc mỹ sắc mê hoặc, nhìn nhầm người mà...
Hoa Quân Đình lắc đầu.
Nghe ra ông ta chẳng hề hận Lý Chính Nho và Đồng Uy, chỉ thấy đáng tiệc, dù sao đi tới vị trí hai kẻ đó cũng không dễ dàng gì, đại bộ phận cán bộ phấn đấu cả đời cũng chỉ tới cấp khoa là kết thúc, tới được vị trí đó đúng là như Hoa Quân Đình nói, đều có năng lực cả.
Liễu Tuấn gật đầu:
- Lời của Hoa bí thư đúng là chính xác, cho nên làm cán bộ lãnh đạo, quan trọng là dùng người.
Đương nhiên Liễu Tuấn nhỉ nhắc tới là dừng, không đi sâu hơn, vì sao hiện tượng sa đọa ngày càng có xu thế ác liệt, nguyên nhân tới từ nhiều phương diện, nhưng trong đó có một nguyên nhân quan trọng là "giá dùng người quá rẻ", khi cán bộ chủ yếu đề bạt một cán bộ, nếu cán bộ đó phạm sai lầm, lãnh đạo đề bạt không phải chịu nhiều trách nhiệm lắm, cho nên nhiều cán bộ lãnh đạo khi đề bạt cán bộ không khảo sát toàn diện, đa phần chỉ dựa vào ấn tượng trong đầu để bạt lên, lại không chịu nhiều trách nhiệm nên rụng kẻ này thì lại để bạt kẻ khác.
Giá rẻ như thế thì làm sao đảm bảo cán bộ dùng người có tài đức kiêm toàn cho được?
Liễu Tuấn kiên trì tra xét vụ án Tống Đô là có ý đó, tăng cường trách nhiệm lãnh đạo, mới tránh được phát sinh hiện tượng sa đọa. Có lẽ làm thế không thấy hiệu quả rõ ràng, nhưng ít nhất làm còn hơn là không làm.
Cận Hữu Vi cười:
- Chú Hoa sắp nhậm chức mới là việc tốt, ai vị bí thư không cần cảm khái nữa, Viễn Hàng, mời ba cậu và Liễu bí thư một chén đi.
Hoa Quân Đình sở dĩ mời cả Cận Hữu Vi ngoài cảm tạ, còn có ý "gửi gắm con côi".
Ông ta biết quan hệ giữa Liễu Tuấn và Cận Hữu Vi không hề tầm thường, là một trong số rất ít bạn bè tư nhân của Liễu Tuấn. Trước kia Hoa Viễn Hàng tiến vào quan trường cũng là do Cận Hữu Vi làm cầu nối, có điều đó chưa phải là điều ông ta coi trọng nhất. Cận Hữu Vi tuy chỉ là thương nhân, nhưng có trí tuệ chính trị, tầm nhìn và lòng dạ đều bất phàm, Hoa Quân Đình hi vọng tình hữu nghị giữa con trai và Cận Hữu Vi cũng có thể tiếp tục phát triển.
Có một người bạn như thế ở bên cạnh nhắc nhở, dứt khoát là có lợi.
- Ha ha, TW vẫn đưa Trang Quốc Thắng xuống, đúng là kiên trì.
Uống vài chén rượu, tán gẫu vài chuyện thường ngày, không khí dần sôi nổi hơn, mọi người thân thiết hơn vài phần, Cận Hữu Vi vừa nói vừa lắc đầu.
Trang Quốc Thắng là đội ngũ cán bộ dự bị được Minh Châu hệ ra sức bồi dưỡng, từng có một dạo đồn đại tới Ngọc Lanh cướp vị trí bí thư thành ủy của Ngọc Lan. Đương nhiên hiện giờ chứng minh là tin đồn không chính xác nhưng không phải hoàn toàn vô lý, Trang Quốc Thắng tới đảm nhận chức vụ thay cho Hoa Quân Đình.
Có điều Trang Quốc Thắng không làm phó bí thư tỉnh ủy mà làm thường ủy tỉnh ủy.
Chủ yếu là vì vấn đề kinh nghiệm chưa đủ, hơn nữa tỉnh A có sáu chính phó bí thư là hơi nhiều.
- Có điều chuyện ở tỉnh A không dễ xử lý, Tiểu Trang chưa tới đã bị Thai Duy Thanh chơi cho một vố rồi.
Cận Hữu Vi cười ha hả nói.
Nghe nói Trang Quốc Thắng không kiêm nhiệm phó bí thư tỉnh ủy có liên quan nhất định tới thái độ của Thai Duy Thanh, tân tỉnh trưởng là người của Minh Châu hệ, thâm vào La Tự Lập và Trang Quốc Thắng thì là 3 phó bí thư, Thai Duy Thanh dù lôi kéo thêm được Liễu Tuấn thì chỉ ngang cơ, hơn nữa có lôi kéo được Liễu Tuấn hay không chưa biết, Thai Duy Thanh không muốn vừa làm bí thư tỉnh ủy, đã rơi vào thế yếu ở ban bí thư.
Liễu Tuấn nói:
- Hữu Vi, đừng nói chuyện này nữa, uống rượu nào.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...