Đại hội đảng kết thúc thắng lợi, các đại biểu tỉnh A vừa trở về lập tức lao đầu vào công việc, chuyện đầu tiên của Cù Hạo Cẩm trở về tỉnh A là xử trí vụ án Tống Đô.
Ông ta thuận lợi trúng tuyển ủy viên cục chính trị TW, chức vụ chưa có thay đổi lập tức, cần tranh thù trước lúc đó để xử trí tốt vụ án Tống Đô, ít nhất cũng phải xác định được kết quả của nó. Chuyện này liên quan tới Hoa Quân Đình và Đoạn Định Viễn, nếu như không bố trí, lỡ chẳng may ông ta điều đi rồi có kẻ lợi dụng giở trò thì khó giải quyết.
Về tỉnh A chưa được mấy ngày, Cù Hạo Cẩm đã triệu tập cuộc họp ban bí thư, nghe tổ chuyên án báo cáo tình hình.
Trước đại hội Đảng, vụ án này chỉ ở giai đoạn tìm hiểu vòng ngoài, đó là do Cù Hạo Cẩm cố ý khống chế tiến độ, không muốn để xảy ra hiệu ứng oanh động. Hiện giờ thế cục đã được định, tất nhiên phải tăng cường tiến độ rồi.
Tổ trưởng Thạch Hàn Băng báo cáo với các vị bí thư tỉnh ủy.
Thạch Hàn Băng, tên như người, mặt hết sức lạnh lùng, nhìn qua như một tảng đá buốt lạnh, khi báo cáo giọng không nhanh không chậm, không có cảm xúc, bất kỳ một lãnh đạo nào cũng không nghi ngờ tính khách quan trong báo cáo của ông ta.
- Căn cứ vào tình huống hiện tại, bí thư và thị trưởng của Tống Đô đều có hiềm nghi thu nhận hối lộ...
Tiếp đó Thạch Hàn Băng đưa ra một loạt nhưng con số.
Các vị bí thư tỉnh ủy sắc mặt đều trầm xuống, ai nấy mày nhíu chặt.
Căn cứ vào báo cáo của Thạch Hàn Băng, Lý Chính nho có quan hệ mật thiệt với nhiều chủ mỏ than, thường xuyên nhận lời mời những chủ mỏ này tham gia ăn uống giải trí, có hai chủ mỏ thừa nhận hối lộ cho Lý Chính Nho, bao gồm tiền mặt, hiện vật, đất đai, cổ phiếu , tổng só tiền lên tới 800.000 đồng, đó chỉ còn là điều tra sơ bộ.
Thạch Hàn Băng chỉ ra, những chủ mỏ qua lại với Lý Chính Nho đều có thực lực "hùng hậu", tổng tài sản cá nhân đều trên trăm triệu, hơn nữa thanh danh không tốt, hầu như đều có câu kết với xã hội đen, trong đó hai thế lực lớn nhất, nuôi mấy chục người, danh nghĩa là đội bảo vệ mỏ, thực chất là tay sai lưu manh.
Tống Đô mấy năm qua khu mỏ không yên tĩnh, thường xuyên có huyết án xảy ra, quá nửa là do đám tay sai này làm, đôi khi vì tranh mỏ, khi thì tranh thể diện, có khi chỉ vì nhìn nhau ngứa mắt là vác đồ khai chiến.
Mà những vụ huyết án này thông thường xử lý cá nhân, bồi thường chút tiền chữa trị là xong, đó là những người không liên quan. Nếu là thế lực xã hội đen đánh nhau, chém chết người cũng chẳng sao, tự có lão đại các bên ra thu thập tàn cuộc.
Đám người này sở dĩ hoành hành ngang ngược tất nhiên có liên quan với nhân vật lớn ở quan trường.
- Trật tự ở mấy khu mỏ chính của Tống Đô đều hết sức tồi tệ, đào bới loạn xạ khắp nơi, lợi ích của xí nghiệp quốc hữu bị xâm phạm nghiêm trọng, nhưng không dám nói ra...
Thạch Hàn Băng báo cáo.
- Khương Quế Anh có vấn đề gì?
Cù Hạo Cẩm lạnh lùng hỏi.
- Khương Quế Anh có vấn đề tương tự như Lý Chính Nho, cũng có chút khác biệt, Khương Quế Anh không có quan hệ với các chủ mỏ mật thiệt như Lý Chính Nho. Theo chúng tôi tìm hiểu chỉ có qua lại với một hai chủ mỏ, vấn đề chủ yếu là ở mảng di dời, Tống Đô nhiều mỏ vì bào bới nhiều năm khiến cho đất đai sụt lún, nhiều khu dân cư bị di dời. Tống Đô có một văn phòng chuyên xử lý việc này, căn cứ vào manh mối nhật kỳ Đồng Uy cung cấp, chúng tôi tìm hiểu sơ bộ, văn phòng này có vấn đề nghiêm trọng, cán bộ phụ trách có hiềm nghi chiếm đoạt công quỹ, ngoài ra Khương Quế Anh và mấy giám đốc công ty có qua lại mật thiết...
Cù Hạo Cẩm hừ một tiếng, tức giận nói:
- Bọn chúng phân công rõ ràng thật.
Mọi người đều biết mỏ than tư nhân và địa ốc là hai nghành nghề kiếm tiền nhất, Lý Chính Nho là địa đầu xà ở Tống Đô, nhắm thẳng vào chủ mỏ là rất có "đạo lý", Khương Quế Anh là người ngoài tới, không thân thuộc với chủ mỏ, nhưng là thị trưởng, mấy năm qua địa ốc mới phát triển cao tốc, Khương Quế Anh bắt chế mục tiêu ở mảng này, coi như không phạm vào Lý Chính Nho.
Nên Cù Hạo Cẩm mới nói "phân công rõ ràng".
Báo cáo tới đây, tuy các phó bí thư vẻ mặt đều hết sức nghiêm túc, nhưng quan sát kỹ vẫn có thể nhìn ra khác biệt không nhỏ. Cù Hạo Cẩm có thể nhìn ra sự phẫn nộ từ mắt ông ta, Thanh Duy Thanh mắt lấm lét, như đang suy tính cái gì. La Tự Lập cau mày, trong phẫn nộ mang theo chút lo lắng. Đoạn Định Viễn thì như tượng, chẳng nhìn ra được gì. Hoa Quân Đình rõ ràng mang theo lo lắng và chút xấu hổ. Dù sao Lý Chính Nho do ông ta đề bạt lên, dù Khương Quế Anh cũng chẳng tốt hơn là bao, nhưng Lý Chính Nho là người đứng đầu, và Khương Quến Anh là nữ đồng chí, nên cảm giác không bằng Lý Chính Nho.
Còn đồng chí Liễu Tuấn trừ mày nhíu lại còn mặt rất bình tĩnh, có vẻ như chuyện không liên quan gì tới y có thể kê gối ngủ kỹ. Có điều chẳng ai ấu trĩ tới mực nhìn bề ngoài đánh giá một phó bí thư tỉnh ủy.
Tiếp theo đó Thạch Hán Băng lại báo cáo tình huống các lãnh đạo chủ yếu khác của Tông Đô.
Theo báo cáo, có một vị phó bí thư, hai vị thường ủy và một vị phó thị trưởng đều có vấn đề khá nghiêm trọng.
Cù Hạo Cẩm quai hàm bành lên, đó là biểu hiện ông ta cực kỳ phẫn nộ.
Không ai hoài nghi sự phẫn nộ của Cù Hạo Cẩm.
Cù Hạo Cẩm được coi là cán bộ lãnh đạo chú trọng nguyên tắc, quản lý chặt công tác phản hủ xướng liêm.
Tống Đô có mười ba thường ủy, Đồng Uy đã chết, Lý Chính Nho và Khương Quế Anh có vấn đề, thêm vào một phó bí thư, hai thường ủy, vấn đề cán bộ chiếm gần một nửa, so với vụ án Bạch Hồ, tính chất ác liệt chỉ có hơn. Vụ án Bạch Hồ ít nhất không phải Đảng và Chính phủ đều có vấn đề, khi ấy Úc Chí Đạt làm huyện trưởng không dính bùn, là cán bộ lãnh đạo ưu tú.
Ngoài ra địa vị chính trị huyện Bạch Hồ và thành phố Tống Đô không thể so với nhau, khi xưa vụ án Bạch Hồ bị một nguyên lão TW điểm danh phê bình, bí thư Tiềm Châu mất chức. Hiện giờ Tống Đô phát sinh vụ án các ác liệt hơn, chẳng lẽ bí thư tỉnh ủy không chịu trách nhiệm lãnh đạo hay sao?
Thạch Hàn Băng báo cáo xong liền im lặng không thêm một lời.
Thạch Hàn Băng là thế, khi phải nói thì không khách khí, khi không nên nói thì tuyệt không vượt giới hạn. Kỷ ủy tỉnh có vài cán bộ tính cách như thế, ví dụ lão Trần chủ nhiệm phòng giám sát số bốn.
Cù Hạo Cẩm cắn răng một hồi, để mình bình phục lại tâm tình, trầm giọng hỏi:
- Cái chết của Đồng Uy tra lại chưa? Rốt cuộc là tự sát hay bị giết?
Tất cả các phó bí thư đều hơi giật mình.
Vốn cho rằng Cù Hạo Cẩm sẽ không hỏi vấn đề này nữa, hiện giờ tình thế của Tống Đô đã rất xấu rồi, riêng vụ á này nhổ tận gốc đủ làm toàn quốc oanh động, nếu như chứng thực cái chết của Đồng Uy là bị giết, tính chất giết người bịt miệng, đúng là tiếng nhơ muôn đời. Nói không chừng Cù Hạo Cẩm cũng bị liên lụy, xử phạt trong đảng.
Vì thế lướt qua cái chết của Đồng Uy là phương thức tốt nhất, dù sao ngoài Đồng Tú Linh ra thì chẳng ai quan tâm Đồng Uy bị giết hay tự sát. Đến lúc trừng phạt phần tử xấu của Tống Đô, mục đích của Đồng Tú Linh coi như đã đạt được, đoán chừng không gây chuyện nữa.
Dù sao bản thân Đồng Uy là con câu mọt lớn, cứ làm ầm ĩ lên mãi cũng chẳng hay ho gì.
Đương nhiên trong quá trình đi sâu điều tra vụ án này sẽ lộ chấn tướng cái chết Đồng Uy ra, có đều muốn áp nó xuống cũng chẳng khó, chỉ là thủ pháp di chuyện sự chú ý thế nào thôi.
Những thủ pháp này bất kỳ người lãnh đạo nào cũng không thiếu.
Thạch Hàn Băng đáp:
- Đây là trong điểm tổ chuyên án quan tâm, hiện giờ không có chứng cứ nào chứng minh cái chết của Đồng Uy không phải là tự sát. Nếu như tỉnh ủy cho rằng việc này cần làm rõ hơn nữa, tôi kiến nghị chuyên gia hình sự tiến hành.
Thành Hàn Băng nói không dễ nghe nhưng là sự thật.
Kỳ ủy chủ yếu là điều tra vụ án vi phạm kỷ luật, không phụ trách phá án hình sự không có chuyên gia ở phương diện này.
Cù Hạo Cẩm gật đầu, bình tĩnh nói:
- Các đồng chí cho ý kiến đi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...