Trùng Sinh Chi Nha Nội

Mạnh Kế Lương đột nhiên trở nên tích cực, hết sức chú tâm vào công tác của tổ chuyên án, gần như mỗi ngày đều tổ chức gặp mặt tổ chuyên án, tìm hiểu tiến độ phá án, ra sức giải quyết khó khăn tổ chuyên án gặp phải. Vốn ban đầu tổ chuyên án chỉ có 7 người, mấy ngày sau đã tăng lên 17 người, chẳng những là tinh anh phá án của thành phố, còn cả cao thủ của khu huyện, đều bị Mạnh Kế Lương điều động hết vào tổ chuyên án. Có thể nói cục công an Ngọc Lan trừ hành động lớn thống nhất, thì hiếm có tổ chuyên án thế này, còn về kinh phí tổ chuyên án, Mạnh Kế Lương đặc biệt phê duyệt, tuyệt đối không để vẫn đề kinh phí níu kéo.

Đãi ngộ như thế làm nhân viên phá án khác tức chết.

Cơ bản Mạnh Kế Lương bằng với đảm nhận tổ trưởng tổ chuyên án rồi.

Dù là thế vụ án cũng điều tra vô cùng vất vả, gặp phải khó khăn chưa từng có, thậm chí Mạnh Kế Lương cũng khó giải quyết, đành phải báo cáo với Liễu Tuấn.

- Tỉnh trưởng, vụ án khó điều tra lắm.

Ngồi đối diện bàn làm việc của Liễu Tuấn, Mạnh Kễ Lương liên tục lắc đầu than thở.

Lần báo cáo này là do Mạnh Kế Lương chủ động yêu cầu, Liễu Tuấn thường chỉ bố trí nhiệm vụ, sau đó mặc kệ, chỉ cách khoảng thời gian chú ý tiến độ thôi. Có điều lúc này cán bộ tiếp nhận vụ án phải lầm tức có kết quả làm Liễu tỉnh trưởng hài lòng, nếu không phải thích rõ nguyên nhân, vì sao tiến độ không lý tưởng. Nếu không có lý do vững vàng, bị phê bình là việc nhỏ, vấn đề giống thế xảy ra hai lần, thì công việc đó cơ bản không liên quan tới anh nữa rồi, Liễu tỉnh trưởng sẽ điều cán bộ khác tới phụ trách.

Dù anh có đưa ra lý do có thể thuyết phục Liễu Tuấn cũng vẫn bị phê bình.

Nếu không thể hoàn thành nhiệm vụ vì sao không báo cáo trước?

Đối diện với lời chất vấn này của Liễu Tuấn, rất ít cán bộ không đổ mồ hôi lạnh.

Liễu Tuấn luôn cho rằng, cán bộ lãnh đạo, đặc biệt là cán bộ lãnh đạo nắm toàn cục, không thể quá dấn mình vào trong chuyện cụ thể, điều phải làm chỉ là nghiên cứu tỉ mỉ, bố trí chu đáo, sau đó buông tay cho cấp dưới mặc sức phát huy, lãnh đạo chỉ kiểm tra đôn đốc là được.

Mạnh Kế Lương biết rõ phong cách làm việc của Liễu Tuấn, cho nên chủ động tới báo cáo tiến độ.

Liễu Tuấn cười khẽ:
- Gặp phải khó khăn gì?

Mạnh Kế Lương thận trọng nói:

- Tổ chuyên án hiện giờ đã tra ra được một số manh mối, hung thủ là do bên Tống Đô phái tới, hơn nữa có hình dung đại khái, hôm qua Tống Anh Kiệt dẫn mấy đồng chí tổ chuyên án tới Tống Đô, nhưng đồng chí Tống Đô không phối hợp lắm.

Liễu Tuấn nhìn hắn dò hỏi.

Mạnh Kế Lương tiếp tục:
- Đương nhiên bề ngoài tiếp đãi rất khách khí, nhưng nói tới giúp đỡ cụ thể thì không sảng khoái nữa, đám Tống Anh Kiệt yêu cầu bọn họ phái hai đồng chí quen thuộc tình huống đương địa cùng hành động, bọn họ ai cũng đùn đẩy không ai muốn ra mặt... Tỉnh trưởng cũng biết đấy, nếu như không có cơ quan công an địa phương phối hợp thì rất khó khăn, lại dễ lộ tin tức làm tội phạm bỏ chạy.

Mạnh Kế Lương mặt mày ảo não.

Liễu Tuấn mỉm cười nói:
- Vậy đồng chí định làm thế nào?

Mạnh Kế Lương ngẩn ra, câu này vốn hắn định hỏi Liễu tuấn, giờ Liễu Tuấn tranh trước, không biết phải đáp ra sao.

Nói ra chức vụ của cả hai bọn họ đều không quan được tới Tống Đô, bên Tống Đô không phối hợp, theo lý hắn phải phán ánh lên cấp trên, tức là sở cảnh sát, yêu cầu cơ quan công an Tống Đô phối hợp mà không phải tới tìm Liễu Tuấn kêu khổ.

Liễu Tuấn không phải là bác gái ủy ban dân phố phụ trách công tác an ủi.

- À... Tôi định báo cáo lên tỉnh, mời bọn họ ra mặt điều hòa.

Mạnh Kế Lương quan sát sắc mặt của Liễu Tuấn thận trọng đáp.

- Đó là quy trình làm việc bình thường, không cần phải báo cáo với tôi. Vẫn là câu nói cũ, tôi hi vọng nghe được tin mừng trước đại hội đảng toàn tỉnh diễn ra.

Mạnh Kế Lương biết mình nên cáo lui rồi.

Có điều trước khi đi, Mạnh Kế Lương vẫn báo cáo một chuyện khác:
- Tỉnh trưởng, Đinh bí thư cũng rất quan tâm tới vụ án này, chuyên môn triệu kiến tôi và Tống Anh Kiệt tới chỉ thị.


Đoán chừng việc này Liễu Tuấn phải biết rồi, nhưng Liễu Tuán biết là một chuyện, hắn không chủ động báo cáo là chuyện khác, Mạnh Kế Lương không muốn Liễu Tuấn hiểu lầm hắn đang dựa dẫm vào Đinh Ngọc Chu. Thực ra Đinh Ngọc Chu không ủng hộ bọn họ dốc sức phá án như thế, dù ngôn từ rất khéo léo, nhưng sao Mạnh Kế Lương chẳng nghe ra.

Có điều Mạnh Kế Lương suy nghĩ mãi, cuối cùng không đem chuyện "phản đối" của Đinh Ngọc Chu báo cho Liễu Tuấn.

Truyền đạt loại lời suy đoán này, chỉ cán bộ thân cận nhất mới có thể làm, Mạnh Kế Lương không phải là thân tín của Liễu Tuấn, làm không khéo bị hiểu lầm là cố ý xúi bẩy lý gián.

Chắc chắn Liễu Tuấn cũng sẽ biết được tháo độ của Đinh Ngọc Chu bằng những con đường khác.

Liễu Tuấn chỉ gật gù không nói.

Mạnh Kế Lương liền biết kỳ thực Liễu Tuấn đã biết việc này, sở dĩ không tỏ thái độ vì ý kiến Đinh Ngọc Chu bất đồng với y. Liễu Tuấn không tỏ thái độ gì tức là thái độ vẫn như cũ, phải nhanh chóng phá án không được kéo dài.

Xem ra ở một số vấn đề tầm nhìn của Đinh Ngọc Chu không sáng suốt bằng Liễu Tuấn.

Nghĩ tới đây Mạnh Kế Lương không khỏi thầm bội phục Uông Quốc Chiêu, ý kiến của Uông Quốc Chiêu phù hợp với ý của Liễu Tuấn, nếu không vì ổn định vĩ mô, thì Uông Quốc Chiêu rất có hi vọng thành lãnh đạo tỉnh ủy trong năm nay.

Mạnh Kế Lương cáo từ rời đi, Liễu Tuấn châm một điếu thuốc dựa vào ghế sô pha, cau mày lại.

Đinh Ngọc Chu không ủng hộ là trong dự liệu rồi, Tống Đô không phối hợp cũng thế, xem ra rất nhiều người tầm nhìn quá thiển cận.

Hút chưa hết điếu thuốc, điện thoại trên bàn đã vang lên.

- A lô, tôi là Liễu Tuấn đây.

- Chào Liễu tỉnh trưởng, tôi là Hoa Viễn Hàng.


Trong điện thoại giọng của Hoa Viễn Hàng rất cẩn thận.

- Chào Viễn Hàng.

Liễu Tuấn nói với ngữ điệu thoải mái.

Hoa Viễn Hàng ở bên kia thở phào, nói thực vì cuộc điện thoại này mà hắn do dự không biết bao lâu, mấy lần nhấc điện thoại lên lại đặt xuống, không quyết được, cứ lặp lại bảy tám lần cuối cùng mới lấy được dũng khí. Hiện giờ nghe ngữ khí của Liễu Tuấn, hắn mới hơi yên tâm.

- Tỉnh trưởng tối nay có thời gian không? Lâu rồi không báo cáo công tác với tỉnh trưởng .. Tôi.. À tôi có hẹn Cận Hữu Vi, nếu như tỉnh trưởng có thời gian, cùng tới Thúy Lam chi dạ thả lỏng một chút, tôi báo cáo công tác trong thời gian qua?

Hoa Viễn Hàng nói hơi lắp bắp.

Hắn được coi là đích hệ của Liễu Tuấn rồi, hiện giờ Lý Huệ lộ ra tin tức, đợi sau đại hội đại biểu nhân dân tháng ba năm sau, thành phố toàn diện điều chỉnh cán bộ, sẽ tiến cử hắn làm cục trưởng cục công an, nếu như vận hành tốt, rất có khả năng làm bí thư chính pháp ủy.

Hoa Viễn Hàng hiểu rõ đó là nhờ Liễu Tuấn.

Lý Huệ đã hạ quyết tâm theo Liễu Tuấn, đồng thời Liễu Tuấn cũng đã đón nhận Lý Huệ lên con thuyền Nghiêm Liễu hệ, nếu không Lý Huệ không thể leo lên vị trí bí thư Tiềm Châu nhanh như thế, còn Liễu Tuấn là đích hệ của Liễu Tuấn, cũng là tâm phúc của Lý Huệ, nên Lý Huệ ra sức nâng đỡ hắn.

Vì thế mặc dù hắn hiện giờ không có quan hệ cấp trên cấp dưới với Liễu Tuấn, nhưng nói báo cáo công tác cũng không thấy có gì không ổn.

Liễu Tuấn mỉm cười.

Y biết Hoa Viễn Hàng muốn nói gì, còn lo y không vui nên đặc biệt mời cả Cận Hữu Vi tới cùng, tất nhiên đề phòng Liễu Tuấn nổi giận còn có người hòa giải.

Hoa Viễn Hàng nghĩ gì Liễu Tuấn hiểu rõ, nhưng y nghĩ gì Hoa Viễn Hàng chưa chắc đã rõ, chính vừa vặn tâm sự cùng hắn.

- Được, mọi người đã một thời gian không tụ họp rồi, tối nay tôi sẽ tới.

- Cám ơn, cám ơn tỉnh trưởng.

Hoa Viễn Hàng rối rít cám ơn.


Liễu Tuấn buông điện thoại không lâu thì Cận Hữu Vi gọi tới, nhưng lần này là gọi vào di động, quan hệ giữa y và Cận Hữu Vi rất khác với với Hoa Viễn Hàng.

- Tỉnh trưởng đại nhân, Hoa cục vừa rồi gọi điện báo cáo cho ngài rồi chứ?
Cận Hữu Vi cười ha hả.

Liễu Tuấn cười nhạt:
- Cận công tử, hiện giờ chưa tới tối đã bắt đầu làm nóng không khí rồi hả?

Cận Hữu Vi hơi giật mình:
- Liễu Tuấn, nghe như tâm tình cậu rất vui.

- Điều này hơi lạ rồi, tâm tình của tôi chẳng lẽ không nên vui vẻ.

- Nên chứ, nên chứ, tỉnh trưởng đại nhân hiện giờ đường quan thênh thang, thoải mái tung vó, tâm tình vui vẻ là rất nên.
Cận Hữu Vi nói luôn mồm:
- Tôi còn cho rằng ngài đang đau đầu vì chuyện ở trường Thất Trung kia.

Liễu Tuấn cười:
- Cận Hữu Vi, người ta hồ đò anh cũng hồ đồ theo sao?

Cận Hữu Vi nghiêm túc nói:
- Chẳng lẽ không giống lời đồn bên ngoài sao?

- Anh tin vào lời đồn bên ngoài à?

Cận Hữu Vi cầm điện thoại hồi lâu không nói, hiển nhiên đang suy ngẫm lời của Liễu Tuấn.

- Được rồi, anh suy nghĩ một mình đi, tối nay tôi sẽ tới, thời gian như cũ.

Liễu Tuấn chẳng chút khách khí cúp điện thoại


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui