Khi Liễu Tuấn xuất hiện ở cục công an thành phố, Mạnh Kế Lương biết mình không còn đường né tránh nữa rồi.
Sắc mặt của Liễu Tuấn nhìn rất bình tĩnh không có gì đặc biệt, nhưng Mạnh Kế Lương lại đọc được vẻ kiên nghị trong đó.
Hắn loáng thoáng còn nhớ nhiều năm trước khi Liễu Tuấn làm bí thư khu Trường Hà, lúc quyết định chọi cứng với Đinh Ngọc Chu trên cuộc họp thường ủy, hắn cũng nhìn thấy ánh mắt này của Liễu Tuấn.
Hiện giờ Liễu Tuấn đã hùng mạnh hơn trước rồi, y hạ quyết tâm chuyện gì, có mấy người có thể kháng cự lại được? Ít nhất Mạnh Kế Lương biết, mình không kháng cự được.
Trừ phi có nhân vật uy thế hơn ra mặt mới có hi vọng ngăn cản được.
Có điều đó không phải là điều Mạnh Kế Lương nên suy nghĩ nữa, hắn phải bận tâm tới trước mắt.
- Đồng chí Kế Lương, cục công an thành phố đã có những bố trí cần thiết rồi chứ?
Liễu Tuấn bắt tay Mạnh Kế Lương xong, hỏi.
- Vâng thưa Liễu tỉnh trưởng, sau khi được chỉ thị, chúng tôi đã mở cuộc họp toàn cục, quyết định thành lập "tổ chuyên án sự kiện Thất Trung", do đồng chí Tống Anh Kiệt làm tổ trưởng, tổ chức lực lượng tinh nhuệ chuyên môn phá vụ án này.
Liễu Tuấn cũng đã nghe nói tới Tống Anh Kiệt, biết hắn là chuyên gia phá án nổi tiếng cả cục công an thành phố, hiện giờ làm phó cục trưởng, là một cán bộ thuộc loại hình kỹ thuật thuần túy, để hắn đảm nhận tổ trưởng tổ chuyên án, có thể thấy Mạnh Kế Lương đã ý thức được thái độ kiên quyết của mỉnh trong việc này, nên đưa ra quyết định chính xác.
- Tốt, đồng chí mời các đồng chí trong tổ chuyên án và đảng ủy cục tới đây, tôi gặp mặt mọi người.
- Vâng! Mời tỉnh trưởng.
Mạnh Kế Lương dẫn Liễu Tuấn tới phòng hội nghị.
Liễu Tuấn làm thị trưởng Ngọc Lan gần một năm, cũng tới cục công an thị sát hai lần, nhưng đều mang tính chất thăm hỏi, không phát biểu chỉ đạo gì. Dù sao Mạnh Kế Lương là thường ủy thành phố, dưới sự chỉ đạo bí thư thành ủy, Liễu Tuấn không tiện vươn tay quá dài.
Loại lãnh đạo lúc nào cũng muốn biểu thị sự tồn tại của mình, kỳ thực là biểu hiện lòng tin không đủ, sợ mình không lên tiếng thì đám cấp dưới sẽ quên mất mình. Liễu Tuấn thì lại rất hiểu, người nắm quyền chân chính, sấm sét đều ẩn trên chín tầng trời, không phát ra nhưng tuyệt không ai dám coi thường.
Bất kể khi nào cũng không dám.
Đây là lần đầu tiên Liễu Tuấn tới cục công an triệu tập cuộc họp liên quan tới vụ án cụ thể.
Mạnh Kế Lương từ đó nhận ra sức nặng của việc này trong lòng Liễu Tuấn.
Văn phòng làm việc ở đây cũng là đặc sản 20 mươi năm rồi, lần này trong đại kế di dời của Liễu Tuấn, ba nhà công kiểm pháp thành phố đều có tên, khu vực văn phòng mới cũng được chọn xong, chỉ đợi khởi công.
Đương nhiên tài chính thành phố phải móc tủi, dù sao cục công an chỉ phạt hành chính không có thu nhập.
Văn phòng cục công an dù hơi củ một chút, nhưng trang trí bên trong không nghèo khó, có chút vẻ đẹp ẩn chứa bên trong.
Mạnh Kế Lương không cần thông báo thêm, khi Kha Khải Phàm gọi điện tới nói Liễu Tuấn sẽ tới cục công an thị sát, Mạnh Kế Lương đã dặn các thành viên chủ yếu tập hợp chờ đợi rồi.
Lúc này Liễu Tuấn tới, chỉ có thể vì vụ án Đồng Tú Linh.
Điều này Liễu Tuấn tương đối hài lòng, đầu óc Mạnh Kế Lương không tệ, nếu không vì hạn chế của lý lịch nhậm chức, nói không chừng sớm đã tiến bộ vào hai năm trước rồi.
Hiện giờ Cù Hạo Cẩm sắp điều đi, Uông Quốc Chiêu xảy ra chuyện, Mạnh Kế Lương có thể giữ được vị trí của mình đã là khá lắm rồi.
Đoán chừng muốn hoàn thành mục tiêu này cũng phải trải qua nỗ lực gian khổ, dù sao Mạnh Kế Lương đảm nhận bí thư chính pháp ủy Ngọc Lan cũng đã hơi lâu rồi, theo nguyên tắc giao lưu cán bộ, đã tới lúc điều động.
Nhưng điều này không có nghĩa là hắn có thể xem nhẹ Liễu Tuấn, nếu không rất có khả năng "được" giao lưu cho một vị trí vô cùng nhàn nhã.
Liễu Tuấn đi vào phòng, những cảnh sát đang ngồi ngay ng bên trong đồng loạt đứng dậy, Mạnh Kế Lương dẫn đầu, mọi người đồng loạt vỗ tay hoan nghênh.
- Các đồng chí ngồi cả đi.
Liễu Tuấn đi tới vị trí chính, ngồi xuống trước nói.
Đám cảnh sát lại đồng loạt ngồi xuống, ai nấy lưng ưỡn thẳng tắp, tập trung tinh thần nhìn Liễu Tuấn.
- Tỉnh trưởng, đây là đồng chí Tống Anh Kiệt, tổ trưởng tổ chuyên án...
Cho dù Liễu Tuấn trước đó tới thị sát đã gặp mặt toàn bộ thành viên đảng iủy, Mạnh Kế Lương vẫn theo quy củ giới thiệu từng người một, thị trưởng mỗi ngày phải bận bao nhiêu việc, gặp bao nhiêu người, sao có thể gặp những người này một hai lần mà nhớ hết được?
- Các đồng chí, Liễu tỉnh trưởng hôm nay bộn bề công việc vẫn bỏ thời gian ra tới cục chúng ta chỉ đạo công tác là một sự khẳng định, một sự khích lệ to lớn...
Giới thiệu xong, Mạnh Kế Lương theo quy củ quan trường nói một hồi những lời quan cách, có điều hắn biết Liễu Tuấn không thích những thứ này, nên chỉ nói một hai phút rồi mời Liễu tỉnh trưởng phát biểu.
Lại là tiếng vỗ tay chỉnh tề vang lên.
- Các đồng chí, hôm nay tôi tới đây vì một chuyện, đó là vụ huyết án xảy ra ngày hôm qua ở Ngọc Lan, tình huống cụ thể tôi không nói lại nữa, tin rằng các đồng chí ở đây còn hiểu rõ hơn tôi, điều tôi muốn nói với mọi người là, chuyền này quá ác liệt, giữ ban ngày ban mặt lại trước bao nhiêu người, mấy nam nhân, hay nói cách khác mấy sát thủ, lại ngang nhiên hạ độc thủ với một cô giáo tay không tấc sắt, nghe mà kinh hãi.
Liễu Tuấn nói hết sức nghiêm túc.
Tất nhiên các cảnh sát trong phòng ai nấy mặt mày nghiêm nghị không hề có lấy một nụ cười.
- Một vụ án ác liệt như thế xảy ra ở thành phố đứng đầu tỉnh, trước đại hổi đảng toàn quốc thứ 16, là một là một sự khiêu khích, là sự khiêu khích trắng trợn với đảng và chính phủ, tuyệt đối không thể dung thứ được.
Giọng nói trầm của Liễu Tuấn vang vọng khắp phòng.
Liễu Tuấn nói những lời nghe qua có vẻ như kiểu quan cách, nhưng vẻ mặt của y đã nói rõ với mọi người, y thực sự không dung thứ cho chuyện này tiếp tục xảy ra ở nơi y cai quản.
- Đây không phải là thế lực lưu manh đánh nhau, mà là giết người thuê nhắm vào quần chúng phổ thông! Nếu như vụ án này không được phá, người dân sẽ cực độ bất tín nhiệm với cơ quan chấp pháp của chúng ta. Đây là một điều rất nguy hiểm, cho nên tôi muốn nghe ý kiến của các đồng chí, phải làm sao mới phá được vụ án này.
Liễu Tuấn nói xong, ánh mắt nhìn vào Tống Anh Kiệt.
Tống Anh Kiệt trên bốn mươi, tóc đã hoa râm, mặt hơi dài, người gầy gò, nhưng khung xương lớn, nên nhìn không mảnh khảnh lắm.
Tống Anh Kiệt không khách khí, gật đầu với Liễu Tuấn và Mạnh Kế Lương nói:
- Liễu tỉnh trưởng, tôi rất tán đồng nhận định đây là việc giết người thuê , qua trao đổi của tổ chuyên án, phán đoán của các đồng chí trong tổ cơ bản cũng là như vậy.
Tống Anh Kiệt là loại hình cán bộ kỹ thuật, dựa vào thành tích vững chắc tiến bộ, hắn không có phân công nào khác ngoài việc phá vụ án hình sự, thực tế hắn vẫn làm công việc của đội trưởng đội phá án hình sự, chỉ đãi ngộ cao thêm một bậc. Một số phép tắc quan trường Tống Anh Kiệt không rõ, hoặc không để ý, tóm lại luôn nói chuyện không hề uyển chuyển ôn hòa chút nào.
Nhưng loại cán bộ này Liễu Tuấn luôn rất coi trọng, không so đo ngữ khí có hắn có thỏa đáng hay không.
- Người bị hại trong vụ án này là Đồng Tú Linh, em gái Đồng Uy bí thư chính pháp ủy Tống Đô, luôn một mực kêu oan vì anh trai, nghe nói trước đó còn chặn Liễu tỉnh trưởng kêu oan, không lâu sau thì phát sinh vụ án này, chúng tôi cho rằng, giữa hai chuyện này khẳng định có liên quan. Hướng phá át xác lập ở điều có kẻ thuê hung thủ giết người, từ đó đoán, hung thủ giết người khả năng không phải là người Ngọc Lan, đương nhiên không bài trừ thế lực hắc ám ở Ngọc Lan là kẻ giật dây đằng sau. Chúng tôi định trước tiên tới trường Thất Trung tìm nhân chứng ở hiện trường, căn cứ vào miêu tả của họ cố gắng xác định dáng vẻ hung thủ...
Tiếp theo đó Tống Anh Kiện nói tới phương án phá án cụ thể, Liễu Tuấn nghe rất chăm chứ.
- Tống cục trưởng, đồng chí cho rằng phá vụ án này cần bao lâu?
Đợi Tống Anh Kiệt cơ bản báo cáo xong, Liễu Tuấn trầm ngâm hỏi.
Tống Anh Kiệt nghiêm túc nói:
- Liễu tỉnh trưởng, thứ cho tôi nói thẳng, công tác phá án là việc mang tính kỹ thuật thuần túy, khó mà xác định được thời gian chuẩn xác. Ra hạn phá án là không khoa học.
Lời này làm từ Mạnh Kế Lương trở xuống đều biến sắc.
Có điều Mạnh Kễ Lương chỉ kinh hãi thoáng qua, rồi vu mừng, hắn đương nhiên hi vọng vụ án này có thể kéo dài tới sau đại hội đảng, hiện giờ do Tống Anh Kiệt đầu đá này để xuất ra càng không thể tốt hơn.
- Đồng chí Tống Anh Kiệt, tôi thừa nhận đồng chí nói có lý, ra hạn phá án là không khoa học, nhưng cơ quan công an không phải chỉ quản phá án, còn phải có trách nhiệm với sự ổn định đoàn kết toàn thành phố, cho nên tôi hi vọng vụ án này có thể phá trước đại hội đảng. Mời các đồng chí dốc toàn lực ứng phó.
Liễu Tuấn giọng nói trầm mà mạnh mẽ, mang theo áp lực không cho phép chống đối
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...