Lần này Liễu Tuấn không giật mình, y an bài Tiểu Thanh và Bạch Dương gặp mặt là có chuẩn bị tâm lý rồi, không phải vì Tiểu Thanh sẽ chuyện gì cũng nói với Bạch Dương, nhưng Liễu tỉnh trưởng trải qua nhiều lần "giáo huấn" biết rõ sự lợi hại của trực giác phụ nữ. Ví dụ như y chưa từng nói lộ ra chút gì trước mặt Bạch Dương và Hà Mộng Doanh về người kia, vậy mà hai cô gái không gặp nhau được mấy lần này đều cảm giác được quan hệ mật thiết của đối phương với Liễu Tuấn, mặc cho Liễu nha nội phủ nhận thế nào cũng không ăn thua.
Liễu tỉnh trưởng thở nhẹ một hơi, gối đầu lên cánh tay, nhìn trời xanh mấy trăng, cố làm ra vẻ bình thản nói:
- Sao nữ nhân làm tới cán bộ cấp cao cũng không thay đổi được bản tính nhiều suy tưởng lung tung nhỉ.
Bạch Dương đưa tay ra véo y một cái, nói nhỏ:
- Mau thành thành khai báo ra, đừng có đánh trống lảng.
- Vậy chị nói xem, em và cô ấy sẽ có quan hệ gì chứ?
- Hừ, cậu cho rằng chị đoán không ra à? Nữ nhân có thân phận địa vị như cô ấy tới giờ lại chưa kết hôn, nhưng có một đứa con trai, cậu nói xem đứa con đó là của ai?
Bạch Dương cong môi nói.
- Ừm, hình như đứa bé đó tên là Liễu Thịnh phải không?
- Đương nhiên là con của em, tên cũng do em lấy, điều này không thể không nhận, con trai của mình mà.
Liễu tỉnh trưởng ung dung nói, bộ dạng trấn đinh, tiếp đó liến "á" khẽ một tiếng, thì ra lại bị chị Bạch Dương vèo cho cái nữa vào hông.
- Con mình thì giỏi, vợ người thì đẹp, đúng không?
Bạch Dương tiếp tục nghiến răng nói, lúc này giám đốc Bạch đâu còn giống cán bộ cấp cao, hoàn toàn là một cái bình dấm chua.
Liễu Tuấn cười ha hả không nói.
Vấn đề này đúng là không thể trả lời.
Y không cảm thấy vợ người khác thì đẹp, nhưng tựa hồ hình như không cảm thấy vợ người không đẹp.
- Tiểu Tiểu nói đúng, ba nó là đại xấu xa, chúng ta không để ý tới y nữa.
Bạch Dương "đánh ghen" một hồi, vứt Liễu tỉnh trưởng qua một bên, dịu dàng lau mồ hôi tên trán Tiểu Tiểu, đem áo của Liễu Tuấn vén lên, không đắp quá kín nữa.
Liễu Tuấn quay người qua, thơm chụt lên gò má của con gái, cười nói:
- Con trai của mình giỏi, con gái cũng giỏi.
- Hư hỏng.
Giám đốc Bạch lại thưởng cho Liễu phó tỉnh trưởng một cái lườm bén nhọn.
Không ngờ Liễu phó tỉnh trưởng cực nhanh ghé đầu tới thơm lên mà giám đốc Bạch một cái, Bạch Dương đẩy y ra, tên tiểu ngoan đồng này chỉ biết làm bậy, may đây là công viên nhỏ, thân mật một chút cũng không phải sợ.
Liễu Tuấn thừa nhận quan hệ với Liễu Thanh, Bạch Dương lại thấy bình thường trở lại.
Bản thân đoán ra và được chứng thực là hai chuyện khác nhau.
Nếu như tiểu ngoan đồng đã an bài cho hai người gặp nhau nhất định là có thể tin được, ở phương diện chuyện lớn thế này, Liễu Tuấn chưa bao giờ sai lầm.
Có điều Bạch Dương lại nghĩ tới một vấn đề khác, cả kinh thốt lên:
- Nói như vậy Hồng thủ tướng từ lâu đã biết quan hệ của cậu và quỹ Thịnh Nghiệp rồi?
Liễu Tuấn giơ ngón tay cái lên với cô.
Vừa làm rõ quan hệ của y và Liễu Thanh, Bạch Dương lập tức liên tưởng tới lệnh bổ nhiệm của mình, xem ra hai năm học MBA ở Chicago không uổng phí chút nào.
- Chị cho rằng quan hệ như thế có thể che dấu được lãnh đạo tầng tối cao sao?
Liễu Tuấn mỉm cười nói.
Bạch Dương mày cau lại, mặt lộ ra vẻ lo lắng.
Cô đúng là có chút lo lắng, việc này vượt ra khỏi phạm trù lý giải của cô, không phải là tư tưởng của Bạch Dương bảo thủ, nhưng sống trong một gia đình tư tưởng rất chính thông, cô tất nhiên không thể quy quan lớn thể chế và một phú hào siêu cầu vào một phe được, hơn nữa còn là hai phe hoàn toàn khác nhau. Hai phe này nếu phát sinh liên quan mật thiết, trừ khi là ở quốc gia tư bản chủ nghĩa, còn ở trong nước có nghĩa là mang vấn đề cực lớn.
Nhưng hiện giờ trước mặt cô là một thể hỗn hợp như thế, thậm chí còn là người nối nghiệp hệ phái cực lớn được đa phần coi trọng.
Hơn nữa còn là người bên gối cô.
Điều này làm nhận thức của Bạch Dương bị phá vỡ hết.
Trong mắt có nam nhân này tiền đồ vô hạn rồi sẽ có một ngày đi tới thần đàn, được vạn dân kính ngưỡng.
Nghĩ tới đây Bạch Dương đột nhiên cả kinh.
Từ khi Liễu Tuấn bắt đầu nổi lên trong thể chế, tới bên cô làm cấp phó Bạch Dương đã có suy nghĩ này, thực ra khi đó Liễu Tuấn chẳng qua chỉ là một phó bí thư huyện ủy vừa tốt nghiệp không lâu, trong tiềm thức cô ý thức được Liễu Tuấn nhất định sẽ đi tới địa vị tối cao, đó là nguyên nhân Bạch Dương cuối cùng không giữ vững được phòng tuyến.
Cho dù là nữ nhân xuất sắc thế nào, chỉ cần còn giữ được tâm tính nữ nhân, trong sâu thẳm đều sùng bái nam nhân cường đại.
Trong tất cả nam nhân mà Bạch Dương tiếp xúc, cô cho rằng Liễu Tuấn là nam nhân cường đại nhất.
- Sau này liệu có ảnh hưởng không?
Bạch Dương lo lắng hỏi.
Hiện giờ xem ra còn chưa có ảnh hưởng quá lớn, nếu không Liễu Tuấn không tới được cấp phó bộ nhanh như thế, Nghiêm Liễu cũng không được nhiều tiếng nói ủng hộ mạnh mẽ như vậy. Nhưng khi thế cục quyết liệt, hay nói cách khác khi danh vọng Liễu Tuấn tới một mức độ nhất định, liệu có người lấy chuyện này ra giở trò hay không thì khó nói.
Liễu Tuấn lắc đầu, nhẹn nhàng vuốt ve gò má của Bạch Dương, nói:
- Không sao, thời đại đã thay đổi, cuộc tranh luận tính xã hội hay tính tư bản sớm đã được định đoạt rõ ràng..
- Định đoạt rõ ràng thì chưa đâu, nhiều lắm cũng chỉ gác qua một bên không tranh luận nữa mà thôi.
Bạch Dương lập tức nhắc nhở.
Khi đó thủ trưởng tối cao và Đồng lão vẫn còn khẻ, có uy vọng tuyệt đối gác chuyện tranh luận này sang một bên, hiện giờ không còn sự tồn tại tối cao vô thượng đó nữa, vào thời khắc quan trọng, không thể không đề phòng có kẻ mang chuyện này ra nói.
Liễu Tuán gật đầu:
- Ừm, chị nói cũng có lý, có điều về lý luận, hay nói về mặt pháp lý, số tài sản đó không liên quan gì đến em hết, em là quan viên hai tay sạch bong, hình như lại còn lại điển hình...
- Lại nói lung tung, nghiêm túc đi, cho lo lắng thật đó.
Bạch Dương thấy người này lại có dấu hiệu kéo chuyện đi đẩu đâu, không khỏi vừa tức mình vừa buồn cười, lườm y một cái nói.
- Được rồi, nói ngiêm túc, số tiền này không liên quan gì tới em hết, chẳng lẽ bạn em thì không được phép có tiền hay sao? Không ai định ra quy củ như vậy cả phải không? Yên tâm đi, không sao đâu.
Liễu Tuấn làm ra vẻ nghiêm trong nói.
- Không sao thật chứ?
- Thật sự không sao .
Liễu Tuấn gật đầu khẳng định.
Bạch Dương khẽ thở phào, nếu người khác nói thế, Bạch Dương nhất định giữ ý kiến của mình, quan cấp phó bộ đâu dễ bị người ta thuyết phục như thế? Nhưng Liễu Tuấn là ngoại lệ, Bạch Dương chưa bao giờ hoài nghi phán đoán của Liễu Tuấn ở việc lớn.
- À, chúng ta quay về chuyện cũ đi, công ty Cửu Châu một năm qua kiếm được bao nhiêu tiền? Chị nói thị trường quốc tế ấy, trong nước thì thôi, quanh đi quẩn lại đều là người mình.
Liễu Tuấn cười nói.
- Liễu Thanh không nói với cậu sao?
Bạch Dương lại có khuynh hướng "đánh ghen".
- Chị còn chưa nói với em nữa có mà.
Bạch Dương nghĩ một lúc, tựa hồ tiểu ngoan đồng nói có lý, quan hệ của cô và tiểu ngoan đồng chắc gì đã kém thân thiết hơn y với Liễu Thanh.
- Ừm, kiếm được chừng hai ba trăm triệu USD, không phải nhiều lắm.
Bạch Dương miệng nói không nhiều, nhưng trên mặt lại lộ ra vẻ đắc ý, đương nhiên chỉ trước mặt Liễu Tuấn mới thôi, chứ với người khác cô quyết không như thế.
Có điều đúng là từ khi Cty Cửu Châu thành lập cho tới nay, đúng là lần đầu tiên có được lợi ích thực tế trên thị trường đầu tư ngoại quốc nhiều như thế, năm ngoái vì chấn động tài chính toàn cầu, không ít xí nghiệp lớn trong nước lại phải đi nộp học phí, so ra biểu hiện của Cty Cửu Châu càng bắt mắt.
Liễu Tuấn cười lắc đầu:
- Năm ngoái là năm bong bóng internet bị vỡ, thêm vào sự kiện 11 tháng 9 của Mỹ, thị trường chấn động lớn, là cơ hội hơn, công ty chị chỉ kiếm được chút xíu vậy sao? Thật bại, quá thất bại.
Bạch Dương tức lắm:
- Làm sao mà thật bại, gần 2 tỷ đó.
Đổi sang tiền quốc nội, đúng là gần hai tỷ.
Liễu Tuấn vẫn cứ lắc đầu:
- Thôi, dù sao là mới bắt đầu, sau này còn nhiều cơ hội kiếm tiến, không cần vội nhất thời, đoán chừng trong nội bộ công ty, sẽ không còn ai nghi ngờ chị nữa rồi.
Bạch Dương bĩu môi, tựa hồ không tán đồng lời nói của Liễu Tuấn, có điều không lên tiếng phản bác.
Kỳ thực Bạch Dương cũng biết, cô vừa mới nhậm chức, lại là nữ cán bộ trẻ, trong ngoài công ty đúng là có không ít người nhìn chằm chằm, chỉ đợi chê cười cô, lần này thành công kiếm lớn trên thị trường tài chính quốc tế, có tầm quan trọng cực lớn với việc ổn định vị trí của cô, nhưng tin đồn từng lưu truyền dần tan biến.
Đang nói chuyện thì Tiểu Tiểu đưa tay ra xoa lung tung trên mặt, mơ mơ màng màng nói:
- Mẹ, con muốn ăn kem.
Không đợi cho Bạch Dương trả lời, Liễu tỉnh trưởng đã bế con gái lên, thơm một cái nói:
- Đi nào, ba đưa Tiểu Tiểu đi mua kem.
Nói rồi bế con gái lên cất bước đi về phía cửa hàng nhỏ cách đó không xa.
Bạch Dương vẫn lười biếng nằm ngương cười trên thảm có kêu lên ở đằng sau:
- Chị cũng muốn ăn.
Liễu Tuấn giơ tay lên, ý bảo đã hiểu
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...