Liễu Tuấn và Tiểu Thanh vốn muốn rời đi rồi, nhưng người ta ép bọn họ phải lộ thân phận, tình hình liền có thay đổi.
Liễu Tuấn nhìn tên Park một lượt, lạnh nhạt nói:
- Ông Park, ông sẽ phải trả giá cho hành vi ngày hôm nay.
Tên Park cười lạnh:
- Tôi rất vui lòng trả giá, chỉ cần các người có bản lĩnh đó.
Kỳ thức hắn bị bề ngoài đánh lừa, khi ở Trường Thành thấy hai người đi chiếc xe Trường Phong bình thường, hiện giờ hai người không có khách mời, ngồi ở vị trí cuối cùng, thế nào cũng không nhìn ra nhân vật có lai lịch. Thấy Liễu Tuấn còn làm bộ lợi hại, tất nhiên là mỉa mai lại.
Cty Thiên Tinh ở Hàn Quốc là công ty danh tiếng lấy lừng, Park công tử từ nhỏ tới lớn chưa bị chút ủy khuất nào, nếu nói gì cũng không chịu từ bỏ.
Liễu Tuấn gật đầu:
- Thế thì tốt, phiền các vị tránh ra.
Bất kể thế nào Liễu Tuấn cũng không muốn ở trường hợp công chúng lấy thân phận ra lên mặt với người trẻ tuổi không có mấy kinh nghiệm xã hội như tên Park.
Kim Chính Cường do dự một lúc rồi nhường đường, dù sao thì Liễu Tuấn và Tỉểu Thanh không ở nơi này "quấy rối" gì thật, không tiện dùng biện pháp cứng rắn. Hôm nay trong hội trưởng toàn là danh nhân trí sĩ trong xã hội, nếu cuộc nói chuyện này mà hỏng, tổng công ty truy cứu trách nhiệm khó có câu trả lời thỏa đáng.
Park công tử là con trai giám đốc thật, nhưng chưa chính thức tiếp nhận công ty, quản lý thực sự vẫn là ông già Park.
Thấy Kim Chính Cường nhường đường, tên Park trầm mặt xuống dùng tiếng Triều Tiên nói với Kim Chính Cường.
Kim Chính Cường biến sắc cũng dùng tiếng Triều Tiên đáp lại.
Liễu Tuấn và Tiểu Thanh không hiểu bọn họ nói gì, nhưng đoán tên Park có ý muốn giữ bọn họ lại, Kim Chính Cường cho rằng như thế không ổn, nên giải thích với hắn.
Chính lúc này ngoài cửa lại có nhóm người đi vào, đi đầu là người chủ giảng ngày hôm nay ông Michel, thấy tình hình này tên Park cau mày lại, chỉ đành đồng ý với Kim Chính Cường.
Cãi nhau trước mặt ông Michel là hậu của rất nghiêm trọng, ảnh hưởng tới buổi nói chuyện, Park công tử sợ không thể giải thích với cha mình.
Liễu Tuấn và Tiểu Thanh cũng không nói nhiều, đi thẳng ra cửa.
- Chờ một chút, xin chờ một chút.
Đúng lúc bọn họ đi sát qua bên người Michel, Michel mắt sáng lên như nhớ ra chuyện gì, liền nói với Liễu Tuấn và Tiểu Thanh.
Hai người đứng lại, Liễu Tuấn quay sang phía Michel, bình thản hỏi:
- Ông Michel có chuyện gì không?
Michel chẳng để ý tới Liễu Tuấn, chỉ nhìn Tiểu Thanh chằm chằm, vẻ ngạc nhiên trên mặt ngày càng đậm.
Tiểu Thanh cười khẽ nói:
- Ông Michel, làm thế là không lịch sự.
- A, xin lỗi, xin lỗi.
Michel như tỉnh giíac mộng, liên tục xin lỗi, ánh mắt biến đổi một hồi, cuối cùng mới nói:
- Xin lỗi cô, nếu như tôi đoán không sai, cô hẳn là cô Liễu Thanh chủ tịch tập đoàn Thịnh Nghiệp phải không? Tôi có vinh hạnh được gặp cô một lần.
Kỳ thực nếu ở những cuộc hội nghị tài chính cấp cao Michel nhìn một cái là nhận ra Tiểu Thanh ngay, ông ta chỉ không ngờ có thể gặp được Tiểu Thanh ở trường hợp này.
Liễu Thanh tới nghe ông ta nói chuyện, đây là nguyên nhân ông ta không dám tin! Nếu ở trường hợp khác gặp chủ tịch Thịnh Nghiệp ông ta chỉ có phận cung kính nghe dạy bảo.
Nhưng Michel kinh ngạc kém xa người khác.
Chủ tịch tập đoàn Thịnh Nghiệp.
Câu này Michel nói ra làm cả hội trường lặng ngắt như tờ, tất cả mọi người như bị điểm huyệt, ngạc nhiên nhìn cô gái yểu điệu ăn mặc hết sức bình thường này.
Người tới tham dự cuộc nói chuyện hôm nay không thiếu tinh anh của giới tài chính.
Nhưng quỹ Thịnh Nghiệp đại biểu cơ cấu đỉnh cao toàn cầu.
Chủ tịch Thịnh Nghiệp là một nhân vật truyền kỳ đích thực.
Nhất là Park công tử trong chớp mắt mặt cắt không ra máu.
Liễu Thanh không ngờ gặp phải Michel ở đây, vốn tưởng rằng mình ăn mặc thế này lại ngồi phía dưới hẳn sẽ không bị nhận ra, không ngờ Michel có trí nhớ tốt như thế, nhìn một cái nhận ra được ngay.
- Xin chào ông Michel.
Liễu Thanh gật đầu khẽ bắt tay Michel.
Michel kích động vô cùng, chào luôn mồm, nói:
- Chủ tịch Liễu, thật không ngờ cô tới nghe tôi nói chuyện, đây là vinh hạnh lớn nhất của tôi.
Liễu Thanh không muốn ở lại nơi này lâu, đoán chừng không bao lâu nữa sẽ có vô số phóng viên, chủ công ty đầu tư nước ngoài đóng ở thủ đô sẽ ùn ùn kéo tới.
Biết bao doanh nhân muốn lôi kéo quan hệ với Thịnh Nghiệp, chỉ hận không có cửa mà vào, hiện giờ thời cơ hiếm có, sao chịu bỏ qua.
- Ông Michel, xin lỗi, tôi còn có chút việc, sợ không thể nghe ông nói chuyện rồi, đợi lần khác có cơ hội vậy! Tạm biệt.
Liễu Thanh lúc này thể hiện ra tính cách quyết đoán của chủ tịch Thịnh Nghiệp, gật đầu với Michel một cái rồi ung dung rời đi.
Michel ngây ra đó, tựa hồ muốn lên tiếng giữ lại nhưng há miệng ra hồi lâu không nói lên lời, tác phong của những nhân vật tầng cấp này tuyệt đối khó suy đoán được, chay may chọc giận cô thì gay to.
Đám nhân viên bảo vệ theo Kim Chính Cường vốn hùng hùng hổ hổ lúc này thấy Liễu Thanh đi tới ào ào tránh đường, vừa rồi chỉ là cô gái xinh đẹp bình thường, thoắt một cái đã thành sự tồn tại tối cao vô thượng.
Còn Park công tử mặt xám như tro tàn.
Cty Thiên Tinh có lẽ ở Hàn Quốc được coi là xí nghiệp cực lớn, nhưng mang ra phạm vi thế giới thành nhỏ bé rồi, so với tập đoàn Thịnh Nghiệp không cùng một đẳng cấp. Bọn chúng lại ngu xuẩn muốn tra thân phận của người ta.
"Thành phần không đàng hoàng".
Nhớ tới lời bình phẩm của mình với Liễu Thanh, cả Park công tử và Kim Chính Cường đều khẽ run rẩy.
Hiện giờ các công ty lớn không cái nào không liên quan thị trường tài chính, nếu tập đoàn Thịnh Nghiệp muốn nhắm vào Cty Thiên Tinh không biết chống đỡ được bao lâu.
Lần này gây họa lớn rồi.
Ba ngày sau cổ phiếu của Cty Thiên Tinh ở thị trường cổ phiếu London gặp phải đả kích dữ dội, điên cuồng giảm xuống gần 20%, thị trường tài chính cùng thị trường hàng hóa của Cty Thiên Tinh trên toàn cầu cũng bị tấn công trực diện, tổn thất nặng nề.
Còn chưa hết tổng bộ Cty Thiên Tinh đột nhiên nhận được thông báo chính thức của mấy khách hàng lớn, do sản phẩm của Cty Thiên Tinh có vấn đề về chất lượng, hết hợp đồng này sẽ không ký tiếp nữa.
Tức thì Cty Thiên Tinh hỗn loạn.
Tại thủ đô Seoul Hàn Quốc, trong văn phòng giám đốc tổng bộ Cty Thiên Tinh, Park SooJin sáu mươi tuổi lồng lộn như con thú nhốt trong lồng, mắt mở tròn như mắt cá. Tóc hoa râm rối bời, mặt đầy hơi rượu, có thể thấy mấy ngày qua không ngủ được, phải dựa vào sức rượu lấy tinh thần, dù là thế trông vẫn mệt mỏi vô cùng.
Cả văn phòng lặng ngắt ngay cả cô thư ký cũng chạy ra ngoài, chỉ có Park công tử đứng ở giữa phòng, mặt đầy vẻ sợ hãi cắn chặt lấy môi.
- Mày là con lợn.
Park SooJin nhìn con trai hung tợn chửi một câu, tiện tay vơ một tập hồ sơ trên bàn ném bốp vào mặt con trai.
Park công tử người run lên một cái, vẫn không dám nhúc nhích.
Hắn biết vì sự ngông cuồng của mình khiến công ty gặp phải tai họa hủy diệt.
Có lẽ dựa vào tích lũy nhiều năm của Cty Thiên Tinh tạm thời có thể chống đỡ được, nhưng chỉ là tạm thời thôi, biết được tập đoàn Thịnh Nghiệp nhắm vào Cty Thiên Tinh, những đối thủ cùng nghành nghề sẽ tranh đoạt thị trường của họ, cổ phiếu liên tục mất giá sẽ làm nhà đầu tư mất lòng tin vào Cty Thiên Tinh, trong lo ngoài khó, cuối cùng sụp đổ là vấn đề thời gian.
Nhưng hắn có nằm mơ cũng không ngờ chủ tịch tập đoàn Thịnh Nghiệp lại như thế, từ nhỏ tới lớn gặp biết bao tiểu thư danh gia, nữ doanh nhân thành đạt có ai không ung dung cao quý.
Tương phản quá lớn.
- Thằng đần độn mày xem mày gây ra tai họa lớn thế nào.
Park SooJin mắng chửi không ngừng, kỳ thực ông ta cũng liên tục chửi mắng bản thân, sau khi biết toàn bộ sự viện, phân tích tập đoàn Thịnh Nghiệp chỉ có thế trong lĩnh vực tài chính, hiện giờ xem ra mình sai lầm quá mức, không ngờ tập đoàn Thịnh Nghiệp xâm nhập vào các lĩnh vực khác sâu như thế.
Sớm biết thế ngay lập tức tới Hồng Kông thỉnh tội đã không gặp phải đại nạn này, giờ mới nhớ ra cầu xin người khác, không biết người ta có nể mặt không.
Đã mời bộ trưởng thương mại ra mặt, hẳn là có chút hiệu quả chứ?
Park SooJin đang lớn tiếng mắng chửi con trai thì điện thoại trên bàn vang lên, Park SooJin gần như nhào bổ tới, nhấc điện thoại lên nghe được vài câu mặt lộ vẻ mừng rỡ, rối rít nói lời cám ơn.
Thấy cảnh này Park công tử mới khẽ thở phào, đột nhiên cảm thấy môi đau đớn, thì ra vừa rồi đã cắn nát môi, chẳng qua vì quá khẩn trương thậm chí không phát giác ra mà thôi
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...