- Hồng Binh, anh làm sao thế?
Hoàng Gia Mẫn phát hiện ra sự khác thường của Cát Hồng Binh, ngạc nhiên hỏi.
Cát Hồng Binh trừng mắt mắt lên nhìn cô ta, đầy phẫn nộ và trách móc thậm chí có chút sợ hãi.
- Rốt cuộc anh làm sao thế?
Hoàng Gia Mẫn không hiểu, đang yên đang lành sao tự nhiên như phát điên vậy? Thấy ánh mắt của Cát Hồng Binh, cô ta có chút kinh hãi, chẳng lẽ xảy ra chuyện lớn gì rồi?
Cát Hồng Binh chỉ sững người trong giây lát, lập tức mau chóng xoay người chạy tới phía Liễu Tuấn, lưng luôn ưỡn thẳng đã hơi cong xuống, đầu ngả về phía trước.
- Liễu.. Bí thư, Liễu bí thư, xin chào.
Cát Hồng Binh lần nữa vươn cả hai tay ra, rối rít cúi đầu chào.
Liễu Tuấn khẽ mỉm cười, đưa một tay ra cho hắn nắm lấy, tên Cát Hồng Binh này xem như còn nhanh nhạy, đoán ngay ra thân phận của y.
Nói ra cũng chẳng phải khó, tên Liễu Tuấn làm ở TW đoàn, lại kết bạn Hà đại tiểu thư đi cùng Hà phu nhân, thì còn có thể là ai nữa?
- Liễu bí thư, tôi là Cát Hồng Binh...
Cát Hồng Binh nhất thời vẫn quá chấn động không biết phải nói thể nào, nhưng dù sao cũng không thể cứ bắt tay Liễu Tuấn không nói gì phải không?
- Tôi biết, cậu là công tử của đồng chí Trì Viễn, làm phó trưởng ban thanh niên ở thành đoàn.
Liễu Tuấn cắt ngang lời tự giới thiệu của Cát Hồng Binh, có chút ý trêu chọc.
- Dạ dạ, đúng thế... Mẹ, bác, con giới thiệu một chút, đây là bí thư Liễu Tuấn của ban bí thư TW đoan bọn con, Liễu bí thư cấp phó bộ, là một trong ba vị lãnh đạo chủ yếu của TW đoàn...
Cát Hồng Binh luống cuống quay đầu giới thiệu cho Hoàng Thanh Đan và Phùng Anh Anh.
Vốn thái độ Cát Hồng Binh đột nhiên chuyển biến làm Hoàng Thành Đan và Phùng Anh Anh chẳng hiểu ra sao, giờ mới tỉnh ra, bọn họ không ở trong chính trường, không mẫn cảm lắm với điều động nhân sự, nhưng nghe một cái vẫn hiểu ngay bí thư TW đoàn cấp phó bộ là gì. Vừa kinh ngạc và khiếp sợ nhìn Liễu Tuấn.
Vốn còn cho rằng là tên mặt trắng đào mỏ nhà họ Hà, không ngờ chớp mắt cái biến thành một trong ba vị lãnh đạo chủ yếu của TW đoàn.
Phùng Anh Anh phản ứng nhanh hơn Hoàng Thanh Đan, dù sao chồng bà ta ở trong chính giới nên hiểu nhân sự chính giới hơn một chút, hơn nữa từ khi biết thân phận của Hà phu nhân bà ta luôn giữ sự "cảnh giác" cao độ, không dám coi thường Liễu Tuấn. Có tư cách đi cùng Hà phu nhân dạo phố há có thể là hạng tầm thường.
Sự thực chứng minh phán đoán của Phùng Anh Anh vô cùng chuẩn xác.
Không ngờ rằng tự nhiên nhảy ra một cán bộ cấp phó bộ còn là cấp trên cai quản con trai mình, chuyện trùng hợp trên đời này viết mãi không hết.
- Xin chào Liễu bí thư.
Phùng Anh Anh vội đi tới vài bước bắt tay Liễu Tuấn.
- Chào chị Phùng! Đồng chí Trì Viễn khỏe chứ?
Liễu Tuấn lại lần nữa hỏi thăm "đồng chí Trì Viễn" chưa từng gặp mặt, thế cũng là điều hợp lý thôi, thế nào cũng không thể không ngó ngàng gì tới "đồng chí Trì Viễn" chứ phải không?
Tiếng thứ nhất gọi "đồng chí Trì Viễn" khiến mẹ con Phùng Anh Anh phẫn nộ không thôi, tiếng "đồng chí Trì Viễn" thứ hai lại thành đương nhiên, không gọi chức vụ mà gọi đồng chí là một loại xưng hô thân thiết.
- À! Vâng! Vâng lão Cát khỏe lắm, cám ơn Liễu bí thư quan tâm, Liễu thủ tướng và Nghiêm bí thư cũng khỏe chứ ạ?
Phùng Anh Anh là nhân vật nhanh nhạy lập tức có lễ đáp lại.
- Rất khỏe, cám ơn chị Phùng.
- Liễu bí thư tuổi trẻ tài cao, Hồng Binh nhà tôi công tác dưới tay Liễu bí thư mong được bí thư dạy dỗ cho nhiều hơn.
Biết rõ Liễu Tuấn không nhiều hơn Cát Hồng Binh được mấy tuổi, Phùng Anh Anh vẫn không hề do dự coi Liễu Tuấn cùng bối phận, để Cát Hồng Anh nhận lễ con cháu, bối phận thấp một chút thì có làm sao? Quan trọng là làm Liễu bí thư lòng thoải mái, không quan tâm ít nhất không "nhớ thù", nếu không Cát Hồng Binh nếm đủ.
Trong chớp mắt Phùng Anh Anh đã cân nhắc rõ ràng nặng nhẹ.
Liễu Tuấn mỉm cười gật đầu.
Hoàng Thanh Đan trải qua chấn động ban đầu trong mắt hiện lên vẻ cảnh giác, bà ta không ở trong chính giới thì cũng biết Liễu Tuấn là con trai Liễu Tấn Tài, con rể Nghiêm Nghọc Thành, công viên Long Sơn chỉ có hai mươi mấy vị, Hoàng Thanh Đan không thể không biết tìn trạng gia đình của họ.
Xem ra mình hiểu lầm rồi, Liễu Tuấn không phải chồng tương lai của Hà Mộng Doanh.
Thế nhưng như thế càng làm cho trong lòng Hoàng Thanh Đan bất an, theo lẽ thường mà nói, mẹ con nhà họ Hà đi chọn áo cưới, thế nào cũng không đến lượt Liễu Tuấn tháp tùng, hai bên có dính líu gì đâu, cũng không nghe nói Nghiêm Liễu hệ và Hà Vũ hệ có quan hệ mật thiết gì.
Liễu Tuấn đột nhiên xuất hiện ở nơi không nên xuất hiện, trong chuyện này nhất định có bí mật.
Hoàng Thanh Đan thậm chí lập tức liên tưởng tới Hà Vũ hệ phải chăng đã liên minh với Nghiêm Liễu hệ rồi? Đây là chuyện lớn!
- Đồng chí Hiểu Vân, Liễu bí thư nếu như hôm nay tới chọn áo cưới cho Mộng Doanh vậy xem thêm một lúc đi, chúng ta cùng nhau tham khảo.
Hoàng Thanh Đan chớp mắt một cái kiếm cớ giữ lại, đương nhiên bà ta chủ yếu là muốn "thăm dò" chút tin tức báo về cho lão chồng.
- Đúng đúng, nơi này áo cưới thượng đẳng đều là đặt làm, nói chuyện với nhà thiết kế .. Nhà thiết kế chính của cửa hiệu này tên là Cổ Lệ, tôi có quen đấy.
Hoàng Gia Mẫn mặc dù thích làm ra vẻ nhưng không ngốc, thấy bác mình muốn giữ đám Hà đại tiểu thư ở lại, lập tức ở bên hỗ trợ, còn vì nguyên nhân vì sao phải giữ lại thì không phải thứ Hoàng Gia Mẫn cần nghĩ.
Hà Mộng Doanh liền nhìn sang Liễu Tuấn chờ y quyết định.
Thực ra Hà Mộng Doanh không muốn bỏ đi như vậy, cao hứng đi xem áo cưới lại được Liễu Tuấn chịu tháp tùng là chuyện quá tuyệt diệu, tốt nhất có thể làm dứt điểm chuyện này một lần. Nếu không tới lần sau, chẳng dám hi vọng Liễu bí thư có thể làm bạn nữa.
- Ừm, nói chuyện với nhà thiết kế một chút cũng được. Bác gái, bác thấy thế nào ạ?
Liễu Tuấn quay sang hỏi Hà phu nhân.
Hà phu nhân mỉm cười gật đầu.
Bà đương nhiên không muốn làm con gái mất hứng.
Hoàng Gia Mẫn quả nhiên không nói khoác, mau chóng vào văn phòng tìm được Cổ Lệ, Cổ Lệ là một Hoa Kiều trên 30, ăn mặc rất thời trang.
Cổ Lệ mỉm cười tiếp đãi hai nhóm khách.
Thực tế cho dù đám Hoàng Gia Mẫn không vào cô ta cũng chuẩn bị ra tiếp khách rồi, cô ta vừa nhận được điện thoại cả nhân viên nói trong hiệu có nhân vật lớn, nghe nói là gia quyến của Hà chủ tịch. Cổ Lệ cả kinh, cô ta mặc dù sinh ra lớn lên ở Mỹ, không có chứng sùng bái quan cao như người trong nước. Nhưng gia quyến của người lãnh đạo đất nước phương đông vẫn làm người ta hết sức coi trọng, không sùng bái quan chức của họ thì cũng là vị khách có tiềm lực lớn.
- Hà tiểu thư, không biết cô muốn làm áo cưới như thế nào?
Cổ Lệ dùng tiếng phổ thông tiêu chuẩn nhẹ nhàng hỏi, vừa nói vừa mở máy vi tính, đưa ra rất nhiều hình ảnh áo cưới cho Hà đại tiểu thư xem.
- Ừm cái này không tệ... À bộ này cũng rất đẹp...
Dù Hà đại tiểu thư thấy nhiều hiểu rộng cũng bị những mẫu áo cưới kia làm hoa cả mắt, không quyết định nổi.
- Hà đại tiểu thư, những tấm ảnh này chỉ đề tham khảo thôi, nếu như cô đặt hàng, nhất định chúng tôi sẽ căn cứ vào vóc dáng và khí chất của cô làm bộ áo cưới thích hợp nhất.
Cổ Lệ mỉm cươi fnói.
- Nếu như muốn mời bà Vương Vi Vi thiết kế một bộ áo cưới thì cần qua thủ tục gì?
Liễu nha nội mở miệng hỏi, mặc dù Cổ Lệ là nhà thiết kế chính của cửa hiệu này, Liễu Tuấn vẫn hi vọng có thể do Vương Vi Vi đích thân làm, Hà đại tiểu thư cũng xứng đáng với đãi ngộ đó.
- Chuyện này phải hẹn trước, theo yêu cầu của ngài với áo cưới, kết hợp với thời gian của giám đốc Vương mới có thể xác định được. Đương nhiên phương diện giá cả cũng phải nói trước.
Cổ Lệ nghe thấy Liễu Tuấn gọi ra tên Vương Vi Vi liền trở nên cẩn thận nói.
Mời Vương Vi Vi thiết kế áo cưới là mộng tưởng của rất nhiều cô gái, nhưng người mộng tưởng có rất nhiều, nhưng Vương Vi Vi chỉ có một, vì thế giá cả đắt cũng là chuyện hợp lý. Mỗi bộ áo cưới do đích thân Vương Vi Vi thiết kế phải từ 25.000 USD trở nên.
Liễu Tuấn nói:
- Thiết kế ra sao là chuyện bên phía các cô, giá cả không cần lo, nhưng phương diện thời gian chúng tôi muốn giao hàng vào tháng sau.
Cổ Lệ giật mình, vội nói:
- Ngài Liễu, chuyện này không thể, áo cưới thiết kế ở Mỹ từ lúc đặt hàng cho tới khi thành phẩm ít nhất phải cần sáu tháng.
Nghe câu này Hoàng Gia Mẫn cười đắc ý.
- Lâu như vậy sao?
Hà Mộng Doanh cau mày rất thất vọng.
Liễu Tuấn nghĩ một chút rồi lấy di động ra, gọi một cú điện thoại, dùng ngôn ngữ của huyện Hướng Dương, người ở đây nghe không hiểu y nói gì, mọi người nhìn y kỳ quái.
Nhưng mọi người nhanh chóng biết kết quả.
Cổ Lệ nhận được điện thoại từ Mỹ, vừa thông điện thoại lập tức vẻ mặt trở nên kính cản, dùng tiếng Anh nói một hồi, mặt lộ ra vẻ cực kỳ ngạc nhiên nói với Hà Mộng Doanh:
- Hà tiểu thư, giám đốc Vương nói ngày mai sẽ từ Mỹ lên đường tới đây đích thân thiết kế áo cưới cho cô, đảm bảo hoàn thành trong một tháng.
Chớp mặt mọi người há hốc mồm.
Không có gì phải nghi ngờ đó là kết quả cú điện thoại vừa rồi của Liễu Tuấn, nhưng rốt cuộc y gọi cho ai có uy tới mức khiến Vương Vi Vi lập tức từ nước Mỹ bay tới.
Ánh mắt mọi người tất nhiên là đều dừng trên mặt Liễu Tuấn, ngay Cổ Lệ cũng ngạc nhiên vì chuyện chưa từng có này.
Liễu Tuấn chỉ cười.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...