Liễu Tuấn không ở lại thủ đô, hôm sau đã lên máy bay về Tiềm Châu, Cận Hữu Vi tới đón đưa y tới biệt thự số một tỉnh ủy.
Mùa xuân hoa nở ấm áp, Cận Tú Thật mặc y phục thời Đường, đứng ở hậu hoa viên đang chơi đùa với một con họa mi trong lồng. Trong vườn hoa đại bộ phận là loại thực vật xanh tươi quanh năm như dây thường xuân, một năm bốn mùa vườn hoa đều mang vẻ xanh tươi tràn trề sức sống.
Đối với một người già mà nói, thường xuyên thấy màu xanh này có tác dụng trợ giúp tâm cảnh bình hòa.
- Chào Cận bí thư.
Liễu Tuấn mỉm cười chào hỏi Cận Tú Thật.
- À Liễu Tuấn tới rồi hả, chức mừng nhé.
Cận Tú Thật nghe vậy xoay người lại đi tới bắt tay Liễu Tuấn, đó là lễ tiết bình đẳng.
Ông ta đã biết tin trung tổ bộ tiến cử Liễu Tuấn làm bí thư ban bí thư TW đoàn, mặc dù văn kiện bổ nhiệm chưa gửi xuống nhưng là chuyện ván đã đóng thuyền rồi, Hà Duyên An sao có thể nói tùy tiện ở chuyện này? Thường mà nói TW phải có kiến nghị trước trung tổ bộ mới khởi động khảo sát cán bộ, sử dụng cán bộ cấp phó bộ nào phải tầm thường.
Liễu Tuấn vừa qua tuổi nhi lập đã tới cấp phó bộ, đúng là đáng được Cận Tú Thật chúc mừng.
Sáu năm trước Liễu Tuấn một mình tới tỉnh A chỉ mới là cán bộ cấp phó sở mới được đề bạt, sau khi Liễu Tuấn nhậm chức rất lâu Cận Tú Thật mới triệu kiến, lại còn nhờ đi cùng Bạch Dương. Trong sáu năm ngắn ngủi, giờ Liễu Tuấn đã tiến tới vị trí chỉ cách Cận Tú Thật một lằn ranh, Cận Tú Thật dù đã rời khỏi vòng quyền lực trung tâm cũng không khỏi cảm khải "lớp người mới thay thế lớp người cũ".
- Liễu Tuấn, đi đi lại lại vội vàng có vất vả không?
Cận Tú Thật mời Liễu Tuấn ngồi xuống ô che trong vườn hoa hỏi.
- Vẫn ổn ạ, Cận bí thư thần khí hơn xưa, thật làm người ta an ủi.
Liễu Tuấn cười nói.
Đây chẳng phải lời nịnh bợ, Cận Tú Thật nhìn qua đúng là trẻ hơn trước nhiều, lại mặc trang phục đời Đường, trông càng đầy sinh khí.
Cận Tú Thật xua tay cười:
- Không quan thân nhẹ nhõm, ăn được ngủ được, tinh thần tất nhiên là khỏe mạnh rồi.
Cận Tú Thật vẫn làm chủ tịch chính hiếp tỉnh, công việc không phải là nhẹ nhàng lắm, có điều tất nhiên không vất vả như khi làm bí thư tỉnh ủy rồi.
Cận Tú Thật làm phục vụ tạm thời, bày biện đồ pha trà hoa quả trên bàn, nói:
- Hai người nói chuyện, con ra kia một chút rồi quay lại.
Cận Hữu Vi biết rõ Liễu Tuấn vừa mới từ thủ đô trở về việc đầu tiên là tới bái phỏng cha mình, ắt là an bài chính cục cho Tiềm Châu, đại sự như thế, hắn không tiện ngồi ở bên cạnh nghe, nếu là khi đi thả lòng cùng Liễu Tuấn thuận miệng bàn chính sự, thậm chí tiến tử nhân tuyển với Liễu Tuấn không coi là phá hỏng quy củ, còn hiện giờ y và cha mình bàn việc, Cận Hữu Vi không tiện ở bên cạnh.
Cận Hữu Vi am hiểu lẽ đời biết rõ tiến lui.
Cận Tú Thật khoát tay, Cận Hữu Vi xay người rời đi, nhẹ nhàng đóng cánh cửa tới hậu hoa viên lại.
Ánh mặt trời đầu xuân ấm áp chiếu lên hai người, vô cùng dễ chịu, nước suối trong ấm ùng ục sôi, Liễu Tuấn pha một ấm trà đặc.
- Chừng bao giờ tiến kinh nhậm chức?
Cận Tú Thật khẽ nhấp một ngụm trà, hỏi.
Hà Duyên An đã đích thân ra mặt thì văn kiện chính thức sẽ mau chóng gửi xuống, thời gian Liễu Tuấn vào kinh nhậm chức chỉ còn tính từng ngày, nhưng còn rất nhiều chuyện phải làm
- Cuối tháng ạ.
Liễu Tuấn đáp đơn giản, Cận Hữu Vi tuy không mê trà lắm, nhưng dự trữ trong nhà là Thiết Quan Âm cực phẩm, hương thơm cực thuần, rất mê người.
Cận Tú Thật hơi nhướng mày:
- Cấp bách vậy sao? Đại hội nhân dân của Tiềm Châu hình như cũng mở vào cuối tháng hả?
- Vâng, mở vào hai ngày 29 và 30 tháng 3.
Thời gian ngắn như vậy có rất nhiều chuyện khó thao tác tốt được.
Liễu Tuấn cầm ấm trà lên rót cho Cận Tú Thật nói:
- Cận bí thư, Lý Huệ phải lên làm bí thư thành ủy.
Y hôm nay tới đây là vì chuyện này nên không vòng vo gì hết.
Cận Tú Thật trầm giọng hỏi:
- Lý do?
Câu hỏi này của Cận Tú Thật người ngoài mà nghe thì thấy lạ ngay, Lý Huệ là người nối nghiệp chính trí của ông ta, Liễu Tuấn ra sức ủng hộ hắn lên làm bí thư thành ủy phải vui mới đúng, sao còn hỏi ngược lý do với Liễu Tuấn?
Nhưng Liễu Tuấn rất hiểu, nhìn chung mà nói Cận Tú Thật là một cán bộ bảo thủ, khi làm bí thư tỉnh ủy kiên trì trọng dụng cán bộ lão thành chững chạc, sự thực chứng minh một số người không theo kịp trào lưu thời đại, nhưng ít nhất Cận Tú Thật có đầy đủ lý do sử dụng bọn họ, ông ta không cho rằng Lý Huệ là thư ký của ông ta là lý do lên làm bí thư thành ủy Tiềm Châu.
Liễu Tuấn đáp:
- Kinh tế Tiềm Châu đã có tiến triển nhất định, có điều tôi chỉ dựng lên cơ sở, con đường Tiềm Châu phải đi sau này rất dài. Thực sự thành một thành phố du lịch đồng thời thích hợp sinh sống, tôi nghĩ cần ít nhất sáu tới mười năm. Tiềm Châu sau này cần hoàn cảnh tốt để phát triển, tức là người đứng đầu phải có năng lực khống chế toàn cục cực cao. Tôi cho rằng Lý Huệ có thể đảm đương chức trách này, tầm nhìn đại cục của anh ta không tệ, làm người đứng đầu quan trọng là phải rèn nên đội ngũ cán bộ vững mạnh, điều này Lý Huệ theo bí thư, hẳn là có kinh nghiệm rồi.
Cận Tú Thật gật đầu.
Cái khác không dám tự khen chứ ở phương diện duyệt người, Cận Tú Thật có bí kíp độc đáo, Lý Huệ tới Ngọc Lan nhậm chức biểu hiện làm Cận Tú Thật rất hài lòng.
- Vậy nhân tuyển thị trưởng có phải là Triệu Sư Phạm?
Cận Tú Thật tán đồng lý do của Liễu Tuấn, bắt đầu suy nghĩ tới việc bố trí ban bệ, Cận Tú Thật sau khi lui về, xét thực tế Cận Tú Thật uy thế và xu thế lớn, Cận Tú Thật rất cẩn thận ở vấn đề cán bộ, không tùy tiện tỏ thái độ. Nhưng đối với Ngọc Lan và Tiềm Châu thì ông ta bất kể thế nào cũng không bỏ được, nhất là Tiềm Châu, nơi khởi nghiệp của Cận Tú Thật, ông luôn quan tâm, Triệu Sư Phạm cũng do ông một tay đề bạt lên, ấn tượng không tệ.
Mùa đông năm ngoái Liễu Tuấn làm bí thư thành ủy cùng từng tới trao đổi với ông nhân tuyển làm thị trưởng Tiềm Châu, khi ấy Cận Tú Thật cũng do dự, nói thật, Triệu Sư Phạm làm cấp phó không có gì phải chê trách, chuyện cụ thể giao cho hắn làm là hoàn toàn yên tâm được. Tiềm Châu do Liễu Tuấn lèo lái, Triệu Sư Phạm chủ trì công tác chính phủ, là cộng sự tốt nhất. Hơn nữa luận kinh nghiệm, Triệu Sư Phạm hơn xa Lý Huệ, lại phò tá Trần Hướng Dương, Liễu Tuấn, lúc này lên chính chức là hợp lý.
Để thư ký của mình cướp vị trí của người ta, trong lòng Cận Tú Thật cũng có chút không đành, nhưng Liễu Tuấn chỉ rõ cục diện nguy hiểm ở Ngọc Lan, Cận Tú Thật đành chấp nhận.
Hiện giờ xem ra Liễu Tuấn có tính toán trước, Liễu Tuấn rời đi, Lý Huệ làm bí thư, Triệu Sư Phạm làm thị trưởng là tổ hợp không tệ, tin rằng Tiềm Châu vẫn sẽ sải bước đi lên như trước.
Nhưng không ai ngờ Liễu Tuấn thăng tiến nhanh đến thế.
Nghĩ tới đây Cận Tú Thật bất giác nhìn lại Liễu Tuấn.
Chẳng lẽ kết quả này cũng trong dự liệu của Liễu Tuấn rồi? Đưa Lý Huệ tới Tiềm Châu chỉnh là chuẩn bị cho hôm nay? Người trẻ tuổi này nắm xu thế chuẩn xác hết sức.
- Vâng Triệu Sư Phạm cần cù thực tế là trợ thủ không tệ, nhưng tuổi hơi lớn, thiếu khí phách. Tiềm Châu tình hình phức tạp, nhất là kinh tế đi lên, chín phủ và người dân giàu có rồi sẽ sinh ra nhiều vấn đề, nhất là vấn đề tha hóa biến chất, Triệu Sư Phạm chính trực nhưng tôi lo đồng chí ấy không trấn giữ được lòng người.
Liễu Tuấn cau mày lại, nói chậm rãi.
- Đúng thế! Khi xưa tuyển cậu ta làm trợ thủ cho Trần Hướng Dương cũng là suy tính cho phương diện này.
Hai nhân vật chính trị một già một trẻ ngồi trong vườn hoa nói chuyện hơn một tiếng Liễu Tuấn mới cáo từ rời đi, Cận Hữu Vi tiễn y tới cửa nhỏ giọng hỏi:
- Tối nay có về Tiềm Châu không? Nếu không về mờ tiệc mừng cậu một chút?
- Chúc mừng để ngày khác đi, còn nhiều việc lắm.
Cận Hữu Vi gật đầu, không nói nhiều nữa.
Liễu Tuấn không về Tiềm Châu mà tới khách sạn Thu Thủy mời cơm Thôi Phúc Thành, chỉ có hai người không ai khác. Thôi Phúc Thành tới thì tươi cười, khi về mặt nghiêm trọng, có thể thấy nội dung hai người nói chuyện không hề thoải mái.
Tối hôm đó Đinh Ngọc Chu cũng xuất hiện ở biệt thự số một tỉnh ủy, lúc rời đi sắc mặt cũng giống như Thôi Phúc Thành.
Sáng hôm sau Liễu Tuấn mới trở về Tiềm Châu.
Lúc này ở Tiềm Châu tin tức Liễu bí thư sắp rời đi đã truyền bá xôn xao
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...