Liễu Tuấn làm bí thư, Lý Huệ làm thị trưởng, người hưng phấn nhất khả năng không phải là Lý Huệ mà là Cận đại công tử.
Lý Huệ vừa tới Tiềm Châu được ba ngày thì Cận Hữu Vi vội vàng chạy xe tới thẳng biệt thự số 16 của thành ủy.
Hàn Húc điều đi, biệt thư số một để trống, La Mai tức thì tới mời Liễu bí thư chuyển nhà , Liễu Tuấn mỉm cười từ chối.
Dù biệt thự số một to nhất, sang trọng nhất, nhưng Liễu Tuấn chẳng muốn hành xác chuyển đi chuyển lại, biệt thự số 16 nhỏ hơn một chút nhưng đủ cho ba người nhà y cùng Đồng Đồng và Lam Lam ở rồi.
Kết quả đấu tranh không ngờ Hàn Húc bị điều đi, Liễu Tuấn lên chính chức, trong lòng La Ma bực bội khỏi phải nói, nếu Hàn Húc lên làm lãnh đạo của tỉnh thì có lẽ cô ta còn khá một chút, giờ tới tận Tây Bắc thì tay dài không với được tới trời rồi.
Chủ nhiệm văn phòng thành ủy luôn là thân tín của bí thư, thậm chí có lời đồn Trương Vạn Vinh sẽ lên làm chủ nhiệm văn phòng thành ủy, La Mai bị điều đi đã thành kết cục được định sẵn.
Có điều một ngày còn tại vị La Mai phải làm công việc trong phận sự.
Không làm chủ nhiệm nữa thì cô ta vẫn làm việc ở Tiềm Châu cơ mà.
Hôm đó là thứ bảy, Liễu Tuấn theo lệ muốn nghỉ ngơi không tới thành ủy làm việc, vừa ăn cơm trưa xong, định ngủ trưa một chút thì xe của Cận Hữu Vi đã chạy ào vào sân, tiếp đó mặc kệ ba bảy hai vột mở cốp xe ra hăm hở chuyển đồ vào nhà.
Cận Hữu Vi mang tới toàn món ăn, hơn nữa đại bộ phận là đặc sản tỉnh N, không biết Cận công tử thông qua con đường nào để kiếm được đặc sản này.
- Này, Cận công tử, đây là hành vi hối lộ lãnh đạo đấy.
Nhìn thấy Cận Hữu Vi, tâm tình của Liễu Tuấn rất tốt.
- Thôi đi, hối lộ có mà lỗ vốn. Dù sao địa ốc Tinh Vũ cũng có tới Tiềm Châu xây nhà đâu.
Cận Hữu Vĩ chẳng để ý, cứ lo chuyển đồ vào trong, trán mướt mồ hôi, bất mãn nói:
- Bí thư đại nhân, ngài nhúc nhích tay chân một chút được không, đừng làm lão gia mãi thế.
Liễu Tuấn cười:
- Anh tới nhà tôi hối lộ, còn muốn bí thư giúp mang đồ sao? Trình độ hối lộ thế này thì kém quá.
Nghiêm Phi từu trong nhà đi ra, lườm y một cái:
- Chỉ biết nói linh tinh, Đồng Đồng, Lam Lam giúp một tay đi! Hữu Vi, anh mau vào nhà ngồi.
Đồng Đồng, Lam Lam tay chân nhanh nhẹn mau chóng mang đồ vào nhà.
Cận công tử lau mồ hôi, ngồi xuống ghế sô pha trong phòng khách, nhận lấy cốc trà Nghiêm Phi đưa cho nói:
- Đúng là Nghiêm Phi hiểu đạo lý, cậu thì thái độ không chấp nhận được. Chả hiểu làm sao trước kia Nghiêm Phi lại nhìn trúng cậu.
Liễu bí thư cười:
- Kẻ dùng trí sai bảo kẻ dùng sức .
- Thôi đi, thôi đi. Cận Hữu Vi tôi thành người lao động cho nhà cậu rồi à?
Cận Hữu Vi cú lắm.
Liễu Tuấn cười ha hả đưa cho y một điếu thuốc được cung cấp đặc biệt, Cận Hữu Vi nhận lấy hỏi:
- Thứ thuốc lá này cậu còn không? Còn thì cho tôi vài bao.
Liễu bí thư trừng mắt lên:
- Hóa ra hôm nay anh không tới để hối lộ mà để tống tiền à?
- Hô hô hô, trao đổi, trao đổi thôi mà.
Cận Hữu Vi cười vô sỉ.
Nghiêm Phi hé miệng cười cầm hai bao thuốc tới đặt ở trước mặt Cận Hữu Vi, số thuốc này không tới từ Nghiêm Ngọc Thành và Liễu Tấn Tài mà là Hà đại tiểu thư kiếm cho, số lượng không ít, Liễu bí thư không những hút thoải mái còn có thể mang đi tặng kiếm ân tình.
- Này bí thư đại nhân, hôm nay là thứ bảy có nghỉ ngơi chứ? Trời thu gió mát, hay là gọi thêm Lý Huệ đi câu cả nhỉ?
Cận Hữu Vi thuộc tuýt người không ngồi yên nổi, đề nghị với Liễu Tuấn.
- Lý Huệ không có nhà, hình như tới huyện Bạch Hồ rồi.
Liễu Tuấn nghe tới câu cá lòng cũng ngứa ngáy, sở thích này của y vì gần đây bận rộn mà phải bỏ qua, Lý Huệ vừa tới nhậm chức, đang tranh thủ làm quen tình hình, dù là thứ bảy cũng không nghỉ ngơi.
- Vậy chẳng phải quá tiện à? Huyện Bạch Hồ làm du lịch sinh thái tôi đã nghe danh từ lâu rồi. Đi thôi, đi thôi, mọi người cùng đi, trên đường gọi điện cho anh ấy tới là được. Việc làm không hết được, thứ bảy phải nghỉ ngơi, nếu không nhà nước định ra hai ngày nghỉ cuối tuần còn ý nghĩa gì?
Cận công tử hôm nay hứng thú rất cao, không ngừng rủ rê, sợ Liễu Tuấn không đồng ý, quay sang dụ dỗ Nghiêm Phi:
- Nghiêm Phi, cùng đi đi, đưa Dương Dương theo hít thở không khí tự nhiên trong lành một chút.
- Hay quá.
Nghiêm Phi cười đồng ý, đề nghị này của Cận Hữu Vi rất có sút cám dỗ.
Nghiêm Phi gật đầu là việc đã định rồi, Liễu bí thư không thể phủ quyết ý của vợ, thế là cả đoàn người hào hứng chạy tới huyện Bạch Hồ.
Nghề nuôi trồng đặc sản ở huyện Bạch Hồ đã mở ra khắp toàn huyện, những nông trang nghỉ ngơi ở huyện Bạch Hồ đều dựng ở gần ao hồ, thậm chí có cái dựng ngay ở trên mặt hồ, cắm cọc ở giữa hồ ao rồi lấy mấy cái thuyền nối liền với nhau, trên không gian đó có thể ăn cơm, nướng cá, đương nhiên cũng có thể câu cá, nếu khách có hứng thú có thể trèo thuyền ra hòn đảo nhỏ giữa lòng hồ câu cá.
Thường thì những nông trang kiểu này rất đơn sơ, đa phần kiến trúc kết cấu từ gỗ, phòng ốc thoáng đáng, lợi cho việc hít thở không khí, ngắm cảnh.
Nhìn thấy con thuyền nhỏ dừng bên mép hồ, Dương Dương hưng phấn la hét muốn lên chơi.
Liễu Tuấn cười nắm tay con tai đưa lên thuyền, Dương Dương thấy mặt hồ trong sanh hớn hở lắm, Liễu bí thư liền cởi giày cho con, để nó ngâm chân dưới nước.
Nghiêm Phi lo lắng nói:
- Vào thu rồi, nước lạnh lắm, đừng để bị cảm.
Liễu bí thư cười:
- Không sao, chơi một chút không hề gì.
Cận Hữu Vi thì bận trao đổi với nhà thuyền xem bọn họ có tiết mục phục vụ gì, những nông trang này nhìn thì đơn sơ nhưng những món phục vụ rất đầy đủ, câu cá, thưởng trà, nhắm rượu, chèo thuyền.
- Được, trước tiên cho chúng tôi bình trà ngon, hai cái cần câu, vừa uống trà vừa câu cá.
Cận công tử mau chóng ra quyết định, ông chủ thấy chiếc BMW bóng loáng bên được, biết mấy vị này là khách sộp, vâng dạ luôn mồm, cuống quít đi chuẩn bị.
Khi bọn họ lên đường đã gọi điện thoại thông báo Lý Huệ, không bao lâu sau xe số hai thành ủy đã chạy tới.
- Ha ha, bí thư có hứng thật đấy.
Lý Huệ cười vui vẻ đi tới chào mọi người.
Cận Hữu Vi trêu:
- Lý thị trưởng thì tới Tiềm Châu lại trở nên chăm chỉ, thứ bảy cũng không nghỉ ngơi, bận rộn xuống xã thị sát.
- Nói kiểu gì thế? Làm như trước kia tôi lười biếng lắm ấy.
Đợi lên thuyền, nhìn thấy Nghiêm Phi cũng có mặt, Lý Thuế giật mình thu lại nụ cười, khách khí chào Nghiêm Phi. Bạn bè của Liễu Tuấn luôn mang cảm giác sờ sợ thế nào đó với cô vợ đẹp như tiên của y.
Một lúc sau chủ thuyền đưa trà và mấy cái cần câu tới, Dương Dương đòi ăn cá, Cận Hữu Vi liền bảo chủ thuyền mang hai con cá tươi tới, tẩm ướp rồi đèm nướng, rất nhanh hương thơm tỏa khắp bốn phương, Dương Dương hơn hở ăn, mở dĩnh đầy bốn xung quanh miệng làm mọi người cười rộ lên.
Uống trà mới, ăn cá tươi, trò chuyện một hồi mọi người mới thả cần câu xuống nước.
Liễu Tuấn thuận miệng hỏi:
- Thị trưởng, dạo quanh huyện Bạch Hồ một vòng thấy thế nào?
- Không tệ, nghề nuôi tròng đặc sản và nông nghiệp huyện Bạch Hồ rất độc đáo, quan trọng là thành viên trong ban làm việc đắc lực, xem ra lúc bí thư mới tới nhậm chức vạch trần vụ án Bạch Hồ, trừ đi lũ sâu mọt kịp thời, huyện Bạch Hồ mới có thể phát triển nhanh như thế.
Vụ án Bạch Hồ khiến Lưu Huy mất chức, một dạo thành từ cầm kỵ ở Tiềm Châu, giờ thời gian trôi đi không còn kỵ húy như thế nữa, gần đây cán bộ quấn chúng Bạch Hồ nói tới việc này lại thành công lao lớn của Liễu bí thư.
Liễu Tuấn mỉm cười nói:
- Ban bệ huyện Bạch Hồ đúng là rất đoàn kết, đôi khi tôi còn nghĩ ban bệ Bạch Hồ quá mạnh, Úc Chí Đạt, Nam Duệ, Tương Hoành Mục, ba người này đều rất có năng lực, để ở một chỗ thật phí hoài.
Lý Huệ biết Liễu Tuấn định điều chỉnh ban bệ khu huyện rồi, bí thư mới nhậm chức liền điều chỉnh cán bộ có chút quá vội, nhưng vấn đề này với Liễu Tuấn thì không cần phải suy nghĩ, y vốn luôn là người đứng đầu thực sự ở Tiềm Châu, đại bộ phận cán bộ phụ trách khu huyện Tiềm Châu là người của y.
Liên quan tới nhân sự, Lý Huệ khá thận trọng dù quan hệ của hắn với Liễu Tuấn không tầm thường, nhưng vừa mới nhậm chức, ở vấn đề quan trọng không tiện biểu đạt ý kiến của mình.
Dù có là bạn bè thì một số quy tắc quan trường vẫn phải giữ.
- Bí thư, nếu cán bộ huyện Bạch Hồ được bố trí quá mạnh, vậy điểu chỉnh một chút cũng tốt. Tăng cường lực lượng cho các khu huyện khác, tôi nghĩ bên thành ủy cũng nên điều chỉnh rồi.
Lý Huệ nói thuận theo ý Liễu Tuấn.
Vấn đề khác tạm thời không thể xen vào, nhưng bên văn phòng thành ủy có thể phát biểu ý kiến, dù sao La Mai bị điều đi là chắc chắn, tội gì không thuận nước đẩy thuyền.
Liễu Tuấn mỉm cười nhìn phao câu bập bềnh trên mặt nước, không nói tới vấn đề cán bộ nữa.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...