Quan tâm tới sự kiện quần chúng này không chỉ có Hàn Húc mà còn cả Liễu Tuấn.
Nhưng Liễu thị trưởng không triệu tập Lang Khả Cúc tới văn phòng hỏi tình hình, mặc dù theo vặn kiện quy định thì cục khiếu nại thuộc lãnh đạo chung của chính phủ và thành ủy, nhưng Hàn Húc đã tỏ thái độ thành ủy quản lý chính, Liễu thị trưởng tự giác tránh sang bên, dưới tình huống thông thường sẽ không triệu kiến Lang Khả Cúc.
Đương nhiên với vấn đề cục khiếu nại phản ánh, Liễu Tuấn chỉ thị Trang Ích Khiêm và Trương Vạn Vinh toàn lực phối hợp giải quyết kịp thời, đây không phải là vấn đề ai lãnh đạo cục khiếu nại mà là vấn đề nguyên tắc.
Ban ngành chính phủ phải giải quyết khó khăn cho quần chúng.
Liễu Tuấn luôn dồn sức rèn nên một đội ngũ cán bộ hợp cách, trong đó ý thức phục vụ quần chúng là một mắt xích quan trọng.
Có điều Liễu Tuấn không triệu kiến Lang Khả Cúc không đại biểu cho y không có cách nào hiểu rõ chuyện này.
Đã có Vu Hoài Tín phụ trách công việc đó.
Trong cục khiếu nại có mấy cán bộ quan hệ rất tốt với Vu Hoài Tín, những cán bộ này tiếp xúc với Vu Hoài Tín cũng không quá kiêng kỵ Lang Khả Cúc. Với uy thế của Liễu thị trưởng, cho dù Lang Khả Cúc biết bọn họ quan hệ mất thiết với Vu Hoài Tín cũng không dám công khai gây khó dễ.
Vu Hoài Tín vẫn theo quy củ cũ, vừa chỉnh đốn văn kiện cho Liễu Tuấn, vừa báo cáo kiểu tán gẫu tình huống quần chúng khiếu nại tập thể, cơ bản nhất trí với báo cáo của Lang Khả Cúc với Hàn Húc.
Liễu Tuấn cau này:
- Đã làm rõ là người ở đâu khiếu nại chưa?
Sự kiện này cũng trong dự liệu của Liễu Tuấn, nhưng cũng có chút bất ngờ. Ban đầu y hạ quyết tâm "giải quyết bằng vũ lực" vốn đã tính tới tình huống xấu nhất, y cũng biết đây là chuyện khó toàn vẹn mọi bề. Không chỉnh đốn không đảm bảo sự phát triển sau này cùng an toàn tính mạng của người dân. Nhưng đây là vấn đề tồn tại mười mấy năm, các loại quan hệ đan xen chằng chịt, chỉnh đốn quá nghiêm hơi bất cẩn một chút sẽ xảy ra sự kiện xung đột đổ máu.
Liễu Tuấn chuẩn bị sẵn sàng nhận xử phạt rồi, trên đời này có được có mất, không có cái gì là miễn phí cả, nhưng chuyện liên quan tới nguyên tắc, Liễu Tuấn không bao giờ hối hận.
Chỉ có điều khi đó sự việc thuận buồm xuôi gió làm mọi người vừa bất ngờ vừa vui mừng. Hiện giờ mọi người đều cho rằng chuyện đã qua thì lại ầm ĩ lên, cho dù không nghiêm trọng bằng xung đột đổ máu, nhưng cũng không phải là tầm thường.
- Đã làm rõ, đại bộ phận là công nhân mỏ ở Hoàng Hoa Sơn, trong đó tỉ lệ của công nhân Cty Ngũ Thành tương đối lớn, có chừng hai ba chục người.
Vu Hoài Tín đáp rất tùy ý.
Mấy năm qua theo Liễu Tuấn, nhất cử nhất động đều lấy Liễu Tuấn làm mẫu mà học theo, công phu hàm dưỡng ngày mọt tiến bộ, càng lúc càng trở nên vững vàng lão luyện.
Cty Ngũ Thành vốn là Cty lớn, nên trong quần chúng khiếu nại có đa phần là người của công ty đó tựa hồ cũng là bình thường.
- Công ty Ngũ Thành à?
Liễu Tuấn lẩm bẩm lại một lần nữa.
- Thị trưởng, tôi hoài nghi có kẻ sai khiến quần chúng khiếu nại.
Vu Hoài Tín trở nên nghiêm túc nói:
Liễu Tuấn ngẩng đầu lên nhìn hắn:
- Sao lại nghĩ thế?
Vu Hoài Tín làm việc tỉ mỉ, tư duy nhạy bén, suy nghĩ vấn đề khá toàn diệt. Liễu Tuấn gần đây ngày càng hỏi ý kiến hắn nhiều hơn, không đơn thuần là một thư ký nữa mà thường đóng vai trò quân sư.
Thấy Liễu Tuấn hứng thú, Vu Hoài Tín lấy tinh thần, dừng công việc lại rồi nói:
- Các đồng chí cục khiếu nại nói mỗi lần quần chúng khiếu nại đều có mấy người rõ ràng khác với công nhân mỏ, cho dù bọn chúng ăn mạc rất giống còn trộn lẫn trong số đông, nhưng có thể dễ dàng nhận ra không phải là người thường xuyên lao động thể lực, theo quan sát của các đồng chí ấy, thực chất bọn chúng chính là kẻ đứng sau tiền hành điều khiển quần chúng.
Liễu Tuấn cười:
- Lý do này không đầy đủ, nếu hành động tập thể tất nhiên phải có người đứng đầu. Công nhân không quen thủ tục làm việc ở chính phủ phải mời người dẫn đầu biết nhiều hiểu rộng bên ngoài là rất bình thường.
Vu Hoài Tín nghĩ một lúc rồi nói:
- Vâng, thị trưởng phân tích rất có lý, là tôi suy nghĩ chưa chu đáo.
- Nhưng bên trong chuyện này đúng là có vấn đề.
Xin thị trưởng chỉ điểm.
Dù quan hệ hai bên rất thân cận, nhưng Vu Hoài Tín luôn rất giữ quy củ bất kể trước mặt hay sau lưng không có chút nào vượt giới hạn. Đó là chỗ cao minh của Vu Hoài Tín, hắn phân biệt rõ thân tín khác với bạn bè.
Là thân in thì trên dưới khác biệt, không thể phá hỏng quy củ.
Liễu Tuấn không trả lời ngay mà lấy thuốc lá ra đưa cho Vu Hoài Tín, Liễu Tuấn rít một hơi thuốc chậm rãi dựa vào lưng ghế, giữ nguyên tư thế hồi lâu, tựa hồ rơi vào trầm tư.
Vu Hoài Tín theo thói quen mở nắp cốc trà của Liễu Tuấn ra, thấy nước đã cán tới đáy, vội thay trà mới sau đó đứng nghiêm trước bàn làm việc, đợi thị trưởng dạy bảo.
- Sự kiện khiếu nại này bắt đầu từ ngày 14 tháng 8?
Liễu Tuấn lên tiếng hỏi:
- Vâng!
- Trong vòng nửa tháng tổng cộng tới ba lần? Lần cuối là hôm qua?
- Vâng.
- Đều là do Lang Khả Cúc xử lý?
- Vâng, đều do Lang cục trưởng xử lý, thời gian qua Lang cục trưởng công tác rất tích cực.
Liễu Tuấn cười đầy thâm ý nhưng nhanh chóng ẩn giấu đi, hỏi tiếp:
- Lang Khả Cúc xử lý như thế nào?
Vu Hoài Tín thấy Liễu Tuấn hỏi kỳ lạ, nhưng vẫn lập tức trả lời:
- Lang cục trưởng khuyên những quần chúng đó trở về, nói thành phố nhất định nghiên cứu yêu cầu bọn họ đề xuất, bảo bọn họ hãy tin vào đảng vào tổ chức.
Liễu Tuấn cười khẽ:
- Trả lời rất tiểu chuẩn.
- Vâng, rất tiêu chuẩn.
Vu Hoài Tín phụ họa.
Liễu Tuấn lại đưa mắt lên nhìn hắn một cái, tựa hồ ẩn chứa ý gì đó, Vu Hoài Tín thầm giật mình, tiềm thức cho biết mình đã bỏ sót vấn đề gì rồi, hơn nữa đó còn là mắt xích quan trọng nhất.
Mắt xích nào đây?
Liễu Tuấn không gicụ Vu Hoài Tín mà thong thả uống trà hút thuốc.
- Tôi biết rồi.
Vu Hoài Tín đột nhiên reo lên.
- Bọn chúng đang diễn trò.
Khóe miệng Liễu Tuấn lại hơi cong lên, hiển nhiên Vu Hoài Tín đã nói đúng điều y nghĩ trong lòng.
Từ Giang Thành tới Tiềm CHâu mất tới 100 km, mặc dù đường xá được cải tạo rất tốt, thuận tiện giao thông hai bên.
Nhưng cũng vì thế mà giá vé xe cũng tăng vọt gấp đôi, mấy chục công nhân mỏ thất nghiệp tới Tiềm Châu một chuyến không phải dễ dàng gì, tính một cách đơn giản, chi phí đi lại thêm vào ăn uống nghỉ ngơi thì không phải là con số nhỏ với những người công nhân đã mất đi nguồn kinh tế.
Nửa tháng tới ba lần, lần cuối cùng có tới hơn 80 người, có thể nói là quy mô lớn, khiến người ta phải chú ý, gây xôn xảo dư luận rồi. Mà ba lần liên tiếp đều bị Lang Khả Cúc dùng "thái cực quyền" đưa đẩy, lừa bịp qua ải, thế thì bản lĩnh của Lang Khả Cúc quá lợi hại.
Những công nhân mỏ đó tới Tiềm Châu không phải nghe "nói nhảm", bọn họ cần câu trả lời thuyết phục, Lang Khả Cúc lừa bọn họ một lần còn có thể chấp nhận, dù sao chuyện này giải quyết cũng cần có thời gian, nhưng lần nào cũng khuyên về được thì quá "kịch" rồi. Cảm giác như những công nhân mỏ này đang sáng tạo cơ hội cho Lang Khả Cúc biểu hiện.
Vấn đề là bọn họ có nghĩa vụ làm thế không?
Vu Hoài Tín thấy nụ cười của Liễu Tuấn, biết mình đoán đúng rồi, có điều không dám kiêu ngạo tự mãn mà ngược lại mau chóng động não suy tính.
Hiển nhiên Lang Khả Cúc không chủ động đạo diễn vở kịch này, hắn chưa rảnh tới cái mức độ đó, hơn nữa trước đó không lâu hắn mới được đề bạt lên phó sở, tuyệt đối không có khả năng đề bạt nữa.
Nên nói thông qua sự kiện này để biểu hiện năng lực của mình là không có khả năng lắm.
Phải biết rằng đây là đùa với lửa, không cẩn thận sẽ tự thiêu bản thân, chẳng may không khống chế nổi sự việc, Lang cục trưởng sẽ ăn đủ.
Như vậy những công nhân mỏ kia hay nói cách khác kẻ tổ chức vì sao lại làm thế? Trời nóng hầm hập như thế đi di lại lại ba lần, nếu là khiếu nại thực sự, không có câu trả lời rõ ràng thì sớm đã vây kín lấy tòa nhà thành ủy không chịu rới đi khi lãnh đạo chủ yếu chưa giải quyết rồi.
Bọn chúng bày vở kịch này là muốn đạt mục đích gì?
- Thị trưởng, có phải bọn chúng đang tạo thanh thế?
Suy nghĩ một lúc Vu Hoài Tín nói với vẻ không xác định lắm.
Liễu Tuấn cười nói một câu với chút ý đùa cợt:
- Bọn chúng đang thực hiện trình tự.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...