Trùng Sinh Chi Nha Nội

Dù bên trong văn phòng của Hàn Húc mở điều hòa, nhưng Lang Khả Cúc vẫn cảm thấy toàn thân nóng ran giống như thời tiết hầm hập ở bên ngoài cửa sổ.

Đây đã là sự kiện quần chúng khiếu nại tập thể lần thứ ba trong tháng này rồi.

Vào tháng bảy thành phố gửi đổi chấp pháp dùng thủ đoạn sấm sét đóng cửa các mỏ trái phép ở Giang Thành và khu huyện xung quanh, làm tình hình trật tự ở khu mỏ được cải thiện lớn, tập đoàn họ Liêu nhìn thấy quyết tâm của chính phủ Tiềm Châu, lòng tự tin tăng mạnh, tài chính đã bắt đầu gửi xuống xây dựng giai đoạn hai của công trình.

Vì chuyện này cục tài chính thành phố đã cấp hơn chục triệu cho các công nhân của mỏ bị đóng cửa, khích lệ bọn họ tìm đường ra khác.

Vì dùng phương thức sét đánh không kịp bưng tai làm đại bộ phận đám chủ mỏ vốn mang tâm tư dựa vào quan hệ biến chuyện lớn thành chuyện nhỏ, cơ bản không có đề phòng mấy, bị cơ quan công an khống chế.

Khi đó thực sự không xảy ra vấn đề gì, nhưng một tháng trôi qua, đột nhiên bắt đầu nảy ra sự kiện quần chúng khiếu nại tập thể.

Đa phần những người đó là công nhân mỏ, lý do rất đơn giản, nói chính phủ đóng cửa mỏ khiến bọn họ không kiếm được việc làm, chính phủ phải chịu trách nhiệm lo cơm cho bọn họ.

Đối phó với quần chúng khiếu nại, Lang Khả Cúc có thể nói là thông thạo lắm rồi, cơ bản không một ai có thể kiếm chác chút gì ở chỗ Lang cục trưởng. Đương nhiên lần này nhân số đông một chút, làm Lang cục trưởng ứng phó vất vả.

Sự kiện quần chúng khiếu nại lần thứ ba qua đi, Hàn Húc đột nhiên triệu kiến Lang Khả Cúc.

- Lão Lang, sự kiện quần chúng khiếu nại lần này là sao?


Hàn Húc không bảo Lang Khả Cúc ngồi xuống, giọng nói vẫn ôn hòa.

Lang Khả Cúc thầm thở phảo, trong mắt người ngoài Lang Khả Cúc đột nhiên làm cục trưởng cục khiếu nại, cấp bậc thăng lên làm phó sở, thoáng cái bước vào hàng ngũ cán bộ cao cấp, chắc chắn đã được Hàn Húc coi trọng, trở thành thân tín tâm phúc.

Mới ban đầu Lang Khả Cúc cũng có suy nghĩ như thế, Hàn bí thư không nhìn trúng hắn, lấy đâu ra cái bánh lớn như vậy vô duyên vô cớ rơi trúng đầu?

Khi vừa mới được đề bạt, Lang Khả Cúc nhiệt tình làm việc, còn tranh thủ buổi tối tới bái phỏng Hàn bí thư, tặng trà thuốc, Hàn Húc cũng hết sức ôn hòa nói chuyện với hắn nửa tiếng đồng hồ, khi về lấy số trà thuốc khác tặng lại cho hắn, nói một câu như rất tùy ý : Về sau có chuyện gì nói ở văn phòng.

Lang Khả Cúc hơi đỏ mặt, đi ra khỏi biệt thự số một thì đỏ mặt biến thành kinh hãi.

Lời của Hàn bí thư nói rõ, Lang Khả Cúc hắn còn chưa đủ tư cách làm thân tín.

Từ đó trở đi, Lang Khả Cúc liền trở nên cẩn thận, sợ mình làm việc bất lực làm phụ sự ủy thác của Hàn bí thư, trừ lúc ban đầu mới nhậm chức Hàn bí thư triệu kiện hắn hai lần, về sau Lang Khả Cúc không thể đơn độc tiến vào văn phòng của bí thư thành ủy nữa.

Tất cả những điều đó cho thấy, Lang Khả Cúc muốn trở thành tâm phúc đích hệ của Hàn Húc thì còn phải đi một con đường dài.

Cho nên lần này Hàn Húc triệu kiến, Lang Khả Cúc hết sức cẩn thận, sự kiện quần chúng khiệu nại quy mô lớn xưa nay luôn là điều lãnh đạo kiêng kỵ nhất, mặc dù nói quần chúng khiếu nại không phải do hắn tạo thành, nhưng công tác phòng khiếu nại do hắn xử lý, tất nhiên cũng là trách nhiệm của hắn.

Hiện giờ thấy Hàn bí thư không hề có ý trách móc, trái tim treo ngược của Lang Khả Cúc quay về vị trí cũ.


- Hàn bí thư, từ ngày 14 tháng 8, trong 15 ngày qua đã xảy ra liên tiếp ba sự kiện quần chúng khiếu nại tập thể, mỗi lần nhân số chừng bốn năm chục người, hôm qua thì tới 80 người, chủ yếu phản ánh sau khi đóng cửa các khu mỏ trái phép ở Giang Thành, bọn họ mất đi công việc, không có cách nào nuôi được gia đình, hi vọng thành phố có thể giải quyết.
Lăng Khả Cúc cẩn thận cân nhắc từ ngữ báo cáo đơn giản.

Tình huống thực tế đương nhiên phức tạp hơn nhiều, Lang Khả Cúc phải làm rất nhiều công tác mới tạm thời khuyên được những quấn chúng này trở về, có điều Lang Khả Cúc thành tinh trong cơ quan rồi, biết lúc này không phải là lúc khoe công trước mặt lãnh đạo, hơn nữa mình khoe công không khỏi 10 phần công chỉ kiếm được 3,4 phần, rồi có một ngày Hàn bí thư sẽ nhật ra Lang Khả Cúc hắn làm rất nhiều công tác mới được như thế, vậy là ấn tượng trong lòng lãnh đạo sẽ trở nên sâu sắc. Đương nhiên làm sao để Hàn Húc biết được sự vất vả của Lang cục trưởng thì phải nghĩ biện pháp.

Có điều chuyện đó không làm khó được Lang Khả Cúc, trước kia hắn có quan hệ không tệ với La Mai, từ sau khi La Mai được đề bạt lên làm chủ nhiệm văn phòng thành ủy, hai bên qua lại càng gần.

La Mai không giống như Lang Khả Cúc, dù cấp bậc chỉ là chính xử nhưng có thể được làm chủ nhiệm văn phòng thành ủy mới là tâm phúc thực sự của Hàn Húc. Điều này khiến cho có lời đồn nói Lan Mai và Hàn bí thư có quan hệ cá nhân mật thiết.

Điều này Lang Khả Cúc sẽ không đi truy cứu sâu thêm.

Nữ cán bộ trong thể chế không được coi trọng thì thôi, một khi được đề bạt trọng dụng, đại đa số đều bị dính vào những lời đồn.

La Mai tuổi chừng 34, 35 dung mạo khá được, luôn là đề tài trong thành ủy khi Hàn Hhúc còn chưa tới thì đã có mấy tin đồn nói cô ta có quan hệ với vị lãnh đạo nào đó, thật giả thế nào khó mà phân biệt.

Hàn bí thư mới chỉ có trên 40, trở thành "vai nam chính" trong lời đồn là điều hết sức bình thường.

Cho dù Hàn Húc và La Mai có quan hệ gì thân mật thật, Lang Khả Cúc cũng biết đó không phải là chuyện mình nên nghe ngóng.


Hàn Húc không phải là bí thư thành ủy bình thường, đừng chỉ thấy hắn bị Liễu Tuấn chèn ép ngạt thở, nhưng chung quy là đại tướng do đích thân bị thư tỉnh ủy chỉ định, hơn nữa loại thị trưởng như Liễu Tuấn là cực kỳ hiếm thấy, nếu là một thị trưởng khác, Hàn bí thư đã oai phong lẫm liệt rồi.

Lang Khả Cúc đã nghĩ sẵn làm thế nào để thông qua La Mai khéo léo đem công lao của mình chuyển cho Hàn bí thư rồi, hẳn La Mai sẽ vui vẻ giúp hắn chuyện này.

Lang Khả Cúc nói hơi hợt qua loa, Hàn Húc thì lại cau mày lại:
- Không phải đã bồi thường theo quy định của luật lao động rồi sao?

Đối với việc Liễu Tuấn sử dụng "vũ lực" đóng cửa mỏ than, Hàn Húc luôn giữ thái độ bên ngoài, nhưng chuyện thuận lợi ngoài dự liệu của tất cả mọi người, Hàn Húc vừa vui lại vừa buồn.

Vui, khỏi phải nói, không có sự kiện xung đột đổ máu, Hàn bí thư tất nhiên là yên lòng.

Buồn, cũng có nguyên nhân.

Cho dù nghị quyết thông qua thường ủy, đại biểu cho quyết định tập thể, nhưng tình hình cuộc họp hôm đó đã truyền đi khắp quan trường Tiềm Châu. Mọi người thậm chí còn biết cả câu "xảy ra chuyện, tôi chịu trách nhiệm" của Liễu Tuấn, được ghi vào cả trong biên bản ghi chép của cuộc họp.

Chuyện này giải quyết thuận lợi, không xảy ra chuyện nằm ngoài dự liệu, làm tuyệt đại đa số cán bộ Tiềm Châu có nhận thức sâu sắc hơn về sự cứng rắn của Liễu Tuấn.

Hàn Húc biết qua chuyện này, uy vọng của Liễu Tuấn trong lòng cán bộ Tiềm Châu lại cao thêm một bậc. Mặc dù nói người trong quan trường đều là "phái thực dụng", đem so với uy phong bên ngoài, mọi người chú ý tới lợi ích thực tế hơn. Nhưng dù thế nào sâu trong lòng con người luôn có tư tưởng sùng bái anh hùng, tinh thần không biết sợ của Liễu Tuấn có thể trong mắt ai đó coi là chưa chững chạc, nhưng trong lòng đại đa số cán bộ sùng bái y như một cường giả.

Uy vọng là cái thứ nhìn không thấy, sờ không được, nhưng nó tồn tại mọi ngơi, thậm chí ảnh hưởng trực tiếp tới chính lệnh thông suốt. Thậm chí Hàn Húc còn nghĩ nếu như hắn và Liễu Tuấn đồng thời ban bố một mệnh lệnh có nội dung không nhất trí với nhau, thì 100% mệnh lệnh của Liễu Tuấn sẽ được thực thì triệt để, còn lời của Hàn bí thư tuyệt đại đa số cán bộ sẽ làm như không nghe thấy.

Có lẽ một ngày Liễu Tuấn rời khỏi Tiềm Châu trước Hàn Húc, có lẽ Hàn Húc vẫn còn sẽ có thời gian dài sống dưới cái bóng của Liễu Tuấn, một thị trưởng , trong một năm ngắn ngủi dựng lên được uy vọng như thế, thực sự rất ghê gớm.


Hàn Húc cho dù không đồng ý với cách làm qu khích của Liễu Tuấn, nhưng sau khi khu mỏ bị đóng lại, Hàn Húc cũng cho rằng sự việc cơ bản chấm dứt rồi, hắn rất rõ đám chủ mỏ bị cơ quan công an thu thập, một đóng yếu điểm nắm trong tay cơ quan chính phủ, thách bọn chúng cũng không dám kích động công nhân mỏ gây chuyện.

Chính phủ muốn giải quyết bọn chúng chỉ nói một câu là xong.

- Hàn bí thư, đúng là bồi thường rồi, nhưng quan trọng là bọn họ không có kỹ năng khác.

Lang Khả Cúc tất nhiên không biết Hàn Húc đang suy nghĩ gì trong lòng, liền thuận theo lời của Hàn Húc nói một câu lấp lửng, ý là chúng ta đập vỡ chén cơm của họ, bồi thường ba tới năm tháng lương không đủ.

Hàn Húc khoát tay:
- Đây là chuyện không thể tránh được, không thể vì nguyên nhân này mà để các khu mỏ kia tồn tại mãi được.

- Đúng thế, đúng thế ạ.

Lang Khả Cúc lập tức phụ họa.

- Lão Lang, xử lý sự kiện này rất tốt, vất vả rồi.

Hàn Húc nhìn Lang Khả Cúc mang theo chút ý cười, nói rất ôn hòa.

- Cám ơn Hàn bí thư, đó là chuyện tôi nên làm mà.
Lang Khả Cúc nhất thời kích động tới run lên, thì ra Hàn bí thư sớm đã biết công lao của mình rồi.

Lãnh đạo đúng là lãnh đạo, mắt sáng như đuốc.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui